Chương 834 Danh truyền bát phương
Một ngày này Tô Đình đắc đạo, tiên quang ngưng kết, khí trùng cửu tiêu, lan ra thiên sơn vạn thủy, khắp cửu thiên thập địa.
Không chỉ là chư thần ở thiên giới, các phương nhân vật ở nhân gian, phàm là tu thành Dương Thần đều mơ hồ có phát hiện, biết được ở nhân gian có người đắc đạo thành tiên.
Về phần các Địa Tiên, tự nhiên đều có thể biết được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng động tĩnh bên kia.
Tô Thần Quân của Nguyên Phong Sơn hôm nay đắc đạo thành tiên!
Mà Bán Tiên dưới tiên thần, đạt được đạo quả hư ảo, cũng có thể rõ ràng phát hiện ra đại đạo biến hóa, cũng có thể phát hiện được khí tức bên trong.
Kẻ không biết Tô Đình cũng phát hiện ra đạo khí tức này bất phàm nhưng không rõ nguyên do.
Những người như quốc sư Ty Thiên Giám, như chủ Huyền Thiên bộ, như Minh Thế Pháp Vương của Nam Sơn tự, những vị này trước đây không lâu vừa tiếp xúc với Tô Thần Quân, trong lòng càng rung động đến tột đỉnh.
Bọn hắn đều là Bán Tiên, nhìn như đã đạt tới đỉnh phong tầng chín, đã có được đạo quả hư ảo, chỉ kém một bước.
Nhưng một bước này có thể xưng là khác biệt giữa thiên địa, có thể nói là một khê rãnh lớn nhất thế gian.
Bọn hắn ở lâu nhân thế, chỉ có thể mượn nhờ quốc vận đểlấy được công đức, có thể giảm bớt trở ngại thành tiên.
Nhưng Tô Đình kia còn trẻ tuổi mà đã đột phá Tiên Đạo.
Trong mấy người kia, người có tâm tình phức tạp nhất là quốc sư Ty Thiên Giám, chỉ vì năm đó khi ông ta mới quen Tô Đình, thiếu niên kia còn chưa đặt chân vào Âm Thần, có thể nói là yếu như sâu kiến.
❖ ❖ ❖
Còn cả thần Lê sơn- Triệu Từ cũng rất cảm khái, hắn bị Thần vị giới hạn, thần lực giới hạn ở Lê sơn, chỉ có thể nhờ miếu thờ mà Tô Đình lập cho hắn, từ đó lấy được hương hỏa nguyện lực, dần dần tăng trưởng thần lực.
Nhưng cả đời này của hắn vẫn sẽ bị Thần vị giới hạn.
Nhưng thiếu niên kia khi đó vừa thành Âm Thần, bây giờ đã đột phá Tiên Đạo.
Đơn thuần so sánh bản lĩnh thì còn cao hơn sơn thần là hắn.
Lại bàn về tương lai, tiền cảnh của Tô Đình vô hạn, so với thần Lê sơn mãi mãi làm thần linh một phương như hắn thì sẽ càng hơn xa, cũng càng tiêu dao.
"Trong tám trăm năm, bản thần chỉ có một chút hương hỏa giúp ích, gần như là dậm chân tại chỗ."
Triệu Từ nhìn về phía trước, trên khuôn mặt lạnh lùng có vẻ phức tạp, thấp giọng nói: "Thật hâm mộ hắn có thể một bước lại một bước leo lên cao."
❖ ❖ ❖
Trong Minh Nguyên Đạo Quan.
Dưới Tỏa Long tỉnh.
Giao long kia trước đó không lâu vốn đã có hi vọng thoát khốn, nhưng lại bị thiếu niên tên là Tô Đình này trấn áp, trong lòng chỉ thấy vô cùng nhục nhã.
Trước kia nó bị một người trẻ tuổi trấn áp, trong lòng tức giận, nghĩ rằng ngày sau tu hành có thành tựu, sẽ thoát khốn rồi báo thù, về sau phát hiện người trẻ tuổi kia lấy thân thành đạo, trở thành tổ sư đạo môn.
Bây giờ lại bị thiếu niên này trấn áp, trong lòng càng phẫn nộ, tự nhận mình đã là Yêu Tiên, ngày sau thoát khốn thì nhất định phải hung hăng tra tấn thiếu niên kia một trận.
Giao long thầm muốn phát tiếtphẫn nộ, không chỉ là lần trấn áp này, còn muốn xả giận cả lần trước bị Đạo Tổ trấn áp nữa, tất cả đều phát tiết lên Tô Đình, tra tấn hắn một phen rồi mới nuốt.
Gần đây giao long luôn súc thế không ngừng, muốn tìm được cơ hội phá vỡ tầng phong cấm này.
Vào hôm nay, ở hướng đông bắc lại truyền đến động tĩnh tựa như thiên địa sụp đổ, sau đó lại có tiên quang diệu thế, uy áp bát phương.
Khí tức trong tiên quang này, giao long ở dưới đáy giếng hết sức quen thuộc, rõ ràng là của tiểu tử hỗn trướng gần đây nó luôn ngày nhớ đêm mong, nghĩ tới là cắn răng nghiến lợi.
"Lúc này mới qua mấy năm?"
Giao long mãi vẫn không kịp phản ứng, thì thầm: "Hẳn là lần trấn áp này quá mức lợi hại, ngay cả suy nghĩ của ta đều bị giam cầm ở đây, cảm giác chưa qua hai mươi năm nhưng ở bên ngoài đã qua ngàn năm? Như vậy giờ phút này suy nghĩ của ta hiện lên, chẳng phải lại trôi qua thêm mấy năm?"
Nghĩ như thế, vị Yêu Tiên này không khỏi cảm thấy kinh hãi.
"Nếu là như thế, còn thoát khốn như thế nào?"
"Sau khi thoát khốn, làm sao có thể đấu được với thiếu niên này?"
❖ ❖ ❖
Ở Đông Hải.
Chưởng giáo của Tiên Tần Sơn Hải Giới cùng chư vị trưởng lão tề tụ trong sảnh đường, nhìn về phía biên giới giữa Trung Thổ cùng Bắc Vực, trong lòng bọn hắn đều thấy kinh hãi cùng cảm khái.
Hơn mười năm trước, thiếu niên kia đi vào Đông Hải, ở cảnh giới ngang nhau, hắn vượt qua toàn bộ đệ tử đời này của Tiên Tần Sơn Hải Giới.
Chỉ là lúc đó thiếu niên này còn chưa bước vào cấp độ Dương Thần,
Đặt ở trong mắt chư vị trưởng lão, cũng chỉ cho là tiểu bối tranh đấu.
Nhưng bây giờ Tô Đình đã đặt chân vào một phương thiên địa khác.
"Kẻ này đúng là xuất sắc, năm đó toàn tông bị hắn áp chế, bây giờ nghĩ lại cũng không còn lòng phẫn nộ nữa."
"Nói thật ra thì cũng coi như bị hắn đánh đến mức không có tính tình."
"Lại là một vị không kém gì trích tiên."
"Bây giờ hắn đã là Tiên gia, không thua kém bất kỳ kẻ nào."
Chư vị trưởng lão đều cảm khái.
Mà Tề Tuyên đứng ở một bên, thần sắc như thường.
Chỉ là giờ khắc này, trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh.
Hắn xem như đệ tử kiệt xuất nhất đời này của Tiên Tần Sơn Hải Giới, thiên tư ngộ tính còn cao hơn thủ đồ Tề Nhạc.
Sau khi thủ đồ Tề Nhạc ngã xuống, đời chưởng giáo tiếp theo tất nhiên không còn là thủ đồ đích truyền, như vậy chuyện nhập môn sớm hay muộn, tuổi tác cao hay thấp đều không quá quan trọng.
Bây giờ Tề Tuyên đã là ngừoi sắp tiếp nhận chức vị chưởng giáo.
Hắn cũng có ngạo khí của riêng mình.
Chỉ là sau khi gặp phải Cát Chính Hiên, hắn đã bị đả kích.
Mà sau khi kết bạn với Tô Đình, ngạo khí sớm đã bị rèn luyện sạch sẽ.
Nhưng nhìn vị Tô Thần Quân vốn không bằng mình kia, bây giờ đã thành tiên vượt trước mình một bước, dù lòng dạ hắn rộng lớn thế nào, cũng không tránh khỏi có chút chập trùng, ánh mắt ảm đạm.
" Tô Đình này có thiên tư không thua gì tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo."
Chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải Giới cảm khái nói: "Phóng nhãn khắp bản môn, sợ rằng cũng chỉ có hai vị tổ sư đứng hàng chính thần."
Người mà ông ta nhắc tới là Thái Tuế tinh quân Tề Tân Niên, cùng Long Hổ Như Ý - Tề Sư Chính.
Mấy trăm năm trước, hai vị này chính là đệ tử xuất sắc nhất Tiên Tần Sơn Hải Giới, sự kinh tài tuyệt diễm của họ không kém gì trích tiên.
Cho dù là Tề Tuyên xuất sắc nhất đời này cũng kém một bậc.
"Sau này Nguyên Phong Sơn sẽ thật sự như mặt trời ban trưa."
❖ ❖ ❖
Trong Hoán Hoa Các.
Các chủ cũng không thấy ngoài ý muốn.
Ngược lại là Vân Cung cô nương, ánh mắt phức tạp.
"Kẻ này có thiên tư không kém gì Cát Chính Hiên, ngươi từng tiếp xúc cùng hắn, chính là rõ ràng nhất."
Các chủ bình thản nói: "Từ chuyện phong thần năm đó, cũng chỉ có thế hệ này mới có thể xưng song tinh diệu thế, không phải ngươi quá ảm đạm, mà là bọn hắn quá loá mắt, không cần thất vọng."
Vân Cung thấp giọng thở dài: "Trong môn chúng ta, bàn về thiên tư tu hành, chắc cũng chỉ có Ngọc Linh tiên tử mới không kém hắn."
Các chủ chậm rãi nói ra: "Tiểu nha đầu kia bây giờ ở Tử Tiêu Cung tu hành, cũng chưa chắc đã kém Tô Đình, nàng vẫn muốn sau khi học thành trở về sẽ treo Tô Đình lên làm..."
Vân Cung nghe vậy, cười nhẹ nói ra: "Đệ tử rất chờ mong một ngày này."
Khóe miệng dưới khăn che mặt của các chủ dường như thoáng giơ lên, nhẹ giọng nói ra: "Ta cũng chờ mong giống vậy."
Vân Cung nghe vậy, không khỏi bật cười.
Đúng lúc này, lại nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng nói.
"Đệ tử Tô Duyệt Tần, phụng mệnh bái kiến Các chủ."
"Tiến vào đi."
Các chủ nói một tiếng như vậy, lại phân phó nói: "Tô Đình bế quan hơn mười năm, rốt cục đã thành công, bây giờ đắc đạo thành tiên, này sau dù là lên trời hay ở lại nhân thế, hắn nhất định sẽ tới Hoán Hoa Các gặp biểu tỷ của hắn một lần, ngươi chuẩn bị đi, không nên chậm trễ."
Vân Cung nghiêm mặt nói: "Bây giờ hắn là Tiên gia, lại lần nữa tới đây, tự nhiên khác biệt, đệ tử sẽ đi chuẩn bị."
Các chủ nghe vậy, lúc này mới gật đầu.
Tô Duyệt Tần vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
Đạo hạnh của nàng không đủ, không biết Tiên Đạo biến hóa, không biết Tô Đình đã thành tiên.
Giờ phút này phụng mệnh tiến đến, nhưng cũng không biết vì sao các chủ truyền triệu.
Chỉ là các chủ nhìn chằm chằm nàng một cái, mới nói: "Ngươi tới đây."
❖ ❖ ❖
Sông Cảnh Tú.
Hà Thanh lộ ra vẻ khác thường.
Lúc trước động tĩnh từ ma trận truyền đến, nàng cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Nàng biết rõ Tô Đình tuyệt đối không phải hạng người bình thường, ma trận kia dù rất lợi hại, cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương tới tính mệnh của Tô Đình.
Mà dù Tô Đình thật sự có họa sát thân, như vậy Sứ giả Tổng binh Lôi bộCổ Thương sẽ không yên lặng như thế.
Nhưng nàng chỉ là cho rằng Tô Đình sẽ không dễ dàng vẫn lạc như thế, mà không nghĩ đến thiếu niên này lại đắc đạo thành tiên vào hôm nay.
"Nhan lão."
Hà Thanh trầm ngâm nói: "Lần trước thiếu niên này đi vào phủ sông Thần của chúng ta là lúc nào?"
Nhan lão đáp: "Đã hơn mười năm."
Hà Thanh hỏi: "Lúc ấy hắn có tu vi gì?"
Nhan lão đáp: "Vừa thành Âm Thần không lâu."
Hà Thanh trầm mặc một chút, nói ra: "Vừa thành Âm Thần, đến lúc tu thành Dương Thần, đến bây giờ lại thành tựu Tiên gia đạo quả, cô đọng Nguyên Thần, mới chỉ hơn mười năm trôi qua... Thật sự là có phong thái tổ sư năm đó. "
Nhan lão biết thần sông đang nói tới tổ sư đạo môn hiện nay.
Đúng lúc này, Hà Thanh nhíu lông mày lại.
"Có Địa Tiên tới chơi, ngươi đi nghênh đón."
"Rõ."
❖ ❖ ❖
Trên hải đảo.
Tùng lão vuốt râu không nói, lẳng lặng nhìn Địa Tiên bên người một cái.
Trước kia Chu Du tu thành tiên cảnh, chưa nhận Thiên Đình sắc phong, vẫn hành tẩu ở hải ngoại, trở thành đại địa du tiên, về sau khai tông lập phái, ở Đông Hải cũng có thanh danh hiển hách.
Chỉ là hôm nay vị Địa Tiên này hiển nhiên có chút cảm thán.
"Tô Đình chưa đắc đạo, bản lĩnh đấu pháp của hắn đã không kém ngươi."
Tùng lão ung dung nói ra: "Bây giờ hắn đã đắc đạo, bản lĩnh tất nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, ngươi nhất định không phải đối thủ... Bây giờ hắn cũng đã vào tiên cảnh, trường sinh bất hủ, tuổi thọ vô tận, ngươi cũng không có cái gì có thể vượt trên hắn?"
Chu Du im lặng một lát, cuối cùng là nói ra: "Hắn vừa đắc đạo, nhưng cấp độ chưa chắc đã kém ta... Nói ra thật xấu hổ, chín trăm năm tích lũy đạo hạnh của ta lại không bằng hắn mới tu hành hơn ba mươi năm như thế."
Tùng lão cười một tiếng, nói ra: "Dù sao cũng là do một tay lão phu đề bạt lên."
Chu Du thở dài nói ra: "Ngươi nói chuyện như vậy mà không sợ ta buông tay rời đi sao?"
Tùng lão vuốt râu mà cười, lại nói: "Tô Đình đã đắc đạo thành tiên, đã làm được việc lớn, như vậy đại sự sau này có thể sớm mấy phần... Khi nãy lão phu đã đưa tin với Kiếm Tiên Tạ Cảnh Văn, mời nàng tới sông Cảnh Tú, mời thần sông đến tận đây, tương trợ với lão phu."
Theo đạo lý thì thần linh một phương như thần sông, sơn thần, thổ địa, thần chức không quan trọng, thần lực mạnh yếu cũng bị giới hạn trong Thần Vực quản lý, mà bản thân cũng bị giới hạn trong Thần Vực.
Nhưng là Hà Thanh ở sông Cảnh Tú cũng không giống như thần Lê sơn- Quỷ thần Triệu Từ, cũng không có trói buộc quá lớn, nàng dùng Thanh Liên sinh ra Chân Thần, chỉ là nhận sắc phong mà thôi, thần lực không có cực hạn, bản thân cũng không bị Thần Vực giới hạn.