← Quay lại trang sách

Chương 825 Vạn Biến Thiên Ma Thể

Trọng Diễm Ma Tôn chính là đích truyền Ma tông, cũng là một trong tam đại Ma Tôn.

Năm đó chỉ vì tu hành sai lầm, chưa thể tiến thêm một bước, đành phải chia ra làm ba, ba bộ ma thân đều tu hành đến cảnh giới đỉnh phong như lúc đầu.

Có lẽ khi đạt tới đỉnh phong, ba bộ ma thân hợp nhất, hắn có thể tiến thêm một bước.

Cho dù không thể hợp nhất, ba ma thân đều đã tu hành đến cảnh giới đỉnh phong như ban đầu, cũng tương đương với có thêm hai Ma Tôn có thể so với bản thân.

Mà một bộ ma thân này hiển nhiên chưa tu hành đến đỉnh phong.

"Bát Thủ Hỏa Long Đạo!"

Tô Đình đánh một chưởng về phía trước, chỉ thấy ánh lửa đột nhiên nổi lên, hóa thành một hỏa long có tám đầu.

Đầu rồng to lớn, đôi mắt tang thương, ngang nhiên gào thét, đánh về phía Cự Ma.

❖ ❖ ❖

Phía trước đánh hết sức kịch liệt.

Địa giới Thục Bát liên tục chấn động.

Sơn băng địa liệt, phòng ốc sụp đổ.

Cũng may trước đó Tô Đình có chuẩn bị, sau khi được Thập Phương Ly Tước ngầm đồng ý, đã dời bách tính ở địa giới Thục Bát đi, nếu không thì bây giờ ở địa giới Thục Bát này cũng không có người nào may mắn còn sống sót.

Cho dù là trưởng lão Ma tông cảnh giới Dương Thần kia, giờ phút này cũng bị dư uy tác động, trên mình đầy thương tích.

Nhưng hắn lại càng vui mừng hơn, vì mượn nhờ dư ba mà hắn đã cách xa trung tâm tranh đấu.

Vị trưởng lão Ma tông này hiểu được rằng sau trận chiến này, dù sư tôn thắng hay bại, lão nhất định cũng không thể sống sót.

"Sớm biết vị Tô Thần Quân này lợi hại, bản lĩnh hơn mười năm trước còn cao hơn Ma Quân đệ nhất, nào biết chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi lại phát triển đến mức độ này, ngay cả ân sư đều sợ hắn ba phần."

Trưởng lão Ma tông thầm nghĩ: "Sư tôn giao chí bảo phong cấm cho ta đảm bảo, một là vì che giấu tai mắt người khác, để ma thân an ổn tu luyện, hai là vì lúc khẩn cấp có thể bảo đảm tính mạng của ta, thế nhưng là..."

Thế nhưng tình huống này quả thực là khẩn cấp đến cực điểm.

Lão thả chí bảo phong cấm ra.

Sư tôn của lão không thể là đối thủ của Tô Thần Quân.

Lúc này ngay cả sư tôn của lão đều có nguy cơ đánh mất một bộ ma thân này.

"Quả thực là đáng sợ."

Vị trưởng lão này nhìn lại một cái, chỉ cảm thấy tình cảnh bên kia như muốn hủy thiên diệt địa.

Nếu lão không nhanh chân dựa thế thối lui, còn ở lại nguyên địa, chỉ sợ cũng bị dư uy đấu pháp tác động đến khiến thịt nát xương tan, Dương Thần tán loạn mà chết.

Ở nhân gian, dù ở phương nào thì Chân Nhân Dương Thần, đều là người tu hành thượng tầng.

Nhưng hai người tranh đấu bên kia sớm đã vượt qua phạm trù nhân gian.

Dù là Chân Nhân Dương Thần bị dư âm trận tranh đấu tác động đến cũng nhỏ yếu như sâu kiến.

❖ ❖ ❖

"Tô Đình!"

Cự Ma tức giận nói: "Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách cùng bản tôn?"

Tô Đình không trả lời, đầu tiên là đập tới một đao, lôi đình đột nhiên nổi lên, xé rách hư không.

Cự Ma cố gắng tránh đi, nhưng cũng suýt nữa bị chém đứt cánh tay, ngang nhiên gào thét.

Lúc này Tô Đình mới cười nói: "Hôm nay câu được con cá lớn này, nhất định phải diệt, thiên la địa võng của Tô mỗ cũng không nhất định sẽ bị phá."

Cự Ma lạnh giọng nói: "Bản tôn lúc ở toàn thịnh cũng có thể xưng là nhân vật đỉnh phong, ngươi muốn bắt được cỗ ma thân này của bản tôn, không khỏi nghĩ quá đơn giản... Trong Ma tông vẫn luôn tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua, tranh đấu cực thịnh, bản tôn sở dĩ không tranh với ngươi, chỉ là không muốn suy yếu tự thân thôi."

Hai tay của hắn kéo một cái, dường như đã giật ra cả một mảnh trời, quát: "Thật muốn tiếp tục đấu nữa, cùng lắm thì bản tôn ném đi cỗ ma thân này, không ảnh hưởng tới hai cỗ còn lại, nhưng tính mệnh của Tô Đình ngươi cũng chỉ có một cái đầu thôi!"

Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Tô mỗ chỉ có một cái mạng, cho nên mới rất xem trọng, ngươi không cầm đi được đâu!"

Ánh mắt Cự Ma lấp lóe, hiển nhiên là đã mất đi suy nghĩ muốn giảng hòa với vị Tô Thần Quân này.

Toàn thân hắn lay động, lập tức có một luồng khí tức ma đạo càng cường thịnh hơn từ trong thể nội bắn ra.

"Vạn Biến Thiên Ma Thể!"

Ma thân trăm trượng thoáng chốc tăng vọt.

Chỉ trong nháy mắt, đã thấy ma thân trăm trượng này cao tới ngàn trượng.

Thân thể ngàn trượng, trên đầu chạm mây, dưới chân đạp đại địa, một tay mò xuống, dường như bao phủ cả một tòa gò núi!

Mà thân thể Tô Đình lại nhỏ bé tựa như một hạt tro bụi dưới ma thân kia.

"Phá!"

Tô Đình giơ Trấn Ngục thần đao lên chém qua!

Bàn tay khổng lồ chịu một đao của hắn lập tức cứng đờ, ở giữa nứt ra một khe hở như vực sâu, máu tươi đen như mực rơi xuống dưới.

Nhưng bàn tay này quá to lớn, dù có chịu một đao này cũng không tạo thành thương tổn quá lớn.

Dù đối với thường nhân thì vết thương này đã là vết nứt to lớn, nhưng đối với thân thể cao ngàn trượng thì đây chỉ là nhẹ nhàng vẽ một đao mà thôi.

Một chưởng này vẫn ghìm xuống, đánh Tô Đình vào dưới mặt đất.

Ầm ầm!

Cự chưởng đánh xuống, ấn Tô Đình vào đại địa, thổ địa xung quanh cự chưởng, trong vòng trăm trượng đều sụp đổ xuống.

Tình cảnh yên tĩnh một chút.

Oanh!

Ở mu bàn tay của cự chưởng bắn ra một cột máu đen như mực, vọt lên cao trăm trượng.

Mà đỉnh cột máu rõ ràng là Tô Đình toàn thân đẫm máu, tay cầm Trấn Ngục thần đao, sắc mặt âm trầm, thần giáp kim quang nở rộ, đuổi hết ma huyết.

"Chém!"

Tô Đình lại lần nữa chém xuống một đao, nương theo lôi đình, ý đồ chặt đứt cánh tay của Trọng Diễm Ma Tôn!

Nhưng đao quang của hắn chém qua chỉ để lại một vết tích nhạt trên cánh tay Cự Ma thôi.

"Cái gì?"

Trong lòng Tô Đình run lên, đã hiểu trước kia cô đọng đao quang đến trong vòng mấy trượng, sắc bén vô song có thể không gì không phá.

Nhưng đao quang tăng vọt, vượt qua hơn trăm trượng, lập tức có chút phù phiếm, không đủ cô đọng, không đủ sắc bén.

Mà ma thân ngàn trượng này lại không khác gì ma thân trăm trượng, vẫn là ma thân cô đọng như thế.

Oanh một tiếng!

Trọng Diễm Ma Tôn bị đánh một đao, tựa như chưa phát giác, lại lần nữa phất tay, đánh vào Tô Đình.

Hưu!

Tô Đình tựa như một đạo lưu quang, chỉ trong một chớp mắt đã xuyên phá trăm dặm, đụng vào mặt đất.

Dù hắn mặc thần giáp cũng không khỏi khí huyết cuồn cuộn, bên trong bị thương.

Hắn vốn muốn mượn Thanh Hư cảnh để trốn bên trong, nhưng trong lòng lại rung động, chần chờ một chút.

"Tô Đình! Là ngươi ép bản tôn, đốt hết căn cơ nội tình của thân này, hôm nay thân này bị hủy, bản tôn nhất định phải bắt ngươi dùng tính mệnh đến đổi!"

Ma thân ngàn trượng kia nhảy lên.

Tiếng vang ầm ầm, gợn sóng vén mở ra bốn phương tám hướng.

Cây cối sụp đổ, nham thạch sôi lên, ngay cả gò núi đều khẽ nghiêng.

Nắm tay của hắn đánh tới Tô Đình, tiếng vang ầm ầm.

Quyền thế cực thịnh, hiển nhiên vận dụng pháp môn như có lực xuyên thủng hư không.

❖ ❖ ❖

Tô Đình chỉ cảm thấy trăm trượng quanh người đều tựa như vũng bùn.

Hắn gần như là không thể động đậy, nhưng ánh mắt bỗng nhiên lấp lóe, tay phải dò vươn ra.

Một bộ thượng đẳng pháp bảo kia đã đeo trong tay.

Ngũ Hành chi thuật, bỗng nhiên đánh ra.

Vầng sáng năm màu trong bàn tay hắn ngưng tụ thành hỗn độn thế giới, diễn hóa một phương.

Giờ khắc này, Ma Tôn đánh xuống một quyền, quyền diện che lấp cả bầu trời, tựa như trời sập xuống tới.

Gò núi dưới chân Tô Đình bị một quyền này đánh vỡ thành đống cát nhỏ.

Mà Tô Đình rơi vào trong núi lại như một hạt bụi.

So sánh ra giống như cây kim!