← Quay lại trang sách

Chương 833 Cảnh báo từ Địa Tiên

Trên mảnh đất bằng này.

Không có cỏ cây, không có nham thạch, không có sinh cơ.

Sinh linh sống sót duy nhất chỉ là một thiếu niên khí tức yếu ớt đến cực điểm, gần như rơi vào tử cảnh, đang thoi thóp, giống như một thi thể.

"Phải chết phải chết..."

Chỉ thấy thiếu niên này nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Cưỡng ép đột phá Tiên Đạo, tai hoạ ngầm quá nặng, mượn bảo vật cố gắng chém tông chủ ma đạo, pháp lực kiệt quệ... Sắp chết rồi, sắp chết rồi..."

Chỉ thấy gió nhẹ phất qua.

Ánh mặt trời chiếu sáng.

Bầu trời xanh thẳm như tắm.

Cảnh tượng xung quanh yên tĩnh đến mức ngưng trệ.

Tô Đình nằm nửa ngày, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ.

Hắn luôn cảm thấy có chút không đúng, theo đạo lý thì với diễn kỹ tinh xảo nhà mình, thì hẳn là không có sơ hở gì.

Hắn lại đợi một lát, vẫn không có người nào tới giết hắn.

Ngược lại là mặt trời phía đông dần lên cao, dù vẫn là mặt trời vừa mọc, nhưng không biết tại sao lại chói chang giống như là mặt trời buổi trưa, hừng hực nóng rực thiêu đốt hắn.

"Ánh nắng sáng sớm mà đã nóng rực như thế, ngươi muốn thiêu chết người sao? Lão tử dù có đang bị thương nặng, nhưng cũng là nhân vật đã đắc đạo thành tiên, làm sao có thể bị ngươi nướng chết ở chỗ này, muốn giết người thì tự mình hạ giới đi, đồ hỗn trướng!"

Tô Đình nằm một lát, tức giận không thôi, nghiêng đầu nhìn về phía đông, cả giận nói: "Mau thu lửa lại đi, đây là phạm vào thiên điều!"

Nhắc tới cũng kỳ, sau khi hắn nói xong câu này, mặt trời chói chang ở phía đông dường như cũng dần lui bước thêm mấy phần, nhiệt độ tương đương với ánh sáng mặt trời bình thường.

Không khí nơi này trong nháy mắt đã râm mát hơn mấy phần.

Tô Đình hừ một tiếng, ngồi dậy, lại không khỏi thở dài: "Quả nhiên đều là một đám cáo già."

Ban đầu hắn mưu đồ với điều kiện tiên quyết là không bại lộ "Thanh Hư cảnh", khổ đấu một trận, đánh giết Trọng Diễm Ma Tôn.

Sau đó tiên thần các phương tất nhiên sẽ cảm thấy hắn đã tiêu hao rất nhiều, dù không bị trọng thương, cũng tất nhiên là mệt mỏi không chịu nổi, có một số gia hỏa sẽ không nhịn được sát cơ mà ra tay với hắn.

Hắn dùng Thanh Hư cảnh để bảo mệnh, đứng ở hoàn cảnh bất tử, là có thể quần nhau, thậm chí phản sát.

Không ngờ là tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi lại bày ra ma trận.

Hắn ỷ vào Thanh Hư cảnh, đứng ở thế bất bại, đồng thời, hắn tự nhận sau khi trảm diệt Ma Môn ở Trung Thổ thì trở ngại trên con đường đắc đạo đã không lớn.

Chỉ là hắn tạm thời đè lại suy nghĩ đột phá tiên cảnh, cố gắng chống lại Tô Quan Nhi một lát, chờ đợi chư thiên tiên thần đến, mượn tay các tiên thần chém giết Tô Quan Nhi.

Đợi đến sau khi các tiên thần chém giết Tô Quan Nhi, bản thân hắn lại ra vẻ hết lực, nằm giả chết, chờ con cá tiếp theo.

Tới lúc đó, lại đột phá Tiên Đạo, chém giết đối phương, loại đi một đại địch.

Đáng tiếc chư thiên tiên thần muốn giết hắn còn hơn muốn giết Tô Quan Nhi, đành phải đột phá Tiên Đạo, trảm Tô Quan Nhi trước.

"Đáng tiếc, không câu được cá lớn."

Tô Đình buồn bã thở dài.

❖ ❖ ❖

Chúng thần trên trời, Địa Tiên ở nhân gian.

Ánh mắt các phươngđều nhìn về phía nơi này.

Lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nằm giả chết kia.

Không có vị tiên thần nào nổi lên suy nghĩ muốn giết hắn nữa.

Giả sử như sau khi đánh bại Trọng Diễm Ma Tôn, không có Tô Quan Nhi xuất thủ, Tô Đình lại ra vẻ trọng thương, chưa lộ ra đại thần thông phá toái hư không, để nhân vật các phương nắm chắc có thể tru sát hắn, như vậy tiên thần các phương tự nhiên sẽ có động tác.

Dù bản thân kiêng kị không xuất thủ, nhưng để hạng người Bán Tiên, thậm chí Thi Giải Tiên tới chém giết Tô Đình vốn bị thương nặng sắp chết thì cũng không phải không thể làm.

Dù Tô Đình giấu giếm thủ đoạn, nhưng chư thiên tiên thần chỉ thúc đẩy người khác xuất thủ, cho dù những hậu bối này thua thiệt cũng không tiếc, chỉ coi như quân cờ thử mà thôi.

Nhưng đến giờ phút này, Tô Đình hiển nhiên đã đắc đạo thành tiên, vừa mới chém giết Tô Quan Nhi cũng không phí sức, cho dù có tai hại gì cũng không thể tuỳ tiện xoá bỏ.

Không có nắm chắc tru sát Tô Đình, chư thiên tiên thần đương nhiên sẽ không vọng động, thậm chí cũng không điều động Chân Nhân Dương Thần tiến đến thử.

"Không hổ là Tô Đình, dù đã đắc đạo thành tiên cũng vẫn không tuân theo quy củ như thế."

"Đường đường là Tiên gia lại nằm giả chết, nửa ngày không dậy, còn ra thể thống gì?"

"Đều nói ma loại xảo trá gian xảo, Tô Quan Nhi làm tông chủ ma đạo, tu hành gần ngàn năm lão ma, nhưng cũng mất mạng trong tay Tô Đình... Bàn về âm hiểm xảo trá, hèn hạ vô sỉ, trên đời này, sợ là không có người nào có thể so sánh."

"Có vết xe đổ như Tô Quan Nhi như vậy, lúc này ai lại ra tay, bị hắn chém giết thì chính là chết bởi ngu xuẩn!"

"Đạo huynh nói rất phải."

❖ ❖ ❖

Tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi làm lão ma ngàn năm, tính toán luôn cẩn thận nhưng cũng mất mạng trong tay Tô Đình.

Có vết xe đổ này, không còn vị tiên thần nào khác bị Tô Đình mê hoặc.

Đương nhiên, cũng có không ít tiên thần suy tính hiện này có phải Tô Đình thật sự rơi vào hoàn cảnh đáng lo, chính bởi vì sợ bị người nhìn ra Thanh Hư cảnh nên dứt khoát trực tiếp làm ra dáng vẻ vô cùng suy yếu, để làm kế sách nghi binh, khiến bọn hắn không thể phỏng đoán?

Nhưng cuối cùng dù bọn họ có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không có ai ra tay.

"Không thú vị."

Cuối xùng Tô Thần Quân đành ngồi dậy, thu thần giáp về, vỗ vỗ quần áo.

Bởi vì hắn nghĩ dù có tiếp tục giả vờ thì cũng không có tác dụng.

Chủ yếu là phương nam có một vệt thần quang bắn tới chính là Đại điệt nữ.

Đại điệt nữ đã là thần linh, dù giờ phút này hắn thật sự rơi vào tình trạng kiệt sức nhưng có đại điệt nữ ở đây thì cũng đủ để bảo vệ hắn chu toàn.

"Ngươi..."

Hồng Y từ trên trời giáng xuống, nhìn cảnh tượng xung quanh, lại nhìn Tô Đình, sắc mặt biến đổi, nhưng không mở miệng.

Tô Đình sờ sờ mặt, nói ra: "Ta đã rời núi thì đường nhiên phải có mưu đồ, ngươi cũng hiểu trên đời hiện nay, người vật có thể giết ta đều ở thiên giới, không ở nhân gian... Ta chỉ là muốn trước khi đắc đạo thành tiên có thể dẫn dụ ra những người có sát ý cực nặng với ta ra, làm một lần gọn gàng mà linh hoạt thôi."

Hồng Y nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, rốt cục vẫn không nói ra lời trách cứ gì, chỉ thở dài một tiếng, nói ra: "Ngươi đã đắc đạo thành tiên, không còn là Bán Tiên tầng chín, sau này mọi chuyện cần chú ý cẩn thận. Trước đó ngươi xuất thủ mấy lần, đều kinh động Thiên Đình, chỉ vì ngươi chưa đắc đạo, cho nên không bị trị tội, về sau làm Tiên gia thì nên có sự kiêng kị của Tiên gia."

Tô Đình nghe vậy, giang tay ra, nói ra: "Biết rồi."

Hắn vừa nói xong, lại quay đầu nhìn về một phương hướng khác.

Đó là một đạo độn quang, chỉ chớp mắt đã tới, dừng ở không trung, nhìn xuống dưới.

Tô Đình thấy thế, thi lễ nói: "Tham kiến tiền bối."

Vẻ mặt Chính Nhất lạnh nhạt, nói ra: "Tô Quan Nhi đã bị ngươi chém giết?"

Tô Đình gật đầu nói: " Ma đầu này gian xảo xảo trá, ở đây bày trận giết ta, may mà vãn bối tu thành đại thần thông, tránh né được tình thế nguy hiểm, bây giờ đắc đạo thành tiên, mới có thể tru sát hắn ta."

Ánh mắt Chính Nhất ngưng lại, đánh giá Tô Đình một phen.

Trước đó hắn phát hiện ma trận sụp đổ, cũng đã nhận ra Tô Đình đắc đạo thành tiên.

Nhưng hắn cũng không cho rằng Tô Đình vừa thành Tiên Đạo đã có thể thắng được tông chủ ma đạo - Tô Quan Nhi.

Tô Quan Nhi một tay sáng lập ra ma tông, từ trước đến nay ẩn tàng cực sâu, lần này hiện thân thật sự là khó được, hắn cho rằng Tô Đình không thể làm gì được Tô Quan Nhi, lúc này mới cố gắng chạy đến.

Không ngờ vừa tới chỗ này, Tô Đình đã chém giết Tô Quan Nhi.

Chuyện này khiến Chính Nhất mười phần ngoài ý muốn.

"Rất tốt."

"Đa tạ tiền bối tán dương."

"Lần này ngươi chém giết ma đầu là ngươi có bản lĩnh, nhưng sau lần này, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không còn là Bán Tiên."

"Tiền bối có ý là?"

"Ngươi xuất thủ ở nhân gian bao nhiêu lần, uy năng đạo thuật còn cao hơn tiên thần, vượt qua phạm trù thế gian, ảnh hưởng rất sâu, nhưng vì đạo hạnh của ngươi ở cấp độ Dương Thần, cho nên Thiên Đình không giáng tội, Thủ Chính Đạo Môn ta cũng không có ý trị tội ngươi."

Vẻ mặt Chính Nhất lạnh lùng, lạnh giọng nói ra: "Nhưng sau ngày hôm nay, ngươi chính là Tiên gia, nếu còn tái phạm chuyện này, như vậy, ta sẽ tự mình xuất thủ, trước khi thần tướng Thiên Đình chạy đến sẽ chém giết ngươi dưới kiếm."

Sắc mặt Hồng Y thoáng đổi, lộ ra mấy phần không vui.

Tô Đình đưa tay cản lại nàng, mới nhìn hướng Chính Nhất, nói ra: "Năm đó tiền bối chỉ điểm ta, bởi vậy trong lòng vãn bối luôn luôn kính trọng, hôm nay tiền bối dạy bảo, Tô mỗ ghi nhớ trong lòng."

Chính Nhất không tiếp tục mở miệng, hóa thân thành ánh sáng, phóng về phía lúc trước đến, chớp mắt đã biến mất ở chân trời phương xa.

Hồng Y khẽ hừ một tiếng, đang muốn mở miệng.

Tô Đình lại giơ tay lên một cái, nói ra: "Nên trở về núi."

Hồng Y cau mày nói: "Làm sao?"

Tô Đình cười nói ra: "Tông chủ ma đạo xuất hiện ở đây, theo đạo lý thì Thiên Đình sẽ có chính thần xuống trảm yêu trừ ma, nhưng mấy vị thần linh có tinh quang chiếu rọi ở đây, một mực không có hiện thân, hiện nay Tô Đình đã trảm ma, bọn hắn cũng nên thu thập tàn cuộc... Chỉ là chuyện mượn đao giết người này không thành công, mấy vị thiên thần này cũng không tiện tới gặp."

Hồng Y trong nháy mắt đã hiểu được mấy phần.

Tám bộ chính thần của Thiên Đình như căn cơ trật tự của tam giới lục đạo.

Các chính thần khác bị giới hạn trong Thần vị, quyền hành không ở đây, muốn lên đường trảm ma còn phải xin chỉ thị Thiên Đế.

Nhưng mấy vị có tinh quang chiếu rọi ở đây chính là có thuộc về phạm vi quản lý, không cần xin chỉ thị, có thể tiền trảm hậu tấu.

Nhưng lúc này cũng không thấy tung tích, hiển nhiên là muốn mượn tay ma đạo để tru sát Tô Đình.

Bây giờ Tô Đình phản sát tông chủ ma đạo là chuyện ngoài ý muốn.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn dứt khoát làm như không thấy, nếu không thì tới chỗ này, gặp mặt Tô Đình cũng không khỏi xấu hổ.

Huống chi, tuổi tác Tô Đình còn trẻ, nếu nói thiếu niên khí thịnh, tăng thêm tính tình hắn luôn luôn nhảy nhót... Ai biết hắn có thể vì muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng mà lấy ra hồ lô có thể trảm thần để chém giết chính thần Thiên Đình hay không?

"Xem ra đều bị Tô mỗ dọa."

Tô Đình giang tay ra, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại nhìn về phía phương bắc, cười nói ra: "Thủy Đức Tinh Quân, hôm nay trảm đồ đệ của ngươi, Tô mỗ xin lỗi ngài... Nhưng đệ tử bất tài của ngài cũng thật sự không giống lời đồn lắm, một mực không cần tiên thuật mà ngài truyền thụ cho, để cho chuẩn bị của ta một phen trở thành vô dụng, thua thiệt Tô mỗ còn đặc biệt hỏi thăm một chút về Càn Khôn Tị Kiếp Tinh Thần Quang."

Trên trời dưới đất, hoàn toàn yên tĩnh, không có trả lời.

Tô Đình cười ha ha một tiếng, nhìn về phía Hồng Y, nói ra: "Xem ra Thủy Đức Tinh Quân không nhận đồ đệ này, như thế cũng tốt, chúng ta về núi a."

Hồng Y lên tiếng, đang muốn khống chế độn quang.

Nhưng Tô Đình lại hơi đưa tay, cười nói: "Chúng ta đi tắt."

Hồng Y hơi ngạc nhiên, đã thấy Tô Đình đưa tay vỗ.

Oanh!

Hư không trước mắt vỡ vụn!

Sau hư không là một phương thiên địa khác!

Tô Đình kéo tay Hồng Y, đi vào bên trong vùng thiên địa này!