Chương 932 Đại chiến kết thúc
Phía nam Trung Thổ.
Hồng Y có cảm giác đứng ngồi không yên.
Nàng đưa tin cho Tô Đình, đến nay vẫn không có tin trả lời.
Nhưng sau một lát, lại có Tô Tân Phong báo bình an cho nàng.
"Khá lắm Tô Đình, dám không trả lời tin của ta?"
Hồng Y lạnh lùn nghiêm mặt, chỉ là lo âu trong lòng cũng tiêu tan đi.
Tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong báo tin tức, nói sư tôn hắn chỉ là cố gắng chống cự đại thế Ma tông khiến pháp lực kiệt quệ, nhưng may là không có tổn thương, đã phá toái hư không, rời đi chiến trường, rời xa nơi tranh đấu, đang cố gắng khôi phục pháp lực Tiên gia.
Nếu Tô Đình đã thoát ly chiến trường thì cũng coi như là bình yên vô sự.
Dù Tô Tân Phong nói sư tôn chờ khôi phục còn phải đi trảm yêu trừ ma tiếp, nàng cũng không có quá nhiều lo lắng.
Với sự khôn khéo của Tô Đình và tính tình tiếc mệnh, tuyệt đối không có khả năng mạo hiểm, khi chưa khôi phục pháp lực tới tình trạng đủ để tự vệ thì hắn tuyệt đối sẽ không tiến tới nơi giao chiến
"Thiên binh sớm hạ giới, hết lần này tới lần khác lại muốn đánh đến pháp lực kiệt quệ." Hồng Y thở ra một hơi, trong lòng cảm thấy tức giận.
❖ ❖ ❖
Mà ở hướng bắc.
Địa Tiên Chính Nhất cũng thở ra một hơi thật dài, toàn thân buông lỏng rất nhiều.
Hắn cũng không rõ Tô Đình còn sống hay không.
Nhưng chuyện này cũng không hề quan trọng, quan trọng là Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám dẫn thiên binh hạ giới, đã bình định ma loạn.
Ma loạn có thể khiến Tô Đình đã ở tiên cảnh đỉnh phong nguy hiểm đến tính mạng, trận thế tất nhiên không nhỏ.
Lần này thiên binh bình loạn, ma hoạn xuất hiện ở phía đông đều bị bình định, chắc hẳn Ma tông cũng không có bao nhiêu dư lực.
"Dù không biết vì sao Tô Quan Nhi liều mạng tiến đánh Trung Thổ, nhưng ít ra nắm chắc cơ hội, bây giờ chắc hẳn Ma tông cũng hủy hết căn cơ."
Chính Nhất nghĩ như vậy, trong mắt tràn đầy ánh sáng khó tả.
❖ ❖ ❖
Khi thiên binh hạ giới, Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, tru diệt ma hoạn.
Động tĩnh rất lớn, so với uy thế Tô Đình toàn lực bắn ra còn hơn rất nhiều.
Nhân vật các phương, phàm là người có cảnh giới từ Dương Thần trở nên, đều có thể phát hiện, chưởng giáo, Địa Tiên các phương, các vị thần linh cũng có cảm ứng.
Khi nãy động tĩnh ma đạo rất lớn, khiến lòng người nghiêm nghị, cảm thấy khó có thể tin.
Bây giờ thiên binh bình loạn, cũng khiến người ta không khỏi thở dài một hơi.
Chỉ là khi nãy Tô Chân Quân một thân một mình chống cự ma trận to lớn, lúc này tình huống của hắn như thế nào, cũng chỉ có mấy người để ý mà thôi.
❖ ❖ ❖
Sau nửa canh giờ.
Bảo vật trên thân Tô Tân Phong đều bị Tô Đình biến thành Ngũ Hành Khí, hấp thu vào thân, luyện hóa thành tiên gia pháp lực.
Mà những bảo vật này sau khi tinh khí bị hắn luyện hóa hết thì cũng đều thành phế thải, thậm chí hôi phi yên diệt.
"Đây chính là tám thành vốn liếng đệ tử góp nhặt mười mấy năm qua, còn lại đều để trong động phủ nhà ta." Đạo sĩ trẻ tuổi khóc không ra nước mắt.
"Ngươi là tên đệ tử bất tài, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn." Tô Đình mở to mắt, mắt sáng như đuốc, thở ra một hơi, nói ra: "Chỉ là một chút tài liệu phàm trần, tính là cái gì, phía trước là mười hai Ma Tôn, trăm ngàn trưởng lão, mấy vạn ma chúng, trong tay bọn họ tuy là ma bảo, nhưng các loại tài liệu cũng không tầm thường, chỉ khi vi sư sớm đi khôi phục, mới có thể kiếm được chút chiến lợi phẩm trở về."
"Vậy sư tôn ngài khôi phục chưa?" Tô Tân Phong tràn đầy chờ mong, hỏi như vậy.
"Khôi phục ba thành." Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói ra: "Những cũng đã đủ, nửa canh giờ trôi qua, lấy bản lĩnh vủa Khương Bách Giám, dẫn đầu ba vạn thiên binh, Ma tông không ngăn được hắn. Lúc này mười hai Ma Tôn chắc đã bị giết hơn nửa, trận pháp ma đạo cũng bị đánh tan, ta còn thừa ba thành pháp lực Tiên gia, đủ để tự vệ, tiến vào chiến trường, vơ vét bảo bối."
"Như vậy đệ tử..."
"Dù ngươi xem như Dương Thần chân nhân, người tu hành thượng tầng trên thế gian, nhưng đặt ở tràng diện kia, còn chưa đáng kể."
Tô Đình phất tay nói ra: "Ngươi thay ta truyền lệnh, các phương không được lười biếng, tiếp tục phòng thủ."
Tô Tân Phong nghe vậy, kinh ngạc nói: "Sư tôn, Ma tông cơ bản đã diệt, ngài đây là..."
Tô Đình trầm giọng nói: "Ma tông thâm bất khả trắc, lần này bày ra còn cường đại hơn gấp mười so với Ma tông mà chúng ta tưởng tượng lúc trước, làm sao ngươi biết lần này Ma tông bày ra chính là toàn bộ nội tình của Ma tông?"
Tô Tân Phong cả kinh nói: "Sư tôn có ý là?"
Tô Đình khua tay nói: "Đi chuẩn bị thôi, vi sư còn muốn tranh bảo bối cùng Khương Bách Giám."
❖ ❖ ❖
Thiên băng địa liệt.
Biển gầm mãnh liệt.
Các loại binh khí, đao thương kiếm kích lăng lệ vô song, giống như có thể cắt đứt hư không.
Khi thì có ánh lửa đầy trời, lúc lại có lôi đình chợt nổi lên.
Đại địa chập trùng, cây cối mọc lan tràn.
Các loại biến hóa, từng cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nơi đây đã thành cấm địa, sinh linh bình thường dù đặt chân đến đây, chỉ dựa vào khí tức trong đó, đã đủ để đè người chết tại chỗ.
"Quân trận phong tỏa, vây giết!"
Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, ngữ khí âm u, sát cơ lạnh thấu xương.
Thiên binh thiên tướng bày ra quân trận, sát phạt lăng lệ.
Đại trận ma đạo kia sau khi tự tan đã không thể chống cự, đã thành năm bè bảy mảng, không ngừng bị thiên binh vây giết.
Về phần mười hai Ma Tôn đứng mũi chịu sào, sớm đã vẫn lạc tại chỗ.
Trăm ngàn trưởng lão, cũng tổn hại hơn phân nửa.
Mấy vạn ma chúng, cũng có hơn một vạn kẻ chịu chết.
Đệ tử Ma tông còn lại đã tán loạn khắp nơi, giống như con mồi, không ngừng chạy trốn, lại không tìm được một đường sống.
"Biến trận!"
Khương Bách Giám hô tô thành tiếng, muốn tiếp tục tiến về phía trước.
Mà ở bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một tiếng thình thịch.
Chỉ thấy hư không đột nhiên vỡ vụn ra.
Khương Bách Giám quét ngang trường thương, lại rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ tới nơi hư không vỡ vụn.
"Đại tướng quân không cần khẩn trương, phá toái hư không mà tới chính là Tô Đình ta, cũng không phải là Tô Quan Nhi. "
Chỉ nghe thấy tiếng nói của một người thiếu niên, sau đó thấy bóng người kia từ bên trong hư không đi ra.
Giờ khắc này, Tô Đình đã là một lần nữa chải vuốt tóc tai, đổi lại bào phục Chân Quân, dù sắc mặt vẫn tái nhợt, tinh thần mỏi mệt, nhưng trên mặt, tràn đầy hăng hái.
"Tô Chân Quân." Lúc này Khương Bách Giám mới thở phào nhẹ nhõm, hơi thi lễ.
"Đại tướng quân thật bản lĩnh, dẫn đầu ba vạn thiên binh hạ giới, thật sự là uy thế vô tận." Tô Đình nhìn về phía thế cục chiến trường nghiêng về một bên, trong giọng nói không khỏi hơi xúc động, nói ra: "Mười hai Ma Tôn, trăm ngàn trưởng lão, mấy vạn ma chúng, giống như gà đất chó sành."
"Chân Quân quá khen, mạt tướng một thân một mình, cũng không chống đỡ được, là do huynh đệ trong quân bày trận tương trợ, liều chết chém giết, nếu không thì muốn diệt Ma đồ cũng không dễ dàng." Khương Bách Giám đáp như vậy.
"Chắc hẳn lần này đại tướng quân trảm ma có công, lên trời phục mệnh, tất nhiên sẽ được Đế Quân trọng thưởng." Tô Đình ung dung nói ra.
"Cũng may là có Tô Chân Quân lập nên cục diện." Khương Bách Giám không rõ của hắn, chỉ nói ra: "Nếu như không có Chân Quân, cũng khó có thể khiến ma đạo trọng thương căn cơ, lúc này mạt tướng còn ở Nam Thiên Môn, cũng không có cơ hội kiến công lập nghiệp như vậy."
"Đại tướng quân khách khí, chúng ta là giao tình gì, cho ngươi cơ hội sáng lập quân công, lại tính được cái gì?" Tô Đình cười tủm tỉm nói.
"..." Khương Bách Giám cảm thấy không biết nên nói gì, hắn rõ ràng chỉ là lời khách khí, thật sự muốn luận đến, là hắn dẫn đầu thiên binh, hạ giới cứu được một mạng Tô Đình, làm sao Tô Chân Quân còn đả xà tùy côn, lập tức nhận ân đức trận này trợ hắn kiến công lập nghiệp?
"Mười hai Ma Tôn, trăm ngàn trưởng lão, mấy vạn ma chúng." Tô Đình chắp hai tay sau lưng, ung dung nói ra: "Chắc hẳn chiến lợi phẩm cũng là không ít, xem ra đại tướng quân sắp phát tài."
"..." Vẻ mặt Khương Bách Giám cổ quái, mơ hồ hiểu được chuyện cái gì.