Chương 828 Gần như tử cảnh
Giữa núi rừng.
Nham thạch vỡ vụn.
Thiếu niên nằm trên đá vụn, tóc mai tán loạn, toàn thân nhuốm máu, thần giáp không trọn vẹn, thoi thóp.
Xung quanh bị sóng khí khi hắn rớt xuống đảo qua, cỏ cây đứt gãy, dòng suối ngăn chặn.
Tình cảnh nơi này vô cùng yên tĩnh.
Xa xa trong núi có phi cầm tẩu thú nhìn thấy tràng cảnh bên này đều nhao nhao tránh đi, thoát khỏi nơi đây.
Trên không trung, một con chim ưng đã đói bụng thật lâu nhìn xuống, chần chờ một chút rồi lập tức bay nhào xuống.
Nhưng khi tới gần hai mươi trượng, lại cảm giác được khí tức cực kì sợ hãi thì bỗng nhiên vỗ cánh, chậm chạp hạ xuống, lại giương cánh bay nghiêng lên, nhanh chóng rời xa.
"Chẳng lẽ hiện tại Tô Thần Quân không nổi tiếng nữa rồi?"
Tô Đình thầm hô kỳ quái: "Hơn mười năm trước, từng kẻ đều muốn giết ta, tiên thần âm thầm đánh lén đều có không ít, về sau thậm chí có con mãnh hổ cấp độ Yêu Tiên kia lấy lý do là tiên tửu để ra tay với ta... Làm sao lần này Tô mỗ ta đã yếu đuối không chịu nổi thế rồi mà vẫn không có ai đến?"
Trong lòng của hắn cảm thấy hơi buồn bực, không đến mức mới hơn mười năm mà chư thiên tiên thần đều nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, sau đó rộng lượng hơn rất nhiều, không muốn giết Tô Đình hắn nữa?
Hắn thở dài một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: "Cứ tiếp tục nằm như thế không khỏi có chút xấu hổ... Nhưng nếu ta đứng dậy, lỡ may dọa sợ cá to sắp mắc câu thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Hắn tiếp tục nằm xuống, ngửa mặt nhìn trời, con ngươi dần dần tan rã.
Trong lòng của hắn thì thầm: "Chẳng lẽ hơn mười năm qua ta ở ẩn nên diễn kỹ không còn tinh xảo như năm đó? Hay là ở cấp độ tiên thần, kỹ xảo của ta đã vô dụng? Nhưng cũng không đúng..."
Hắn mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên phát hiện có khác, thầm nghĩ: "Tới?"
❖ ❖ ❖
Cách Tô Đình hơn ngàn bước về phía nam.
Chỉ thấy một thanh niên đang đi giữa núi rừng.
Vẻ mặt hắn ta mười phần ngưng trọng, trong mắt cũng đầy chú ý cẩn thận.
"Hẳn là không có người chú ý tới bên này."
Thanh niên này thầm nghĩ: "Ta dỗ mười ba vị đạo huynh kia tụ tập hơn sáu mươi đồng môn, đi về hướng phương bắc, xin Ma tông ở Bắc Vực che chở... Dù Ty Thiên Giám theo đuổi không bỏ, cũng nên đuổi giết bọn hắn bên kia, dù sao bọn hắn đông người, dễ dàng bại lộ hành tích, mà ta cũng vẫn chỉ là một tiểu nhân vật."
Người này đương nhiên là Lục đạo huynh thuộc Ma Môn ở Trung Thổ.
Căn cứ vào cách nói của mười ba Thượng Nhân ma đạo đêm đó, là Lục đạo huynh mà bọn hắn tín nhiệm chỉ cho bọn hắn một con đường tiến về Ma tông ở Bắc Vực, thoát đi Trung Thổ, nhưng bản thân Lục đạo huynh lại không biết có thể trốn thoát Ty Thiên Giám truy sát không.
Hiện tại xem ra, vị Lục đạo huynh này lại coi mười ba vị Thượng Nhân, cùng hơn sáu mươi ma đạo đồ chúng kia làm quân cờ hấp dẫn Ty Thiên Giám.
Mà bản thân hắn lại chọn một con đường khác ở phía đông, sau đó mới đi về hướng bắc, tiến vào Bắc Vực.
Trong lòng Tô Đình có phần tán thưởng, tâm kế người này dù độc nhưng cũng coi là một nhân vật.
Hành động lần này dù như thế nào, đều có thể bảo toàn chính mình, mà mười ba Thượng Nhân bên kia nếu bị Ty Thiên Giám tiêu diệt thì cũng thôi, nhưng nếu là may mắn còn sống sót, tiến vào Ma tông, như vậy sau này trong Ma tông, nhóm người này cũng tất nhiên sẽ nể tình hắn chỉ điểm sinh lộ, mà sinh lòng cảm kích hắn.
❖ ❖ ❖
"Nơi này..."
Thanh niên họ Lục phát hiện ra có điểm khác thường thì lập tức chau mày.
Âm Thần của hắn nở rộ, dò xét tìm tòi phía trước, lại cảm giác phía trước giống như như hoả lò.
Âm Thần của hắn chỉ cảm thấy hết sức khó chịu, thậm chí bị thương tổn.
Trong lòng của hắn nghiêm nghị, do dự một chút rồi vẫn đi về phía trước, rốt cục thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Chỗ đó cây cối đứt gãy, dòng suối bị chặn, mà bên mép nước có một đống đá vụn.
Trên đá vụn có một thiếu niên toàn thân nhuốm máu, trên người mặc thần giáp tàn tạ đang thoi thóp.
Nhưng dù như thế, trên người thiếu niên kia vẫn có khí tức cường đại, để hắn cảm thấy trong lòng nặng nề.
"Chính là Dương Thần bình thường, đều không có uy thế này, chẳng lẽ hắn ở cấp độ Đại Chân Nhân?"
Thanh niên họ Lục liên tục thay đổi sắc mặt, biết rõ thiếu niên phía trước nhất định không phải tục loại, nhưng giờ khắc này, thiếu niên này hiển nhiên đã sắp chết.
Hắn chính là nhân tài kiệt xuất trong ma đạo, tự nhiên không có lòng trắc ẩn gì, chỉ là trong lòng của hắn tính toán, thiếu niên này rốt cuộc là vì sao lại rơi xuống tình trạng này?
Đánh thiếu niên này bị thương thành như vậy, phải chăng còn ở quanh đây?
Thiếu niên còn bao nhiêu sức lực, có phải đủ để diệt sát hắn ta?
Đều nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, lỡ may trước khi thiếu niên này chết, còn có thể kéo hắn ta chôn cùng thì không tốt.
Thế nhưng cứ từ bỏ như vậy, cũng không khỏi quá mức đáng tiếc.
"Thoạt nhìn thiếu niên này đã cách cái chết không xa."
Thanh niên họ Lục thầm nghĩ: "Bằng không tiễn hắn một đoạn? Nhìn hắn lưu lại khí tức, ở lúc toàn thịnh, nhất định không phải Chân Nhân Dương Thần bình thường, trên người có mấy đồ vật cũng đủ để cho ta hưởng thụ cả đời. Dù không có chỗ tốt, cỗ thân thể Dương Thần này đối với chuyện tu hành của ta sẽ có giúp ích không nhỏ, nghe nói Ma tông ở Bắc Vực có thể hấp thu đạo hạnh của người khác, thu nhập bản thân, tăng thêm bản lĩnh, thậm chí cũng có thể dùng người để luyện dược, bổ ích tu vi."
Hắn trầm ngâm hồi lâu, thầm nghĩ: "Dù ta không cần, cầm đầu thiếu niên này để nhập đội, Ma tông ở Bắc Vực nhất định sẽ càng coi trọng ta."
Hắn nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy người thiếu niên trước mắt này dường như là hậu lễ mà ông trời đưa tặng.
Phía trước đã có người của Ma tông ở Bắc Vực đến đây tiếp dẫn, chỉ cần đưa thi thể Dương Thần này tới, nói thế nào cũng có thể có được ấn tượng tốt.
❖ ❖ ❖
"Vị đạo huynh này..."
Thanh niên họ Lục từ giữa rừng đi tới, tràn đầy kinh ngạc, nói ra: "Đây là có chuyện gì?"
Thiếu niên nằm trên đống đá vụn, trong miệng giật giật, nhưng không nói nên lời, chỉ có ngón tay hơi nhúc nhích một chút.
Thanh niên họ Lục chần chừ một lúc, tiến lên thấp giọng nói: "Ngươi không có việc gì chứ?"
Thiếu niên dường như muốn nghiêng đầu tới, nhưng lại không có một chút khí lực nào.
Thanh niên họ Lục mừng thầm trong lòng, tiếp tục đi lên phía trước, trong mắt mang theo vài phần lo lắng, nói ra: "Vị đạo hữu này?"
Hắn ta đi tới bên cạnh thiếu niên, cảm nhận được khí tức Dương Thần còn sót lại, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Mặc dù là diện mạo thiếu niên, nhưng khí tức còn sót lại cực kì mãnh liệt, hiển nhiên là một nhân vật có đạo hạnh cực cao.
Chỉ là đến bây giờ, cũng đã dầu hết đèn tắt.
Nhưng dù dầu hết đèn tắt, cũng phải phòng ngừa trước khi chết có thể kéo hắn ta chôn cùng.
"Đạo hữu, ngươi bị thương thật nặng, ta đến giúp ngươi thi pháp, trước tiên giữ lại sinh cơ cho ngươi."
Thanh niên họ Lục nói như vậy, thở sâu, hai tay bắt ấn, nổi lên một luồng quang mang như thanh mộc, tràn ngập sinh cơ, lặng yên ghìm xuống mi tâm Tô Đình.
Ngay khi một sợi quang mang tới gần mi tâm Tô Đình, lập tức hóa thành một gai nhọn thanh mộc.
Gai nhọn thanh mộc này chỉ trong một chớp mắt, đâm vào trong mi tâm Tô Đình.
"Thành công!"
Thanh niên họ Lục mừng rỡ trong lòng!
Hắn đang muốn hành động!
Nhưng thiếu niên kia bị hắn ta xuyên thấu lại hóa thành một ngọn lửa!
Ngọn lửa dọc theo gai nhọn thanh mộc, lan tràn đến toàn thân thanh niên.
Thanh niên họ Lục không khỏi kêu lên thảm thiết.
"Tiền bối tha mạng..."
Toàn thân hắn ta bốc hỏa, trong miệng hô: "Vãn bối chỉ lấy gai gỗ rót sinh cơ, là vì cứu..."
Hắn ta còn chưa nói xong, đã hóa thành một mảnh tro tàn.
Mà ngọn lửa trên tro tàn thoáng ngưng kết, biến thành một thiếu niên phục trên đất, rõ ràng là diện mạo Tô Đình.
Tô Đình ở thời khắc này so với Tô Đình vừa rồi đã có khí sắc khá hơn một chút, nhếch miệng hiện lên ý cười.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười.
"Ngươi quả nhiên là bị thương nặng, thế mà cần đốt diệt khí huyết một Thượng Nhân miễn cưỡng để duy trì sinh cơ của mình."
Giữa rừng có một người đi ra, mỉm cười nói: "Với tình trạng lúc này của ngươi, chính là một Chân Nhân bình thường đều đủ để lấy mạng ngươi... Hôm nay cuối cùng ngươi đã rơi trong tay bản tọa."
Tô Đình miễn cưỡng từ dưới đất bò dậy, thở dốc nói: "Lại là ngươi..."