← Quay lại trang sách

Chương 930 Thiên binh hạ giới

Đúng như vị Ma Tôn này nói.

Mười hai Ma Tôn, trăm ngàn trưởng lão Ma tông, mấy vạn đồ chúng, thật sự muốn so sánh thì năm tháng Tô Đình tu hành vẫn chưa bằng số lẻ của bọn hắn.

Bây giờ bày ra đại trận, vô tận uy thế áp bách tới.

Cho dù là Tô Đình cũng cảm nhận được nguy cơ sinh tử.

Trên thực tế, bố trí của hắn đúng là chỉ muốn dùng đệ tử nhà mình làm mồi nhử, dẫn dụ tới một vị Ma Tôn để phục sát.

Nhưng tình cảnh hiện nay đã ra khỏi dự liệu ban đầu của hắn.

Trận thế lớn như vậy, tất nhiên là Ma tông dốc toàn bộ lực lượng, không thua gì nội tình của toàn bộ Thủ Chính Đạo Môn.

Lúc này Ma tông đã dốc toàn bộ lực lượng, chính là muốn làm ra quyết chiến sau cùng với tiên tông chính đạo.

Biến cố như vậy, vượt xa dự liệu của Tô Đình.

Hắn vốn cho rằng lần này hạ giới, chỉ sợ việc chống lại ma đạo sẽ kéo dài ba năm năm năm, thậm chí là mười năm tám năm, cho dù cục diện lạc quan nhất, triều đình ở nhân gian quyết định ra hướng thuộc về, ma đạo thối lui từ đây, lại lần nữa mai danh ẩn tích, đó cũng là chuyện một năm nửa năm về sau.

Nào biết hôm nay, hoàn toàn không có báo hiệu gì mà ma đạo lại dốc toàn bộ lực lượng, tiến đánh tới phương vị này.

Hắn không ngờ là Tô Quan Nhi luôn luôn cẩn thận, vậy mà lại hạ một hiệu lệnh muốn cá chết lưới rách như thế này

Nếu như không phải hắn kịp thời đuổi tới, như vậy đại trận tập hợp đủ toàn bộ nội tình Ma tông, giống như là một cây trường mâu, mà Nguyên Phong Sơn bố trí phòng ngự kéo dài dọc theo bờ biển lại mỏng như tờ giấy.

Những nơi Ma trận đi qua, không thể địch nổi, cứ thế sẽ một đường nghiền ép lên, đánh thẳng vào Trung Thổ.

Một khi đại thế đã thành, dù là Chân Tiên hạ giới, đều khó mà tuỳ tiện ngăn cản.

Mà dù cuối cùng ma trận bị đánh tan, nhưng hạt giống ma tông, cũng đã gieo xuống nội địa Trung Thổ.

Tới khi đó, tính toán khi Tô Quan Nhi hao hết tâm lực tiến công Trung Thổ cũng đã đạt thành.

Nếu như âm thầm có mưu đồ gì khác, sợ là cũng đã có thể hoàn thành.

"Xem ra không thể dẫn dụ Tô Quan Nhi đi ra."

Tô Đình chau mày, liên tục bại lui.

Xung quanh bờ biển không ngừng vỡ vụn, bầu trời đều giống như bị bóp méo.

Vô tận uy áp của Ma đạo tản ra khí thế vô song.

Tô Đình lui không thể lui.

Lại lui về ba trăm dặm phía sau đã là nơi ở của mọi người, địa giới thành trấn liên miên, có rất nhiều bách tính sinh hoạt ở đó.

Hắn lại là lui ra phía sau, thủy triều sẽ không ngừng càn quét, lan đến toàn bộ Trung Thổ.

Hắn vốn định dẫn dụ Tô Quan Nhi đến, thầm nghĩ có lẽ vị tông chủ Ma tông luôn luôn cẩn thận kia, trong tình huống gần đây đã bày ra đại thủ bút như thế, sẽ có mấy phần khí phách, lá gan từ đó lớn lên thì sẽ hiện thân ra, xem thảm trạng trước khi chết của Tô Đình hắn.

Thậm chí làm nhân vật phản diện, không chừng Tô Quan Nhi sẽ diễu võ giương oai, lộ ra lời nói trong lòng trước thắng lợi.

Nhưng Tô Quan Nhi vẫn cẩn thận như vậy, không hiện thân ra.

Vị tông chủ Ma tông này bày ra đại thủ bút như thế, cho tới bây giờ lại sai phái môn hạ trong Ma tông đi, chính là Ma Tôn cũng có thể làm quân cờ dùng để thăm dò hư thực, nhưng bản thân hắn lại rất ít hiện thân.

"Giỏi cho một Tô Quan Nhi, có thể chôn vùi toàn bộ Ma tông, nhưng vẫn muốn bảo vệ tự thân."

Tô Đình thở ra một hơi, lập tức dừng lại thế lui.

Mà thủy triều mênh mông, ma trận to lớn tiếp tục áp bách tới.

Đứng trước nguy cơ tử vong, càng khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh.

Nhưng Tô Đình biết rõ, thối lui đến giờ phút này đã là cực hạn.

Hắn cong ngón búng ra, rót pháp lực vào trong lệnh bài.

Đây là lệnh bài mà Đế Quân ban tặng.

❖ ❖ ❖

Trên Thiên Đình.

Bên ngoài Nam Thiên Môn.

Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám mặc bạch giáp, bên hông đeo trường kiếm, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía phía dưới.

Mà sau lưng hắn, ba vạn thiên binh, quân dung chỉnh tề, kết thành quân trận, uy áp bát phương, khí thế cuồn cuộn, hạo đãng vô song.

Nhãn Thần tướng Yến Nhàn cũng đi theo quân, ánh mắt nhìn xuống nhân gian, thấy rõ các loại biến hóa ở phía dưới.

Hắn nhìn thấy Tô Đình liên tục bại lui dưới ma trận to lớn nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có thể chống lại.

Đối mặt với ma trận có thể làm cho Chân Tiên đều phải lui bại mà Tô Đình kiên trì đến nay, gần như đã kéo dài được hơn một trăm hơi thở, mà vẫn không thân tử đạo tiêu.

Đây quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Chỉ là Tô Đình không ngừng lùi lại,

Đã thối lui đến cảnh nội Trung Thổ, lại còn lui về phía sau thì sẽ tác động đến vô số bách tính ở Trung Thổ, sẽ khiến khí vận hai triều sinh ra thay đổi không thể nghịch chuyển.

Nếu thật sự xuất hiện cảnh tượng như vậy, khí vận vương triều ở Trung Thổ đại biến, như vậy lần này Tô Đình phụng chỉ hạ giới chính là chân chính thất trách, tất bị phạt nặng.

Nhưng vào thời khắc này, Tô Đình có vẽ cũng nghĩ đến điểm này nên đã ngừng lại.

Lệnh bài đột nhiên lấp lóe ánh sáng, vọt lên tận trời.

"Hạ giới!"

Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám giơ trường thương chỉ thẳng tới trước.

Mấy vạn thiên binh theo hắn hạ giới mà đi.

Thời gian trong nháy mắt, xuyên qua hư không giữa, xuất hiện ở nhân gian.

❖ ❖ ❖

Thủy triều lao nhanh, ma trận hung hãn.

Tô Đình đã cố gắng chống cự, thậm chí vận dụng Long Tượng nguyên châu, muốn dùng âm thanh Long Tượng để ảnh hưởng tới đám ma đạo trong ma trận kia, để trận pháp lộ ra sơ hở.

Nhưng ma trận cực kì huyền diệu, Long Tượng nguyên châu của Tô Đình cũng không.thể làm gì

"Tô Chân Quân, ngươi lại có thể chống đỡ một trăm hơi thở."

"Thật sự là ngoài ý muốn."

"Nhưng ngươi nhất định phải chết."

Giọng nói của Ma Tôn từ phía sau lớp thủy triều truyền đến, đè lại tiếng sóng xô ầm ầm như sấm vang, truyền đến trong tai Tô Đình.

Phốc.

Khóe miệng Tô Đình tràn ra máu tới.

Trước ma trận to lớn này, pháp lực của hắn tựa như dòng suối róc rách, dù hơi nhỏ bé nhưng vẫn còn chịu đựng được.

Nhưng Tiên gia đạo thể đã tràn đầy áp lực, cơ bắp tổn thương, kinh mạch đứt đoạn, pháp lực vận chuyển cũng không thể thoái mái thuận hợp.

Nhiều nhất là sau ba mươi hơi thở, hắn sẽ bị đè chết ở chỗ này.

Ma trận to lớn này còn đáng sợ hơn Tô Quan Nhi tự mình xuất thủ.

Chỉ thấy tóc mai hắn tản mát, bào phục tổn hại, làn da gần như đã chảy ra máu tươi.

Tô Đình há hốc mồm, không ngăn được máu dâng lên.

Năm đó hắn chưa đắc đạo thành tiên đã vô địch tại thế, nào biết bây giờ đã tu thành Tiên Đạo, lại lần nữa hạ giới mà lại rơi vào tình cảnh chật vật như vậy.

Đúng lúc khi Tô Đình không chống đỡ nổi nữa thì lại có tiếng hò giết từ trên trời giáng xuống.

Trong khoảnh khắc, tinh thần Tô Đình đột nhiên chấn động.

Bản thân hắn đã là Tiên gia đỉnh phong, bản thân đối với tinh khí thần đã nắm giữ đến tình trạng cực kỳ tinh tế, đủ để kích phát từng chút khí lực của bản thân.

Hắn cảm thấy mừng rỡ cũng không phải vì nghe thanh âm này, từ đó tâm lực bắn ra, tràn đầy tinh lực. Mà chỉ bởi vì thiên binh hạ giới, trấn trụ ma đạo đồ chúng, giảm đi áp bách đối với Tô Đình.

"Rốt cuộc đã đến."

Tô Đình thở dốc không ngừng, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Mây trắng đầy trời, bao trùm vạn dặm.

Một vị thần tướng mặc bạch giáp, tay cầm trường thương, hông đeo trường kiếm, mắt sáng như đuốc, nhìn xuống phía dưới.

Sau lưng hắn là mấy vạn thiên binh, bài binh bố trận, khí thế mạnh mẽ, hơn xa đám ma đạo đồ chúng ở dưới.

"Giết!"

Khương Bách Giám không nhiều lời, trường thương chỉ thẳng.

Mấy vạn thiên binh kết thành quân trận, đánh giết xuống tới.

Chỉ thấy trong ma trận to lớn, vô số ma đạo đồ chúng đều có vẻ sợ hãi.

"Không được bối rối, tan tác thì vong."

Một Ma Tôn đi đầu quát lớn: "Nhớ lời tông chủ dạy bảo, lúc trước Trần Chi Vân suất quân xâm phạm, không phải cũng bị chúng ta đánh lui sao? Quân trận thiên binh thì thế nào? Lập tức biến trận!"

Mặc dù hắn lên tiếng kịp thời, ổn định nhân tâm.

Nhưng đối mặt với cảnh tượng như vậy, chính là mười hai Ma Tôn cũng không khỏi sợ hãi, huống chi đám ma đạo đồ chúng khác?

Trong ma trận to lớn, sớm đã không vững chắc bằng lúc trước, càng không có khí thế trực đảo Trung Thổ.