Chương 856 Đạo môn đại thế
Vị trí của Ma tông là ở hư không giữa hai giới.
Chính bởi vì hư không giữa hai giới có cương phong vô tận, lúc nào cũng thổi quét nên mới có thể ngăn cách ngoại giới.
Cũng chính là bởi vậy, Ma tông mới có thể tồn tại hơn tám trăm năm.
"Nhưng Ma tông tồn tại ở hư không giữa hai giới như thế nào?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Người của Ma tông ra vào với hư không giữa hai giới như thế nào? Tô Quan Nhi lại dời Ma tông đi ở hư không giữa hai giới đầy cương phong này như thế nào? Bây giờ Ma tông bị chuyển di rời đi, như vậy đã đi hướng nào? Hẳn là cũng ở hư không giữa hai giới, chỉ là phương vị khác biệt? Hay là giống như Cổ Ma Giới?"
Cổ Ma Giới ở khu vực Khuê Mộc Lang chiếu rọi tinh quang, nhưng trước kia Khuê Mộc Lang có cấu kết cùng Ma tông, đồng thời ẩn giấu cực sâu, đối với chuyện trong pham vi tinh quang chiếu rọi mà mình quản lý lại làm như không thấy, để Cổ Ma Giới ẩn vào nhân gian.
Ma tông vốn ở hư không giữa hai giới, bây giờ đã bại lộ, Thiên Đình nhất định sẽ tiến hành loại bỏ hư không các nơi.
Như vậy với năng lực của Tô Quan Nhi, có phải cũng sẽ như Cổ Ma Giới, chuyển Ma tông tới khu vực Tinh Thần quản lý nào đó?
Việc này liên quan đến chính thần trên Thiên Đình, không có chứng cứ, hắn cũng không tốt vọng đoán, chỉ có thể suy đoán trong lòng.
Nếu lần này không tra xét được, có thể trình bày những suy đoán trong lòng với Thiên Đế, để Thiên Đế quyết định như thế nào.
Nhưng Tô Đình cũng không cảm thấy mình sẽ không thu hoạch được gì.
"Cần phải trở về."
❖ ❖ ❖
Đạo môn ở Bắc Vực.
Tô Đình trở về.
Vân Song đạo nhân vẫn vô cùng mười phần cung kính.
"Lần này Chân Quân đi có thu hoạch gì không?"
"Tra được một chút, nhưng còn không đủ."
Tô Đình dừng một chút, nhớ tới cái gì, trầm ngâm nói ra: "Ta vừa mới dò xét một đường, phát hiện chi nhánh đạo môn các ngươi rót vào Bắc Vực, đồng thời truyền đạo tứ phương, bây giờ bên trong rất nhiều thành trì chẳng những có người bắt đầu học tập pháp môn đạo gia chính thống, chính là dân chúng tầm thường cũng đều cung phụng chư thần đạo môn ta... Thậm chí có một số bộ tộc coi thần linh đạo môn làm thần thủ hộ, thành kính tuần lễ, để chúng thần cũng được lợi hương hỏa, thật sự là công đức không nhỏ."
Vân Song đạo nhân thi lễ nói: "Người trong chúng ta, truyền đạo tại thế, thuộc về bổn phận chức trách, Chân Quân quá khen."
Tô Đình nhìn hắn ta một cái, lạnh nhạt hỏi: "Bây giờ ở đại địa Bắc Vực này đã thành lập bao nhiêu đạo quan, thu bao nhiêu đệ tử?"
Kỳ thật lời tra hỏi này đã coi như là liên quan đến bí ẩn của chi nhánh Thủ Chính Đạo Môn.
Nhưng vẻ mặt Vân Song đạo nhân vẫn như thường, đáp: "Các nơi thành lập hơn một ngàn trăm ba tòa đạo quan, đều có đệ tử Đạo môn trấn thủ, đồng thời thu môn đồ khắp nơi, lại có bách tính các phương, hương hỏa cường thịnh."
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Phát triển thật nhanh."
Tuy nói đạo môn phát triển không có khả năng như ma đạo, trực tiếp dẫn dụ người rơi vào ma đạo, nhưng dù sao ma hoạn cũng bị thiên địa kiêng kỵ, chỉ có thể âm thầm lan truyền, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng Thủ Chính Đạo Môn lại quang minh chính đại, đường hoàng phát triển.
Thật sự muốn luận ra thì Thủ Chính Đạo Môn mang theo đại nghĩa, tốc độ lan truyền đạo môn phát triển nhanh chóng, cũng không kém ma đạo phát triển.
"Dù những môn đồ này đều là nhân sĩ Bắc Vực, văn hóa cũng có khác biệt, lúc đầu không dễ dạy bảo, nhưng bây giờ đã đi lên quỹ đạo, cũng coi như đơn giản hơn rất nhiều."
Vân Song đạo nhân nói ra: "Mà sau này lại chiêu thu những đứa trẻ tuổi nhỏ, dạy bảo từ thuở nhỏ, càng dễ tiếp nhận lý niệm đạo môn... Thời gian lâu dài, người đời tiếp theo sẽ chấp nhận sự thật đạo môn phát triển ở Bắc Vực lâu dài, sẽ không bị bài xích vì là thế lực ngoại lai."
Tô Đình khẽ gật đầu, nói ra: "Những môn đồ này đều xem như ngoại môn đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn?"
Vân Song đạo nhân gật đầu nói ra: "Không sai, nhưng nếu có người có căn cốt cực kì xuất sắc thì sẽ đưa vào bản môn để dạy bảo. Còn những ngoại môn đệ tử này nếu như tương lai cũng có hạng người kiệt xuất, cũng có hi vọng trở về sơn môn ở Trung Thổ, trở thành chân truyền đệ tử."
Tô Đình lên tiếng, nói ra: "Đã phát triển lớn mạnh như thế, như vậy ở các phương Bắc Vực, chỗ nào có vết tích ma hoạn, ngươi cũng đều rõ ràng?"
Vân Song đạo nhân nói ra: "Đạo quan ở mỗi một địa vực, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần có dấu vết ma đạo thì đều phải truyền đến tận đây. Dù là không có chuyện gì, cứ cách năm ngày thì đều phải truyền tin tức về, báo cho bần đạo biết."
Tô Đình sờ lên cằm, hơi trầm ngâm, chợt nói ra: "Lúc này có dấu vết ma hoạn không?"
Vân Song đạo nhân suy tư một chút, nói ra: "Gần đây có một nơi, dường như có người, trong lúc vô tình đạt được truyền thừa ma công, chắc là sau khi chúng ta trảm trừ ma hoạn, có một số ma loại chết đi để lại đồ vật, lúc này bần đạo đã hạ lệnh, dò xét thanh trừ, tiền trảm hậu tấu."
Tô Đình hơi đưa tay, nói ra: "Tạm thời không nên động thủ."
Vân Song đạo nhân lập tức ngơ ngẩn, khẽ nhíu mày.
Tô Đình nói ra: "Lưu lại tính mệnh của kẻ nhập ma kia, cố gắng di dời người vô tội xung quanh đi, để ma hoạn không được lớn mạnh quá nhanh, mặc bọn hắn phát triển."
Vân Song đạo nhân hơi không hiểu, hỏi: "Chân Quân làm thế là ý gì?"
Tô Đình lấy ra một cái mặt nạ, nói ra: "Ngươi không cần hỏi nhiều, lưu vật này cho những hạng người nhập ma kia, nhưng cần chú ý phương thức, chỉ có thể để bọn hắn đạt được trong lúc vô tình."
Vân Song đạo nhân nhận mặt nạ, chỉ phát hiện bên trong ma khí cuồn cuộn, trong lòng không khỏi run lên, vận dụng pháp lực, ngăn cách mặt nạ.
"Đây là?"
" Mặt nạ của Ma Quân đệ nhấ, cũng là đầu nguồn của Ma Môn ở Trung Thổ."
"Như vậy Chân Quân muốn làm gì?"
"Nuôi ma."
Tô Đình nói lời kinh người.
Vân Song đạo nhân biến sắc.
❖ ❖ ❖
Ba ngày sau.
"Tiến triển như thế nào?"
Tô Đình hỏi như vậy.
Vân Song đạo nhân cung kính nói ra: "Tất cả đều đã dựa theo ý của Chân Quân, an bài thỏa đáng, mặt nạ rơi ở hướng tây bắc, ma hoạn đã nổi lên."
Tô Đình gật đầu nói: "Xem ra coi như thuận lợi, nhưng còn thiếu một mồi lửa, ngươi theo ta chỉ, đi về hướng đông bắc, giả tạo ra ma hoạn, tự loạn trận cước, điều động đạo nhân ở hướng tây bắc tiến đến bình loạn, trong vòng bảy ngày, không được bình định."
Vân Song đạo nhân gật đầu nói ra: "Bần đạo hiểu rõ."
Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói ra: "Thế lực đạo môn ở hướng tây bắc điều tới Đông Bắc, khó tránh khỏi sẽ trống rỗng, nhất định có kẻ thừa lúc vắng mà vào... Bản Chân Quân muốn đi ôm cây đợi thỏ."
Vân Song đạo nhân chần chờ nói: "Cần bần đạo chuẩn bị gì khác không?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Không cần, chuẩn bị đã đủ nhiều."
Vân Song đạo nhân nhẹ gật đầu, sắc mặt hình như có mấy phần chần chờ.
Tô Đình tự tiếu phi tiếu nói: "Muốn biết vì sao bản Chân Quân tín nhiệm như thế ngươi?"
Vân Song đạo nhân gật đầu nói ra: "Đổi lại là bần đạo thì tuyệt đối không có khả năng tin tưởng người khác như thế, mà Chân Quân tu luyện thành tiên, tâm tính tầm mắt đã vượt xa bần đạo, theo đạo lý thì phải hiểu rõ hiểm ác bên trong."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Nếu là lúc trước, bản Chân Quân tự nhiên không tin được Thủ Chính Đạo Môn ngươi, nhưng đúng như lời ngươi nói, bây giờ ta đã tu luyện thành tiên, tâm tính tầm mắt áp đảo trên Bán Tiên, bây giờ bản Chân Quân tin ngươi, chỉ vì tin được Thủ Chính Đạo Môn ngươi."
Hắn chầm chậm đi về phía trước, ung dung nói đến: "Thủ Chính Đạo Môn lập tông là vì muốn thủ hộ trật tự tam giới lục đạo, mà chuyện chém ma chính là chuyện lớn giữ gìn trật tự tam giới. Dù Thủ Chính Đạo Môn không thích bản Chân Quân, nhưng chỉ cần ta một ngày không phạm giới, Thủ Chính Đạo Môn không có lý do ra tay với ta... Còn chuyện mượn đao giết người này, ta tin tưởng Thủ Chính Đạo Môn làm đệ nhất đạo môn nên cũng khinh thường làm thế."
Vẻ mặt Vân Song đạo nhân nghiêm nghị, cung kính thi lễ nói: "Chân Quân thẳng thắn khiến bần đạo hổ thẹn."
Tô Đình nhếch miệng hiện lên một vòng ý cười, hắn tự nhiên không có khả năng hoàn toàn phó thác tính mệnh của mình cho Thủ Chính Đạo Môn, sở dĩ hắn có thể tin tưởng với chi nhánh đạo môn ở Bắc Vực như thế, là bởi vì hắn có nắm chắc có thể tự vệ.
"Khi nãy bản Chân Quân đã dặn dò, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi."
"Bần đạo sẽ lập tức chuẩn bị, hôm nay nhất định phải hoàn thành."
"Rất tốt."
Vừa dứt tiếng, thân ảnh Tô Đình đã là biến mất trong đạo môn này.
Trên mặt Vân Song đạo nhân vẫn còn mấy phần trầm tư.