Chương 855 Vị trí Ma tông
Từ phế tích Cổ Thần đi về hướng đông bắc.
Tô Đình dựa theo hướng mà Vân Song đạo nhân chỉ, hóa thành một đạo vân quang, nhanh chóng bay qua.
Qua hơn vạn dặm, hắn ngừng lại, lấy ra pháp thuyền ném lên không trung, pháp thuyền trên không trung biến lớn ra.
Tô Đình nhìn chiếc lâu thuyền còn có giá cả cao hơn tiên bảo này, khẽ gật đầu hài lòng, dưới chân nhẹ bước, đi vào bên trong pháp thuyền.
"Mấy vạn dặm, đúng là hơi xa xôi, một thân một mình ở trong mây mù cương phong, cũng rất khó chịu."
Tô Đình đứng ở boong tàu, liếc nhìn các phương.
Cương phong mây mù gì đó đã sớm bị pháp thuyền của hắn chặn ở bên ngoài.
Hắn lấy ra một chiếc ghế mây, chậm rãi ngồi xuống, tiện tay vung lên, có thêm một bàn trà, bày ra một bộ đồ uống trà.
Sau đó hắn lại lấy ra một chút hoa quả, bày trên bàn, thảnh thơi ăn bánh uống trà.
"Cũng tạm được."
Tô Đình niệm một tiếng như vậy, hắn ngồi trên pháp thuyền nhấm nháp trái cây, nhàn nhã uống trà, nhưng ánh mắt hắn lại chưa thả lỏng, vẫn nhìn ra khỏi boong tàu, nhìn xuống phía dưới.
Tốc độ của pháp thuyền rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm.
Đặt ở thế gian thì tốc độ như vậy đã nhanh đến mức kinh thế hãi tục.
Nhưng đối với tiên thần thì tốc độ này vẫn chỉ là bình thường.
Pháp thuyền lướt đi với mấy vạn dặm, mà ánh mắt của Tô Đình còn sắc bén hơn so với chim ưng, tất cả mọi thứ ở phía dưới đều bị hắn nhìn rõ.
Dù là sâu kiến trên mặt đất cũng đều thấy rõ ràng.
"Đúng là không có một chút vết tích nào."
❖ ❖ ❖
Pháp thuyền lướt đi hồi lâu.
Đã cách Cổ Thần phế tích hơn ba vạn dặm.
Tô Đình quan sát phía dưới, cũng không tìm được dấu vết tiên thần đấu pháp lưu lại.
Ngược lại chỉ có một số dấu vết do Âm Thần Thượng Nhân tranh đấu, hay Chân Nhân Dương Thần đấu pháp lưu lại thôi, tạo thành tình cảnh khiến người bình thường cảm thấy rung động, thế nhưng ở trong mắt Tô Đình thì lại chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn chỉ muốn tìm thấy dấu vết Trần Chi Vân suất quân tiến đánh ma tông.
Đó tất nhiên là tình cảnh vô cùng kinh người.
Đó đã là tranh đấu cấp độ tiên thần, hơn nữa còn là một trận tranh đấu mà số lượng song phương đông đảo.
Nhưng hắn vẫn không tìm được dấu vết lưu lại.
"Khó trách Vân Song đạo nhân không thu hoạch được gì, vốn cho rằng đạo hạnh của hắn ta giới hạn ở cấp độ Bán Tiên nên không nhìn thấu bản lĩnh của Trần Chi Vân cùng Tô Quan Nhi, nhưng ta tự mình đến mà cũng không thấy một chút vết tích gì, cũng thật là lạ."
Tô Đình khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi cổ quái, thầm nghĩ: "Dù đấu pháp không tác động đến đại địa, nhưng tiên thần tranh đấu với nhau, dấu vết cũng nên có chứ... Ví dụ như xuyên thủng hư không, dư thế còn sót lại, dựa vào đạo hạnh Tiên gia của ta cũng đủ để thấy rõ ràng, nhưng lúc này lại không thấy một chút dấu vết nào."
Trong lòng của hắn cảm thấy khá cổ quái, mơ hồ biết được cái gì, nhưng pháp thuyền vẫn lướt về phía trước.
Dọc theo phương hướng trước mắt này, pháp thuyền chạy mười vạn dặm xa.
Tô Đình rốt cục dừng pháp thuyền lại, đưa tay phất lên trán một vòng.
Vết dọc trên trán đột nhiên tỏa ra ánh sáng, làn da tách ra hai bên, hiện ra một thiên nhãn.
Thần quang từ thiên nhãn bắn ra, liếc nhìn bát phương.
Dựa vào đạo hạnh Tiên gia bây giờ của hắn, tiên nhãn có thể khám phá vạn vật, mà thiên nhãn trên trán lại càng hơn một bậc.
"Phía trước vẫn như trước, phía sau cũng giống vậy."
Tô Đình thầm nghĩ: "Không có một chút dấu hiệu tranh đấu, dựa theo tình huống này thì có lẽ đấu pháp ở phương hướng này, cũng chính là trong phạm vi mấy vạn dặm, nhưng chưa chắc đã thuộc Bắc Vực."
Hắn hơi trầm ngâm, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là một chỗ động thiên phúc địa nào đó, cho nên chỉ tranh đấu ở bên trong, không ảnh hưởng tới ngoại giới, cũng không để Vân Song đạo nhân phát hiện... Nhưng nếu là động thiên phúc địa, Tô Quan Nhi có thể dời đi cả một tòa động thiên thì không khỏi quá mức kinh thế hãi tục?"
Có thể dời đi cả một tòa động thiên phúc địa, trong số các Chân Tiên cũng thuộc về hàng ngũ cao nhất, có thể so với Đạo Nguyên Tiên Tôn, Đạo Huyền Tiên Ông.
Nhưng cũng chưa chắc đã là một tòa động thiên, có lẽ vị trí tranh đấu đúng là trong phạm vi Bắc Vực, chỉ là không ở nhân gian.
"Hư không giữa hai giới."
❖ ❖ ❖
Tô Đình thu pháp thuyền lại, bước lên trời.
Hắn bay lên Vân Tiêu, xuyên phá giới hạn nhân gian, đặt chân vào vùng hư không giữa hai giới.
Nơi đây cương phong lạnh thấu xương, hết sức lăng lệ, dường như thời thời khắc khắc, đều có vô số người tu hành đang thi triển pháp thuật ra, từ bốn phương tám hướng mà đánh tới.
Trong khu vực này, Bán Tiên bình thường khó mà chịu đựng lâu dài được.
"Mở!"
Tô Đình mặc trên người một tầng thần giáp, kim quang nở rộ.
Hắn đã tu thành Tiên gia, có thể chịu đựng được cương phong hư không giữa hai giới ăn mòn, nhưng sẽ hao phí pháp lực Tiên gia, bởi vậy hắn mặc một tầng thần giáp để tiết kiệm khí lực.
Dù sao hắn cũng muốn dò xét mấy vạn dặm.
"Ở phương hướng này."
Tô Đình dọc theo phương hướng lúc đến, bắn lên vân quang, lướt đi.
❖ ❖ ❖
Trong hư không giữa hai giới, cương phong ở khắp mọi nơi.
Rất nhiều vết tích đều sẽ bị cương phong ma diệt.
Nhưng thiên nhãn của Tô Đình có thể nhìn thấu rất nhiều khí tức.
Bởi vậy hắn mới dám ở trong hư không giữa hai giới dò xét vết tích tranh đấu.
Hắn tiến lên bên trong cương phong, phi độn hai vạn dặm.
Dù là Tô Đình cũng mơ hồ thấy mệt mỏi.
"Tuy nói chỉ qua hai vạn dặm, nhưng lại luôn luôn bị cương phong ăn mòn, dù có một tầng thần giáp bảo vệ, nhưng pháp lực vẫn tiêu hao có ba thành."
Tô Đình khẽ nhíu mày, hắn không có khả năng để pháp lực của mình kiệt quệ mới rời khỏi hư không giữa hai giới.
Lúc này pháp lực đã tiêu hao ba phầnh, chỉ còn lại bảy phần thôi.
Nếu tiếp tục tiêu hao, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chuyện tự thân phát huy bản lĩnh.
Nếu như có cường địch xâm phạm thì sẽ rơi vào cảnh lực bất tòng tâm.
"Tiêu hao ba phần, nên nghỉ một chút."
Tô Đình nghĩ như vậy, quang mang thiên nhãn trên trán càng thêm sáng chói.
Con mắt thứ ba của hắn lóe ra một vệt kim quang, xuyên phá hư không, giống như mở ra một con đường bằng phẳng.
Đây là thiên nhãn thần thông, kim quang đi tới, chính là nơi thiên nhãn thấy.
❖ ❖ ❖
Ở phía trước cách đó hơn ba ngàn dặm.
Cương phong vẫn gào thét, tựa như vô số đạo pháp thuật tung hoành cắt chém.
Tất cả vết tích, tất cả khí tức, tất cả sự vật đều đã bị cương phong thổi tắt.
"Dù là quân trận của mấy ngàn thiên binh cùng Ma tông thâm trầm nội tình có số lượng cực lớn cũng đều bị cương phong thổi tắt, nhưng chỉ có khí tức của Trần Chi Vân là còn có một tia."
Tô Đình khép kín thiên nhãn, chống lại cương phong tiến về phía trước.
Hơn ba ngàn dặm, cho dù là ở trong cương phong vô tận thuộc hư không giữa hai giới, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Chỉ một lát, Tô Đình đã tới một chỗ giữa hư không này.
Hắn lại lần nữa mở ra thiên nhãn, Nguyên Thần Tiên gia hết sức chuyên chú.
Những dấu vết còn sót lại ở ngàn dặm phía trước đều lọt vào trong mắt.
" Cương phong ở hư không giữa hai giới đúng là có thể thổi tắt hết thảy, chỉ sợ đợi qua hơn một tháng, dấu vết khí tức của Trần Chi Vân cùng Tô Quan Nhi cũng không còn, chỉ có thể để Trần Chi Vân tự thân giá lâm mới có thể tìm được nơi đây."
Tô Đình thầm nghĩ: " Căn cơ Ma tông chính là ẩn tàng ở nơi này? Tô Quan Nhi ở chỗ này, dời Ma tông đi?"
Hắn không ngờ căn bản của Ma tông lại là ở hư không giữa hai giới.
Nếu như ở nhân gian, động tĩnh nhất định không nhỏ, dấu vết còn lưu lại cũng đủ để cho Tô Đình tìm thêm được càng nhiều manh mối.
Nhưng ở hư không giữa hai giới, cho dù đã là Nguyên Thần Tiên gia, đồng thời vận dụng thiên nhãn, hắn cũng không nhìn ra được bao nhiêu dấu vết.