← Quay lại trang sách

Chương 815 Trảm trừ ma họa

Hôm nay thời tiêt rất đẹp, trời trong gió nhẹ.

Bỗng nhiên thiên địa biến sắc, chợt nổi sấm chớp.

Tô Thần Quân của Nguyên Phong Sơn lấy sức một mình, đối đầu với cả một tòa Ma Môn ở Trung Thổ.

Bát Diệp Kiếm Quân ngã xuống, các trưởng lão còn lại có năm vị bên ngoài và tám vị ẩn trong bóng tối, tất cả đều không may mắn thoát khỏi.

Các đệ tử ma đạo khác tự biết không thể thoát đi, tất cả đều như giống như phát điên, như thiêu thân lao đầu vào lửa, giết tới đây.

Tình cảnh này, cho dù là Tô Đình cũng không khỏi cảm thấy trái tim băng giá.

Hắn vốn định thủ hạ lưu tình, giam cầm những kẻ ma tính còn thấp, thử xóa đi ma tính.

Nhưng giờ phút này hắn đã hiểu rõ, những kẻ đã nhập ma này căn bản không thể đo được ma tính sâu cạn.

Đứng trước sống chết, tất cả đều vô cùng điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm, hung hãn không sợ chết, nhào tới đánh giết.

Trong lòng bọn hắn không có quy củ, không có trói buộc, không có thiện ác, không có đạo đức, chỉ có sợ hãi đối với sinh tử, khi bọn hắn không tránh khỏi sợ hãi thì sẽ đều đánh tới, muốn liều mạng chém giết với Tô Đình.

"Lôi Đình Vạn Quân!"

Tô Đình vận chuyển Dương Thần, bắt ấn tụng chú.

Thiên địa biến sắc, lôi đình vô tận từ trên trời giáng xuống.

Hổ yêu tránh sau lưng Tô Đình, nhìn tràng cảnh trước mắt, trong lòng kinh hãi đến cực điểm.

Vẻ mặt Tô Đình bình tĩnh, hắn đã từng vào Địa Phủ, thấy qua vô số tà ma ác quỷ.

Nhưng những người trước mắt này, giờ phút này càng thêm kinh khủng hơn so với những tà ma kia.

Đứng trước sinh tử, ma tính trong cơ thể của bọn hắn đã bộc phát ra, cô đọng tụ chúng, gần như đại ma hiện thế.

Mà những ma đạo đồ chúng này, ánh mắt cũng càng thêm dữ tợn, càng thêm lạnh lẽo, càng thêm không để ý tới trí tuệ.

Hưu!

Có một tia sáng trắng xuyên qua lôi đình, đâm thẳng tới mặt Tô Đình.

Tô Đình chỉ tay một cái, chặn lại tia sáng trắng kia.

Đây là một khúc xương người, xác nhận là di cốt của một vị Chân Nhân, hiện đầy đường vân, khắc hoạ phù văn, tràn đầy oán khí cùng sát khí.

Đây cũng là một vị Chân Nhân Dương Thần bị ngược sát, tràn ngập oán khí, ngưng luyện sát khí để luyện thành một kiện pháp bảo.

Chỉ có món pháp bảo này mới có thể xuyên qua lôi đình.

"Chỉ có Bát Diệp Kiếm Quân, mới có bản lĩnh ngược sát Chân Nhân, đoạt được pháp bảo này là đệ tử của hắn sao?"

Tô Đình nhìn sang, người thanh niên vừa mới vận dụng bạch cốt kia đã hóa thành tro tàn dưới lôi đình.

Nhưng hắn lại nhìn thấy rất nhiều đạo thuật cùng pháp khí mà hắn không muốn nhìn thấy.

Tòa Ma Môn này khác với Ma tông ở Bắc Vực, dù sao xuất thân từ Trung Thổ, có cơ sở Đạo môn, bởi vậy đại đa số vẫn là người tu hành pháp khí chính thống.

Nhưng bên trong lại có một số loại khiến người khác thấy mà phát lạnh.

Một số pháp khí này rõ ràng là lấy ma công tà môn để luyện chế, bên trong có tróng da người, có kiếm bằng xương người, có bình bát bằng xương đầu, có nọc độc bằng máu người, cũng có phi thiên cương thi dùng đứa bé luyện thành...

Mà có mấy kẻ không dùng pháp khí, nhưng pháp lực lại cực kì tà ác, thậm chí có kẻ mượn dùng xác thối để hấp thu thi khí, khiến pháp lực tràn ngập độc tính.

Hạng người ma đạo vì muốn lực lượng của mình tăng lên mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, căn bản không phân chia thiện ác.

Cáic người tu hành khác dù không có vận dụng loại pháp khí tà môn này, nhưng bọn hắn cũng không cho rằng việc này có lỗi, bọn hắn chấp nhận đạo hữu bên người có cùng chí hướng, sử dụng pháp khí cùng luyện tạo ma công.

Bọn hắn sở dĩ không vận dụng, chỉ vì tạm thời không tìm được thứ thích hợp với bản thân, nếu như bọn hắn cũng có thể học được pháp môn này, dựa vào tâm tính của hạng người nhập ma, cũng sẽ không keo kiệt giết người luyện công.

Tô Đình thật sự hiểu rõ vì sao Ma Môn ở Trung Thổ lớn mạnh càng nhanh thì tội nghiệt trên người hắn sẽ nặng thêm một phần.

"Quả nhiên, đối với Huyền Sách đại pháp sư thì, ma tính nặng nhẹ vô cùng quan trọng, nhưng đối với Thủ Chính Đạo Môn thì một khi nhập ma, nhất định cần phải tru diệt, không phân chia ma tính nặng nhẹ."

Tô Đình cảm thán nói: "Ta không bằng Huyền Sách đại pháp sư, dù là tà ma cùng hung cực ác như thế nào, ngài đều có thể kiên nhẫn luyện hóa, làm cho bọn chúng khôi phục bản tính... Tô mỗ không làm được."

Hắn nhìn về phía đám người, nghiêm túc nói ra: "Hôm nay Tô Đình tiễn chư vị một đoạn đường, mời chư vị kết bạn cùng nhập Địa Phủ."

Trong một chớp mắt, uy thế truyền khắp ngàn dặm!

Tô Đình dựa vào sức một mình, trừ bỏ toàn bộ Ma Môn ở Trung Thổ!

Đây đã không phải chuyện mà Bán Tiên bình thường có khả năng làm được!

Hắn đã tỏ rõ lực lượng vượt qua giới hạn Nhân Gian!

Bản lĩnh có thể so với tiên thần, chuyện này đã kinh động tứ phương, thậm chí cả Thiên Đình!

❖ ❖ ❖

Tiên giới.

Trước Nam Thiên Môn.

Nam Thiên thần tướng- Khương Bách Giám phát hiện có khác, lộ ra vẻ kinh dị.

Mà lúc này, Nhãn Thần tướng- Yến Nhàn vội vàng đi tới, hiển nhiên là phụng mệnh mà đến để quan trắc thay đổi ở nhân gian.

Khương Bách Giám nghiêng người nửa bước, nhường đường cho hắn.

Yến Nhàn tiến về phía trước, mở hai mắt ra, nhìn xuyên lưỡng giới, nhìn thấy tình cảnh dưới nhân gian.

Khương Bách Giám hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Yến Nhàn cổ quái, nhìn thoáng qua Khương Bách Giám, nói ra: "Nhân gian xuất hiện tranh đấu, bên trong có một phương bày ra pháp lực vượt ra khỏi giới hạn thế gian, chính là uy năng cấp độ tiên thần."

Khương Bách Giám nghe vậy, lập tức nhíu mày, nói ra: "Hơn mười năm trước, bản tướng tự mình hạ giới, tru diệt hổ yêu cấp độ Yêu Tiên kia, chấn nhiếp bát phương, bây giờ mới qua hơn mười năm mà đã quên sao?"

Hắn chạm một tay trên chuôi kiếm, thần sắc lạnh lẽo.

Theo đạo lý thì có tiên thần xuất thủ ở nhân gian, Thiên Đình tất nhiên sẽ điều động thiên thần hạ giới, tiến đến bắt lấy, lại dựa vào tai hoạ nặng nhẹ để định ra tội lỗi.

Nhưng Yến Nhàn lại giơ tay lên một cái, ngữ khí đầy cổ quái, nói ra: "Đại tướng quân không cần bận rộn, lần này có lẽ không có thiên thần hạ giới."

Khương Bách Giám nghe vậy, cau mày nói: "Sao lại thế?"

Yến Nhàn thở dài một tiếng, nói ra: "Người này chưa đắc đạo, cũng không phải thần linh."

Khương Bách Giám ngơ ngác một chút, hắn rõ ràng nghe thấy Yến Nhàn nói bên trong trận đấu pháp có một phương đánh ra uy năng cấp độ tiên thần, sao lại chưa đắc đạo mà cũng không phải thần linh?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, trong lòng Khương Bách Giám lập tức nghĩ tới một người.

"Tô Đình?"

"Chính là Tô Thần Quân."

"Tại sao lại là hắn?"

Khương Bách Giám thở sâu, nói ra: "Hắn đầu tiên là chém Khuê Mộc Lang, lại ác đấu cùng hổ yêu, bây giờ mới an ổn được hơn mười năm, làm sao còn dám tùy ý làm bậy ở nhân gian?"

Yến Nhàn cảm thấy bất đắc dĩ, nói ra: "Mạt tướng muốn bẩm báo việc này tới Đế Quân, đi về trước."

Khương Bách Giám hơi gật đầu, hắn cũng hiểu việc này cho dù báo cho Đế Quân biết, Đế Quân cũng chưa chắc đã trách phạt Tô Đình.

Lần trước Tô Đình tranh đấu cùng Yêu Tiên, cũng thể hiện ra thấy uy năng cấp độ tiên thần, lúc ấy lấy lý do là Tô Đình chưa đắc đạo thành tiên, miễn tội cho Tô Đình.

Đã có vết xe đổ, lần này chỉ sợ cũng sẽ không định tội Tô Đình.

"Tiểu tử này thật sự không để người khác bớt lo."

Khương Bách Giám cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Trăm ngàn năm qua, lấy cấp độ Bán Tiên vượt qua giới hạn thế gian, có thể địch lại tiên thần, quả thực hiếm thấy.

Nhưng cũng không phải không có, ví dụ như tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, ở cấp độ Bán Tiên, có lẽ liền có loại bản lĩnh này.

Thế nhưng tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên cho tới bây giờ đều chưa từng giống như Tô Đình- Nhiều lần gây chuyện thị phi.

Hoặc là nói, trăm ngàn năm qua, ở cấp độ Bán Tiên có thể có bản lĩnh cấp độ tiên thần thì cũng chỉ có một mìnhTô Thần Quân tùy ý làm bậy như thế.

Nhưng lần trước Đế Quân đã xá tội, lần này cũng có thể biết được kết quả.

❖ ❖ ❖

Trong Thủ Chính Đạo Môn.

Địa Tiên Chính Nhất lập tức đứng dậy.

"Lại là Tô Đình?"

Ánh mắt Chính Nhất ngưng trọng, thầm nghĩ: "Hắn không phải đang bế quan ở Nguyên Phong Sơn không ra sao?"

Những ngày qua, Thủ Chính Đạo Môn cũng không nhận được tin tức Tô Đình nhập thế, sao khí tức của Tô Đình bỗng nhiên lại xuất hiện ở phương hướng này?

Mà lúc này Tô Đình lại triển lộ ra bản lĩnh có thể so với tiên thần, lại vì sao mà phát?

❖ ❖ ❖

Trong Chính Tiên Đạo.

Cát Chính Hiên nhắm chặt hai mắt.

Hắn dường như phát hiện ra cái gì, bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Chỉ thấy hai đạo kiếm mang từ trong hai mắt hắn lộ ra, bắn thẳng về trước hơn trăm trượng.

"Tô Đình?"

Cát Chính Hiên trầm ngâm nói: "Hắn lại phạm chuyện gì?"

❖ ❖ ❖

Nguyên Phong Sơn.

Hồng Y nhẹ chau lông mày.

Nàng đi vào động phủ Tô Đình, liếc mắt đã nhìn thấu Tô Đình trước mắt là Ngũ Hành giáp biến thành.

Động thiên ngăn cách, còn không biết ngoại giới.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra: "Ngươi thật sự là không chịu nổi tu hành tịch mịch lâu dài, lại đi đâu? Trong môn cũng không có ghi chép ngươi rời núi, bản thân ngươi rời đi thế nào?"

Tô Đình bám vào Thần Tướng giáp mỉm cười, chậm rãi nói ra: "Ta đang trảm trừ ma hoạn ở Trung Thổ, bây giờ đã thành công, đánh tan tội nghiệt trên người ta, đồng thời lấy được công đức gia thân."

Hồng Y nghe vậy, lộ ra sắc mặt khác thường, nói: "Ngươi đi trảm trừ ma hoạn ở Trung Thổ?"

Tô Đình giang tay ra, nói ra: "Việc này nói rất dài dòng, qua một thời gian nữa, ta sẽ về núi, đến lúc đó sẽ nói tỉ mỉ cùng ngươi."

Hồng Y nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu.

Mà Tô Đình trước mắt lại nhắm hai mắt, tựa như trầm tư.

Hồng Y nhìn ra được, đây là Tô Đình thu bộ phận tâm thần, tinh lực đặt ở bản thể.