← Quay lại trang sách

Chương 934 Tiên tôn và chân quân

Tiên quang từ trên trời giáng xuống.

Hào quang rực rỡ, uy nghiêm nội liễm.

Chỉ thấy một thân ảnh dần dần hiện rõ trong tiên quang.

Người này mặc đạo bào, đầu đội quan mạo, đeo trường kiếm, thần sắc hờ hững.

Người này có diện mạo như trung niên, ngũ quan thanh chính, chỉ là mắt lộ ra tinh quang, uy nghiêm nặng nề.

Người này có râu dài tới ngực, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhìn xuống khiến người ta không khỏi cúi đầu.

"Bái kiến Đạo Nguyên Tiên Tôn."

Tô Đình cùng Khương Bách Giám đồng thời thi lễ.

Mấy vạn thiên binh lập tức nghiêm nghị, quân dung chỉnh tề, chưa dám lãnh đạm.

"Miễn lễ."

Đạo Nguyên Tiên Tôn thoáng nhấc tay, ngữ khí băng lãnh, nói ra: "Chuyện lần này, các ngươi làm vô cùng tốt. Chính đạo chúng ta tồn tại ngàn năm, sở cầu chính là tru diệt Ma tông, giúp tam giới lục đạo được bình an."

Giọng nói người này trầm hậu, tràn ngập uy thế khó tả.

Giọng nói lọt vào tai, không khỏi làm lòng người sinh lòng kính sợ.

Dù là Tô Đình cũng không khỏi cảm thấy trong lòng nặng nề.

Vị Đạo Nguyên Tiên Tôn này, sư thừa đã siêu thoát Thái Thượng Đạo tổ, bây giờ là một vị tổ sư bối phận cao nhất của Thủ Chính Đạo Môn, tu vi cao thâm mạt trắc, trong hàng ngũ Chân Tiên cũng là nhân vật cấp độ đỉnh phong.

Năm đó Thanh Nguyên Đạo Tổ chưa thành đạo, mà hai vị tổ sư khai sáng đạo môn phân biệt là Thái Thượng Đạo tổ, Vô Thượng Đạo Tổ.

Thái thượng thu đồ Đạo Nguyên, vô thượng thu đồ Đạo Huyền.

Mà sau đó Đạo Nguyên Tiên Tôn có thành tựu còn cao hơn Đạo Huyền Tiên Ông, ông ta đắc đạo thành tiên sớm hơn Đạo Huyền Tiên Ông một bước, cũng sớm thành tựu Chân Tiên trước Đạo Huyền Tiên Ông một bước.

Phóng nhãn khắp tam giới lục đạo, tu vi của vị Đạo Nguyên Tiên Tôn này, thân phận, địa vị cũng là nhân vật gần với Thiên Đế.

Dù là Khương Bách Giám cũng không ngờ Đạo Nguyên Tiên Tôn sẽ tự mình hạ giới.

"Mà phân tranh chốn triều đình ở nhân gian đã gần đến kết thúc, thiên hạ thuộc về ai cũng đã định, kết thúc nửa giáp chiến loạn, thế gian quay về thời thái bình thịnh thế."

Đạo Nguyên Tiên Tôn nói: "Ma đạo hung hăng ngang ngược, dám can đảm làm loạn, các ngươi bình loạn là công, chỉ là uy thế tranh đấu tác động đến nhân gian. Bần đạo biết Đế Quân điều động Tiên gia đạo môn hạ giới để xóa đi ảnh hưởng, cho nên tự mình tới Thiên Đình, chờ lệnh hạ giới, bình định loạn tượng ở nơi đây, xóa bỏ khí tức, chải vuốt hư không, phòng ngừa phạm vi mấy ngàn dặm đều thành cấm địa."

Khương Bách Giám thi lễ nói: " Tiên Tôn cực khổ rồi."

Hắn vốn cho rằng Thiên Đình điều động mấy vị cao nhân đạo môn hạ giới là có thể dẹp được loạn tượng ở nơi đây, nào biết người tới lại là Đạo Nguyên Tiên Tôn.

Với bản lĩnh của Đạo Nguyên Tiên Tôn, muốn bình định loạn tượng ở nơi đây, tự nhiên là dễ như trở bàn tay, cũng không cần hao phí bao nhiêu thời gian.

Nghĩ lại thì mới thấy cũng không ngoài ý muốn, Thủ Chính Đạo Môn luôn luôn chính tuân theo tôn chỉ là thủ hộ tam giới lục đạo, Đạo Nguyên Tiên Tôn đã có bản lĩnh trong thời gian ngắn dễ dàng bình định loạn tượng ở nơi đây, thì sẽ không để cho loạn tượng tiếp tục gây họa tới nhân gian.

Đạo Nguyên Tiên Tôn nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi trên người Tô Đình.

Tô Đình chỉ cảm thấy trên vai cực kỳ nặng nề, giống như bị một tòa núi cao đè ép, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong nháy mắt này, trong lòng Tô Đình tràn đầy vẻ kinh hãi khó tả.

Hắn vốn cho rằng bản thân đã thành Tiên gia đỉnh phong, dựa vào bản lĩnh đấu pháp của hắn, chính là đối mặt với hạng người Chân Tiên, cũng chưa chắc đã kém quá nhiều... Cho dù không phải đối thủ của Chân Tiên, chí ít có thể tranh đấu mấy hiệp.

Nào biết hôm nay gặp Đạo Nguyên Tiên Tôn, đối phương không mở miệng, chỉ cần một ánh mắt đã khiến hắn cảm thấy nặng nề rung động như thế, giống như có sơn nhạc ép trên người.

"Lần này ngươi làm rất tốt."

Đạo Nguyên Tiên Tôn thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình thản, nói ra: "Ma đạo kéo dài gần ngàn năm chưa trừ, trải qua tay ngươi đã gần như bị hủy, đây quả thực là công đức vô lượng, lúc trước là bần đạo xem nhẹ ngươi."

Tô Đình chỉ cảm thấy áp lực trên người đột nhiên tiêu tan đi, thở dốc bất định, nhưng nghe được một câu nói kia lại không khỏi hơi kinh ngạc.

Lúc trước sau khi hắn chém giết Khuê Mộc Lang, bại lộ bản lĩnh về Trảm Tiên Phi Đao, khiến tiên thần ở tam giới lục đạo đều biết Tô Đình hắn có mang lực lượng trảm thần, có thể để thiên thần bất hủ bất diệt hôi phi yên diệt.

Từ đó về sau, tiên thần không khỏi đều cực kì kiêng kị hắn, thậm chí sinh ra sát cơ lạnh thấu xương.

Mà bên trong các tiên thần, người có sát cơ nặng nhất đối với hắn, cũng không thèm che giấu gì, chính là Nguyên Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn Đạo.

Chỉ vì Thủ Chính Đạo Môn coi việc thủ hộ trật tự tam giới lục đạo làm nhiệm vụ của mình,

Mà Tô Đình có Trảm Tiên Phi Đao, có mang lực lượng chém giết Thiên Thần, gần như trở thành nhân vật mà Thủ Chính Đạo Môn rất muốn nhất trừ diệt.

Lúc ấy ở hư không giữa hai giới bị tập kích, có hai vị tiên thần cấp độ Chân Tiên xuất thủ, Tô Đình vẫn một mực hoài nghi có một vị chính là Đạo Nguyên Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn.

Nào biết hôm nay gặp mặt, Đạo Nguyên Tiên Tôn chỉ có uy nghiêm nặng nề, lại không có một chút sát cơ nào đối với hắn.

Từ câu nói lúc trước đến xem, dường như Đạo Nguyên Tiên Tôn còn rất thưởng thức hắn.

❖ ❖ ❖

Nửa nén hương sau.

Thiên binh thiên tướng đã thu dọn tàn cuộc xong.

Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám dẫn thiên binh bước lên trời, trở về Thiên Đình phục mệnh.

Mà trong hư không mấy ngàn dặm này, chỉ có Đạo Nguyên Tiên Tôn cùng Tô Đình ở đây.

Giờ khắc này, Tô Đình đối mặt với vị Đạo Nguyên Tiên Tôn có thanh danh hiển hách, tu vi cực cao trong tam giới, mà ở trong thiên đình còn từng cực lực góp lời muốn giết mình, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, cảm thấy bất an.

Tô Đình thở sâu, sau khi Khương Bách Giám lên trời, hắn cũng muốn lên tiếng cáo từ Đạo Nguyên Tiên Tôn rồi vội vàng rời đi nơi đây.

Chỉ là hắn còn chưa mở miệng đã nghe tháy Đạo Nguyên Tiên Tôn lên tiếng: "U Minh Chân Quân, ngươi ở bên cạnh bần đạo mà sao cứ đứng ngồi không yên thế? Đường đường là Tiên gia, U Minh Chân Quân, sao lại hành động như vậy?"

Trong lòng Tô Đình thầm mắng.

Tô mỗ luôn luôn không sợ trời không sợ đất, vì sao lúc này lại như thế, trong lòng ngài không tự mình hiểu lấy được sao?

Đạo sĩ kia có tu vi cực cao, thân phận cực cao, còn muốn giết hắn, khi nãy có Khương Bách Giám và các thiên binh thiên tướng còn tốt, bây giờ ở ngàn dặm xung quanh này chỉ có hai người đơn độc ở chung, ai ngờ sẽ có biến hóa gì?

Lỡ may vị Đạo Nguyên Tiên Tôn này tạo ra tội danh Tô Đình bất kính, rồi đánh chết hắn ở chỗ này thì hắn nên làm cái gì?

Dù cảnh tượng như vậy không có khả năng lớn sẽ xảy ra, nhưng chỉ sợ xuất hiện tình huống vạn nhất.

Dù sau đó Thiên Đình nguyện ý luận tội, Tô Đình hắn chỉ sợ đã không còn cả hồn phách.

"Ngươi đã đánh giá thấp bần đạo."

Đạo Nguyên Tiên Tôn bình tĩnh nói: "Lúc trước ngươi chém giết Khuê túc, bần đạo đúng là tràn ngập sát cơ đối với ngươi, muốn diệt ngươi đi để trừ bỏ một đầu nguồn có thể dao động căn cơ thiên địa... Nhưng Thiên Đế cũng không cho phép, ngược lại đã xá tội lỗi cho ngươi, mà Đạo Tổ lại để Khuê túc trùng sinh, tội lỗi của ngươi cũng tiêu tan."

Tô Đình nghe vậy, trong lòng mới khẽ thở phào.

Đạo Nguyên Tiên Tôn lạnh nhạt nói ra: "Năm đó ngươi được Đế Quân đặc xá, trở về trần thế, ở hư không giữa hai giới bị mai phục, có hai vị Chân Tiên xuất thủ, có phải ngươi cũng cảm thấy một trong số đó là người của Thủ Chính Đạo Môn ta?"

Tô Đình nghe vậy, trong lòng hơi rung động, chợt cười ha hả nói: "Làm sao có thể? Thủ Chính Đạo Môn là chính phái cỡ nào, làm sao có thể phục sát vãn bối?"

Đạo Nguyên Tiên Tôn nói ra: "Có chuyện thì nói thẳng, không cần giấu giếm."

Tô Đình gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười nói: "Đã từng nghĩ như thế."

Đạo Nguyên Tiên Tôn chắp hai tay sau lưng, nói ra: " Thủ Chính Đạo Môn ta giữ gìn trật tự tam giới lục đạo, cũng không phải là muốn nghịch thiên mà đi, Đạo Tổ đã để Khuê túc sống lại, Đế Quân cũng miễn tội lỗi cho ngươi, bần đạo sẽ không vi phạm thiên điều pháp lệnh, mà ra tay với ngươi."