← Quay lại trang sách

Chương 817 Xây dựng hư không để kim ốc tagf kiều?

Lê sơn.

Tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong buồn bực ngán ngẩm, lười nhác không chịu nổi.

Hắn ghé vào nham thạch, trong tay cầm một đoá hoa.

Hắn vừa bứt cánh hoa, vừa lẩm bẩm sư phụ.

Chuyện này khiến trong lòng Tô Thần Quân vừa mới phá toái hư không, đặt chân vào Lê sơn cảm thấy ấm áp, loại bỏ đi không ít sát ý vì giết chóc mang tới, trên mặt lộ ra ý cười, đi về phía trước.

Bỗng nhiên, Tô Thần Quân dẫm chân xuống.

Tiếng nói của tiểu đạo sĩ rõ ràng truyền đến.

"Sư phụ hơi xấu."

"Sư phụ phi thường xấu."

"Sư phụ là trứng thối."

...

Tô Tân Phong rút đến một cánh cuối cùng, không khỏi buông tiếng thở dài, lầu bầu nói: "Sư phụ có danh xưng Vô Địch Thần Quân, quả nhiên là siêu cấp vô địch trứng thối, không cho ta đi chơi, lại giả dạng ta để đi chơi, không biết người có thể mượn thanh danh của ta để thông đồng tiểu cô nương bốn phía hay không?"

Sắc mặt Tô Đình đen như than, không nói một lời.

Hổ yêu nằm trên đất, không dám nói gì, trong lòng vô cùng bội phục, nói cho cùng thì tiểu đạo sĩ này dù sao vẫn là đệ tử của Tô Thần Quân, có thể nói là mười phần hiểu rõ ân sư mà hắn thụ nghiệp.

"Lại đến."

Trong tay Tô Tân Phong lật một cái, lại có một đóa hoa tươi.

Hắn vừa bứt cánh hoa, vừa lẩm bẩm: "Sư phụ hơi xấu, sư phụ phi thường xấu..."

Đúng lúc này, một tiếng nói bình thản từ phía sau truyền đến, nói: "Sư phụ ngươi là kẻ bại hoại, ngươi được hắn dạy bảo thì lại là cái gì?"

Tô Tân Phong thuận miệng đáp: "Trứng thối nhỏ chứ sao."

Sau khi hắn nói xong thì toàn thân cứng đờ, tay nhỏ nắm cánh hoa cũng dừng lại.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn trắng nõn của hắn tràn đầy vẻ khẩn trương.

Hắn lập tức nhận mệnh, nhắm hai mắt lại.

Sau đó lập tức cảm giác chân trái bị người ta tóm lấy.

Sau đó hắn lại thấy mình bay lên.

Hổ yêu lặng yên mở mắt, chỉ thấy Tô Thần Quân cầm chân trái của tiểu đạo sĩ, treo ngược hắn lên.

Sau đó là một trận tiếng vang lốp bốp.

Tiểu đạo sĩ ai u một tiếng, ngã xuống đất, hai tay che lấy cái mông, mặt đầy u oán.

Tô Đình bình tĩnh nói: "Tiểu tử thúi không lớn không nhỏ... Sư phụ ngươi vận dụng chút pháp lực, một chút bản lĩnh kia của ngươi khó mà chữa trị, lần này cái mông phải đau mười bảy mười tám ngày mới khỏi."

Tô Tân Phong khóc không ra nước mắt, cắn môi, ủy khuất nói: " Lần sau ta cũng không dám nữa."

Hắn tội nghiệp nhìn sư phụ, mong mỏi sư phụ nhất thời mở lòng từ bi, giải trừ pháp lực.

Tô Đình bóp lấy khuôn mặt nhỏ của hắn, mỉm cười nói: "Không sao, nhất mã quy nhất mã, lần sau lại đánh lần sau, lần này là lần này."

Sau khi nói xong, Tô Đình mới ném tiểu tử này sang một bên, nhìn về phía chỗ cao ở Lê sơn.

Sơn thần Triệu Từ đứng trên đỉnh núi, vẫn là một bộ áo bào đen, chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng.

Tô Đình thân hóa hồng quang, chỉ chớp mắt đã đi đến trên đỉnh núi, đứng ở bên cạnh sơn thần.

"Ngươi xuất thủ thật nhanh." Sơn thần bỗng nhiên lên tiếng, nói ra như vậy.

"Đây là tự nhiên, Tô mỗ luôn có tiếng nhanh nhẹn mà."

Tô Đình cười đầy đắc ý, chợt sờ lên cằm, cảm giác lời này vô cùng cổ quái, mới ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Sơn thần đại nhân có tầm nhìn rất cao xa."

Sơn thần nói ra: "Ngươi triển lộ ra pháp môn có thể so với tiên thần, vượt ra khỏi giới hạn nhân gian, đã tạo ra rung chuyển không nhỏ, ta đã phát hiện biến hóa... Ma hoạn ở Trung Thổ xem như vô cùng bí ẩn, phi thường khó tìm, thế mà lại bị ngươi tìm được căn cơ trong thời gian ngắn ngủi, đồng thời còn trảm trừ đi, quả thực là khiến người ta bội phục."

Tô Đình cười nói ra: "Có năng lực trảm trừ ma hoạn thường tự cao tự đại, cũng sẽ không như Tô mỗ ta ra vẻ một đứa bé để lẫn vào trong ma đạo. Mà nguyện ý lẫn vào ma đạo, lại thường thường không đủ bản lĩnh, chưa thể tiếp xúc đến hạch tâm. Tô mỗ chỉ là không giữ lễ tiết, mới có thể dễ dàng hủy đi Ma Môn như thế."

Sơn thần nhìn hắn một cái, nói ra: "Ma tông ở Bắc Vực thường có ma hoạn, các đại tiên tông cũng chỉ có thể trảm trừ độc hoạn xâm nhập thế gian, mà không thể trảm trừ Ma tông ở Bắc Vực. Mà ngươi lại có thể mượn ma hoạn trên thế gian, chém đi Ma Môn ở Trung Thổ, rất là khó được."

Tô Đình cười nói: "Ma Môn ở Trung Thổ dù sao cũng không bằng Ma tông ở Bắc Vực."

Sơn thần nhẹ gật đầu, lại nói: "Lần này ngươi nhập thế, nhất định có liên quan đến việc ngươi đắc đạo thành tiên, bây giờ ngươi tự mình hủy diệt Ma Môn, có lẽ trở ngại trên con đường đắc đạo đã được loại bỏ."

Tô Đình buông tay nói: "Loại được khôn ít, trước kia Ma Môn khiến tội nghiệt tăng thêm trên người ta, bây giờ căn nguyên Ma Môn đã bị hủy đi, tội nghiệt trên người ta không còn tăng lên, đồng thời ta trảm yêu trừ ma, có công đức gia thân, rửa sạch tội nghiệt, bây giờ xem như được lợi không nhỏ."

Sơn thần nói ra: "Vậy cần chúc mừng ngươi."

Tô Đình mỉm cười nói: "Khách khí rồi, nhưng mới trừ đi một nửa mà thôi, thật sự muốn loại bỏ trở ngại thì vẫn phải tiếp tục cố gắng, huống chi, dù dọn sạch tất cả trở ngại, thật sự muốn đắc đạo thì vẫn phải dựa vào tự thân, cũng không dễ dàng."

Sơn thần bình tĩnh nói: "Dù có không dễ dàng, ngươi cũng sẽ không cam nguyện thua kém Cát Chính Hiên."

Tô Đình mặt mỉm cười, không nói tiếp, nhưng trong lòng hắn đúng là nghĩ như vậy.

Sơn thần nói ra: "Được rồi, dừng ở đây thôi, ngươi dẫn tiểu tử nhà ngươi về núi đi thôi, từ nay về sau, đừng để hắn đến phiền ta nữa."

❖ ❖ ❖

Trong Nguyên Phong Sơn.

Bản thân Tô Đình sau khi chém hết Ma Môn mới một lần nữa phân thần.

Ngũ Hành giáp biến thành thần tướng, mở to mắt, nói: "Mọi chuyện đã xử lý xong."

Hồng Y ngồi ở một bên, chầm chậm nói ra: "Xử lý xong là tốt rồi, lần này ngươi không thông bẩm mà lại lặng yên rời núi, còn trảm trừ Ma Môn, hành tung tất nhiên là không gạt được... Chỉ sợ không ít trưởng lão trong môn lại muốn cảm thấy bất mãn đối với năng lực gây chuyện thị phi của ngươi."

Tô Đình giang tay ra, nói: "Mặc kệ bọn hắn."

Hồng Y tới gần, nói ra: "Nhưng hiện tại ngươi cũng nên nói rõ cho ta biết mọi chuyện chứ?"

Tô Đình gật đầu nói ra: "Nhắc tới cũng không quá phức tạp, chính là ở Trung Thổ sinh ra Ma Môn, không thoát được quan hệ cùng ta, bây giờ Ma Môn lớn mạnh, lại làm hại không nhỏ, thậm chí xâm nhập vào phàm trần tục thế... Bởi vì dính líu trong đó, trong lúc vô hình ta cũng bị trách phạt, con đường đắc đạo bị ngăn trở, cho nên mới rời núi trảm ma."

Hồng Y cau mày nói: "Ta nghe nói gần đây ma hoạn xâm lấn Trung Thổ, nhưng lại không biết đầu nguồn."

Tô Đình nói ra: "Lần này ma hoạn là xuất hiện từ Trung Thổ, là chuyên các đại tiên tông cũng không ngờ đến, mà vật xem như đầu nguồn ma hoạn chính là mặt nạ năm đó khi ta chém giết Ma Quân đệ nhất mà chiếm được."

Nói rồi hắn tự giễu cười một tiếng, nói ra: "Lúc ấy ta ở hư không giữa hai giới bị ngộ phục, mất đi thần đao, lại mất cả mặt nạ, trước đó chỉ lấy được đao, sau đó lại bị Yêu Tiên tập kích, rồi về Nguyên Phong Sơn bế quan, ta cũng không để ý đến mặt nạ này ở bên ngoài gây hại."

Hồng Y nghe vậy, lúc này mới hơi giật mình, nói: "Thời gian gần đây chưởng giáo chân nhân cùng phụ thân ta đều mười phần nghi hoặc, Trung Thổ có tam đại tiên tông, càng có rất nhiều đạo phái, nhưng vẫn bị ma hoạn xâm nhập, cũng đều mười phần kinh dị, hóa ra tất cả đều bắt nguồn trong cảnh nội Trung Thổ."

Tô Đình thở dài: "Vẫn là chúng ta không để ý đến điểm ấy."

Cho tới nay, Bắc Vực có Ma tông, mà ma hoạn ăn mòn nhân gian, cũng đều ở Bắc Vực.

Mà bây giờ Thủ Chính Đạo Môn ở Bắc Vực sáng lập chi nhánh, theo đạo lý thì ma hoạn vừa xuất hiện đã có thể phát hiện ra, nhưng hết lần này tới lần khác Bắc Vực không xảy ra ma hoạn, mà là ở Trung Thổ.

Các phương đều kinh ngạc vì chuyện này, dù sao các đại tiên tông ở đây, ma đạo phát triển ở Trung Thổ, sớm muộn sẽ bị giảo diệt.

Bởi vậy, Ma tông ở Bắc Vực tuyệt đối sẽ không tốn hao đại giới cực lớn để sáng lập chi nhánh ở Trung Thổ.

Huống chi, Ma tông ở Bắc Vực một khi có ý đồ xâm nhập Trung Thổ, nhất định sẽ bị tiên tông phát hiện.

Nhưng lúc này xảy ra ma hoạn, ở phía bắc lại không hề có dấu vết gì.

Chỉ vì ai cũng không ngờ nguồn gốc ma hoạn lại xuát hiện từ bản địa Trung Thổ.

"Chém được ma hoạn là tốt, phòng ngừa họa loạn nhân gian, nhất là phàm trần bách tính là vô tội nhất."

Hồng Y nói như vậy, lại nghĩ tới cái gì, nhìn Tô Đình, nói ra: "Nhưng ngươi là đi ra ngoài như thế nào? Nguyên Phong Sơn không có ghi chép ngươi rời núi... Bản thân ngươi cũng ở chỗ này."

Tô Đình cười nói: "Đây không phải việc khó."

Hồng Y chậm rãi nói ra: "Ngươi muốn âm thầm rời núi, theo đạo lý thì đúng là không phải việc khó, nhưng ngươi không nên quên, ngươi không phải người bình thường... Bên ngoài động thiên của Nguyên Phong Sơn, chẳng những có đệ tử thủ sơn của Nguyên Phong Sơn, còn có rất nhiều tiên thần, khi thì tinh quang phổ chiếu, tựa như ánh mắt nhìn chăm chú vào khí tức của ngươi, muốn giấu diếm được chư thiên tiên thần cũng không phải chuyện dễ."

Tô Đình nói ra: "Ta biết bên ngoài động thiên Nguyên Phong Sơn có không ít cao nhân nhìn chăm chú, cho nên ta không đi qua động thiên của Nguyên Phong Sơn."

Hồng Y hơi nhíu mày, nói: "Vậy ngươi đi ra như thế nào?"

Tô Đình đáp: "Ta để tiểu tử Tô Tân Phong kia cầm tín vật của ta tiến về Lê sơn, lấy thần giáp của ta trở về... Chắc cao nhân các phương cũng sẽ không đến mức xuống tay với Tô Tân Phong."

Hồng Y nghi ngờ nói: "Việc này có quan hệ gì với chuyện ngươi rời núi?"

Tô Đình nói ra: "Đương nhiên là có quan hệ, tín vật kia chỉ là một sợi pháp lực của ta, nhưng sợi pháp lực này lại giúp ta định vị được Lê sơn, giúp ta một bước đặt chân tới Lê sơn,dựa vào Thần Vực của Lê sơn để che giấu chư thiên tiên thần. "

Hắn không nhịn được cười một tiếng, nói ra: "Sau đó ta để Tô Tân Phong lưu lại, giả hình dạng của hắn, đi kinh thành của Huyền Thiên bộ, xâm nhập vào Ma Môn ở Trung Thổ, sau đó ngươi cũng biết được."

Hồng Y gật đầu nói: "Đó là biện pháp tốt, nhưng ngươi mượn nhờ một sợi pháp lực để đi tới Lê sơn như thế nào?"

Tô Đình nói ra: "Phá toái hư không."

Hồng Y nghe thế thì đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó ngây người một lúc rồi mới lẩm bẩm nói: "Phá toái hư không?"

Tô Đình gật đầu nói ra: "Chính là pháp môn phá toái hư không."

Hồng Y run lên hồi lâu, mới nhìn chằm chằm Tô Đình

Phá toái hư không, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Cho dù là Chân Tiên, cũng chưa chắc có thể làm được.

Chí ít với tu vi bây giờ của nàng, ngay cả phỏng đoán đại khái phá nát hư không cũng không hoàn thiện.

" Đại thần thông Phá Toái Hư Không?"

"Nghiêm chỉnh mà nói, là đại thần thông hư không do Tô Thần Quân ta xây dựng."

"Xây dựng hư không?"

"Ta mời ngươi đi xem một chút."

Tô Đình có suy nghĩ muốn khoe khoang, lập tức vung tay lên một cái, biến ra một mảnh quang trạch, rồi kéo Hồng Y vào.

Sau một lát, hắn mới vung tay lên, Hồng Y lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt.

"Ngươi mở ra một phương thế giới?" Trong mắt Hồng Y tràn đầy kinh dị.

"Không sai, chính là một phương thế giới của Tô Thần Quân ta." Tô Đình mỉm cười, nói: "Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

" Lúc này ngươi xây dựng hư không, tạo thành một phương thiên địa càn khôn khác, chính là vì kim ốc tàng kiều sao?"

"..." Tô Đình run lên, tức giận nói: "Đây là lời nói gì?"

"Tiểu cô nương kia, ta nhìn thấy." Hồng Y lạnh nhạt nói.

"..."

Tô Đình há hốc mồm, đang muốn mở miệng.

Vẻ mặt Hồng Y bình thản, lẳng lặng nhìn Tô Đình, lại lo lắng nói: "Tiểu nha đầu ở Tử Tiêu Cung cũng sắp hạ giới rồi nhỉ?"

Tô Thần Quân lập tức có cảm giác thê lương vì không thể biện bạch.