Chương 827 Tô Thần Quân dầu hết đèn tắt
Hướng đông.
Vị trưởng lão Ma tông kia đạp mây rẽ sóng, một đường bay thẳng đến Đông Hải.
Trận tranh đấu sau lưng hủy núi diệt địa, vô cùng kinh người, ngay cả Chân Nhân Dương Thần đều cảm thấy rung động trong lòng.
Nếu lão không rời xa, một khi bị dư uy tác động đến, cho dù có tu vi Dương Thần, cũng không tránh khỏi kết cục thân tử đạo tiêu.
Đồng thời, dù là phương nào thủ thắng, hắn cũng không thể lưu lại.
Tô Đình thắng thì sẽ giết lão.
Trọng Diễm Ma Tôn thắng, hiển nhiên lão cũng không sống nổi.
Lão cũng biết về danh tiếng của Tô Đình Thần Quân, nhưng cũng không cảm thấy ân sư Trọng Diễm Ma Tôn nhà mình sẽ kém một nhân tài mới nổi này... Thế nhưng lần này sư tôn rõ ràng không muốn gặp cường địch như Tô Đình, bởi vậy khi vừa nhìn thấy Tô Đình đã muốn lập tức quay người.
Sư tôn đã không muốn tranh đấu cùng Tô Đình, mà lão lại gọi sư tôn ra, chính là đã làm trái ý của sư tôn.
Lão thậm chí không dám trở lại Ma vực ở phương bắc.
Dù lui một bước để nói, nếu Tô Đình thắng được sư tôn lão, nhưng sư tôn lão sớm đã chia ra làm ba, có ba bộ ma thân, có ba mạng, còn có hai cỗ ma thân ẩn giấu ở Ma vực.
Dù lão trở về Ma vực ở phương bắc cũng không có bất kỳ đường sống nào.
"Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ tới tiếp dẫn Ma Môn ở Trung Thổ, làm sao lại dẫn cả Tô Đại Ngưu có hung danh hiển hách kia tới thé?"
Vị trưởng lão Ma tông này, trong lòng vừa kinh vừa sợ, không ngừng thầm mắng.
Lão vốn cho rằng lần này tiếp dẫn đám tàn quân của Ma Môn ở Trung Thổ chỉ là việc nhỏ.
Dù Ty Thiên Giám có cao nhân đến đây truy sát, chỉ cần không phải quốc sư đích thân đến, lão cũng có tự tin có thể chống lại... Dù không được thì cũng có nắm chắc có thể từ bỏ lần tiếp dẫn này, một mình đào mệnh,.
Nhưng ai ngờ lần này người tới lại là Tô Đình có danh xưng vô địch nhân gian.
"Không biết lần này sư tôn tranh đấu cùng Tô Đình, sẽ là phương nào đắc thắng?"
Trưởng lão Ma tông thầm nghĩ: " Ở đạo môn, sư tôn chính là nhân vật gần như Chân Tiên, dù chia ra làm ba nhưng cũng không phải tiên thần tầm thường, mà cái Tô Đình này dù sao cũng chưa đắc đạo thành tiên... Thế nhưng hắn có danh xưng vô địch nhân gian, chém qua Thi Giải Tiên, chém qua Khuê Mộc Lang, hơn mười năm trước còn đấu cân sức ngang tài với hổ yêu, cũng là nhân vật chân chính có thể địch lại tiên thần."
Lão nhìn lại một cái, lúc này đã cách xa vị trí tranh đấu, trong lòng thở dài một hơi.
Dù như thế nào thì lão đã chạy trốn khá xa rồi.
Đúng lúc lão thu hồi ánh mắt về.
Chỉ thấy sau lưng có một đạo độn quang, trong chớp mắt đã đuổi tới.
"Cái gì?"
Trưởng lão Ma tông biến sắc, toàn thân bỗng nhiên run lên.
Trong nháy mắt này, có một cảm giác nguy cơ khi đối mặt với sinh tử từ trong đầu bay lên.
Dường như đầu óc lão cũng trống không.
Đạo độn quang này rõ ràng là khí tức của Tô Đình.
Đầu óc lão trống rỗng trong một chớp mắt, sau đó lập tức nhấc lên một thân pháp lực, không dám giữ lại một chút nào, bay về phía đông.
Hưu!
Tốc độ của lão bỗng nhiên tăng lên một nửa.
Lão điên cuồng khống chế vân quang.
Nhưng lão vẫn cảm giác được độn quang sau lung đã càng tới gần.
Vị Tô Thần Quân này giỏi về tranh đấp vượt cấp, cũng giỏi về khống chế độn quang... Bây giờ đạo hạnh của lão còn không bằng Tô Thần Quân, dù Tô Thần Quân đấu với sư tôn lão một trận, nhưng dù sao thì lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, vẫn hơn xa lão.
"Hỏng bét."
Trưởng lão Ma tông càng cảm thấy trong lòng nặng nề.
Lão càng chạy trốn, càng phát hiện độn quang sau lưng càng tới gần.
Lão không dám dừng lại, đành phải bỏ mạng chạy trốn.
Một khi lão dừng lại, thì sẽ trực tiếp đối mặt với vị Bán Tiên có danh xưng vô địch nhân gian!
Lão chỉ có thể cố gắng đào mệnh, hi vọng Tô Đình từ bỏ truy sát, hi vọng trốn được lâu chút, cũng sẽ sống thêm được một chút... Đây là hành động bắt nguồn từ với bản năng sinh mệnh, để lão không dám dừng lại.
Lão không kịp nghĩ nhiều, ở trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ.
Vị Tô Thần Quân này cùng sư tôn lão đã đấu một trận, có lẽ đã là dầu hết đèn tắt, chưa hẳn có thể đuổi giết lão bao lâu, thậm chí chỉ cần lão lại kiên trì một chớp mắt, Tô Thần Quân sẽ không đuổi kịp lão.
Thậm chí trong một nháy mắt, lão còn nghĩ tới chuyện quay lại phản sát Tô Đình.
Chỉ là suy nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng hiện lên trong đầu thôi, thậm chí chưa thể nghĩ rõ ràng.
❖ ❖ ❖
Chính là ở sau lưng lão.
Tô Đình hóa thân thành độn quang.
Mà lúc này tóc tai hắn tán loạn, thần giáp tàn tạ, tay phải bị gãy, toàn thân nhuốm máu, lộ ra dáng vẻ mười phần chật vật, thương thế nặng nề.
Hắn còn khó tang tốc độn quang, giống như chỉ miễn cưỡng chống đỡ.
"Lão đầu này đã chết đến nơi rồi còn có thể chạy như thế?"
Tô Đình thầm mắng một tiếng, nói: "Biết rõ không chạy thoát được ta, không phải nên dừng lại, liều một lần với ta sao? Lão già này không khỏi quá mức không có tâm nhãn, làm sao còn không nhận mệnh?"
Nếu không phải tiếp tục duy trì dáng vẻ "Trọng thương" này, hắn sớm đã khống chế thuật hóa hồng, trong nháy mắt đã có thể đuổi kịp.
Lúc này bản thân đã bị trọng thương, hắn cũng chỉ có thể cố hết sức đuổi theo giết vị trường lão ma tông này thôi.
❖ ❖ ❖
Trưởng lão Ma tông kia bỗng nhiên cắn răng.
Lão cắn chót lưỡi, tâm huyết bắn ra, phun sang phía trái một cái.
Bản thân lão hóa thành độn quang, chớp mắt đã xuyên qua.
Mà tâm huyết vừa mới phun ra ở giữa không trung, hóa thành một mảnh huyết vụ.
Sau lưng lão, Tô Đình độn quang xuyên qua mảnh huyết vụ này.
Mà độn quang của Tô Đình dường như đã ảm đạm đi một chút.
"Hắn lại bị huyết vụ của ta tổn thương, xem ra là bị thương nặng đến cực điểm, quả nhiên là sắp dầu hết đèn tắt."
Trưởng lão Ma tông chấn động trong lòng, thầm nghĩ: "Hắn nhất định là đấu quá kịch liệt cùng sư tôn ác, không chịu nổi."
❖ ❖ ❖
"Dừng lại!"
Trong độn quang ảm đạm truyền ra tiếng Tô Đình cố gắng gầm thét.
" Ma đồ nhà ngươi còn muốn thoát được Tô Thần Quân ta, rồi làm ác bốn phía sao?"
" Tô Đình ta trong lòng mang chính đạo, hôm nay dù dầu hết đèn tắt, liều mạng cũng nhất định phải trảm ma đầu nhà ngươi!"
"Trảm yêu trừ ma chính là bổn phận của chúng ta, chính là liều mạng thì tính sao?"
Tô Đình ngửa mặt lên trời gào thét, dáng vẻ như "Sắp chết" vậy.
❖ ❖ ❖
Trưởng lão Ma tông chấn động trong lòng.
" Tô Đình này lại bị thương nặng như vậy?"
"Thương thế của hắn dường như có thể nguy hiểm cho tính mệnh?"
"Tình trạng của lão như vậy rồi mà còn không tìm một nơi tĩnh dưỡng, khôi phục tự thân, ngược lại còn muốn liều mạng tiếp tục đuổi giết ta?"
"Hẳn là Trưởng lão Ma tông là ta có phân lượng rất nặng?"
Sắc mặt lão liên tục thay đổi, cảm giác độn quang sau lưng lại nhanh hơn một chút, đã sắp tới gần, lão cắn răng một cái, thầm nghĩ: "Đã như vậy thì liều một phen! Nếu ta có thể như chém giết Tô Đình, sẽ dương danh thiên hạ! Sau này dù có là tông chủ, cũng chắc chắn sẽ trọng thưởng ta, sư tôn chắc hẳn sẽ tha thứ cho lỗi lầm lần này của ta!"
Lão hạ quyết tâm, lập tức dừng lại độn quang, hai tay bắt ấn, phía sau bay ra một thanh ma kiếm.
Lão bỗng nhiên quay người, ấn quyết đẩy ra.
Sau đó chém xuống một kiếm.
Ma kiếm thần uy không tầm thường!
Kiếm này đủ để chém một tòa núi cao ra làm hai nửa!
Một kiếm này chém tới Tô Đình!
Bây giờ Tô Đình bị thương nặng, đối mặt với một kiếm này cũng không có khả năng bình yên không tổn hao gì!
Trong mắt trưởng lão Ma tông tràn đầy mong đợi.
Nhưng một kiếm này chém xuống!
Độn quang kia không mảy may biến hóa!
"Cái gì?"
Trưởng lão Ma tông run lên, tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Mà Tô Đình độn quang đã tới trước mặt, tay trái chém ra một đao!
Đao quang lóe lên!
Toàn thân trưởng lão Ma tông cứng đờ!
Vị ma đầu cấp độ Chân Nhân Dương Thần này một phân thành hai!
❖ ❖ ❖
"Tụ lại tất cả tinh lực còn lại, ta chém ra một đao này, cuối cùng dầu hết đèn tắt."
Tô Đình tự lẩm bẩm, hắn nắm thật chặt đao, ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt mê mang, tràn đầy ảm đạm.
Khí tức trên người hắn không ngừng tiêu giảm.
Hắn chán nản mệt mỏi, lập tức mất đi chèo chống.
Hắn từ trên đám mây vô lực rơi xuống.
Thình thịch!
Thân thể của hắn từ trên cao rơi xuống, rơi xuống nham thạch trong núi.
Nham thạch vỡ vụn!
Hắn nằm trong đống đá vụn, khóe miệng chảy máu, ánh mắt ảm đạm vô quang.
Đến thời khắc này, dường như chỉ cần một dã thú phổ thông đã đủ để giết hắn ở đây.