← Quay lại trang sách

Chương 3

Lễ Noël, tôi hội đàm suốt đêm với cô gái Somali có cặp vú đẹp tuyệt trần, hơn nữa, nét lượn từ thắt lưng đổ xuống dưới có thể làm thác Niagara phải tuột xuống xếp hạng sau. Cô ta dịu dàng, tươi tắn, ân cần, chỉ thiếu đầu óc kinh doanh.

Công việc đổi tiền tiến triển nhiều so với dự tính của tôi. Những lễ hội cuối năm, mùa nghỉ bên Châu Âu hút khách du lịch sang đây từng chuyến máy bay đầy chật. Không phải chỉ bằng những chuyến thường lệ mà còn có những máy bay thuê riêng, càng ngày càng nhiều, do những tổ chức loại Kuoni đứng thuê. Ngày 26 tháng chạp, ba mươi ngày sau khi đổ bộ, tôi lập một kỷ lục mới: Bảy khách, sáu trăm chín chục đôla tiền lời. Hai người trong số đó còn làm một cuộc du ngoạn săn thú chụp ảnh do Joachim dẫn đường; chàng Bồ Đào Nha nhất quyết thanh toán cho tôi khoản phần trăm dắt mối - dồn thú, nâng thu nhập trong ngày của tôi lên hơn chín trăm đô.

Trở về phòng trọ trong khách sạn White Sand, tôi rải tất cả số tiền lên giường mà ngắm nghía, nghi hoặc, say sưa, mê mệt. Tôi đến soi mình trong tấm gương bồn tắm. Đúng là tôi thật! Tôi trở về giường, leo lên tấm nệm giấy bạc. Cú nhảy của thiên thần...

*

Đã đến lúc làm giàu: “Make money”. Nó đang tới. Và đến ngày 31 tháng chạp, sửa soạn chào đón năm mới tốt lành, tôi sắm một bộ cánh màu trắng, đôi giầy mới, một vali và nhiều thứ lặt vặt khác. Những khoản chi quá đáng, nhưng không hề làm sứt mẻ vốn liếng của tôi. Lần đầu tiên đạt mười ngàn đôla - khoảng năm chục ngàn franc Pháp.

Những ngày sau đó, tôi biết trước rằng du khách sẽ giảm, họ trở về quê hương. Tuy nhiên, mức sụt giảm đột ngột từ mười, mười hai khách xuống còn có một, hai người vẫn còn là đòn nặng giáng cho tôi, ngay cả ngày có khách. Có lần tôi chầu chực ba ngày liền vẫn không móc được người nào. Mới đó tôi còn tính chuyện tuyển Chandra phụ giúp một tay, gã cũng rất nóng lòng cộng tác với tôi. Không thành vấn đề nữa rồi, ít nhất trong lúc này. Để làm dịu cơn căng thẳng thần kinh đang làm tôi điên tiết, tôi triệu tập cô bé Somali đến họp phiên toàn thể. Giữa lúc chúng tôi đang đú đởn trong buồng tắm nhân dịp đầu năm, thì có tiếng đập cửa. Tiếng đập hùng hổ tự nhiên làm tôi nghĩ ngay tới gã Bồ Đào Nha với những nắm đấm to tướng, lông lá, nặng trình trịch. Tôi hét:

— Mình ra đây, Joachim!

Tuy có sẵn khăn ngay đấy, nhưng muốn trêu anh chàng Joachim cả thẹn tí chơi, tôi quấn khăn lên trán, cứ thế tồng ngồng đi ra cửa. Tôi mở cửa và thấy ngay trước mũi - cứ tạm nói như thế - một ông tóc hoa râm cắt bốc, mắt nhăn nheo sau cặp kính, tự giới thiệu là cảnh sát trưởng, đến để bắt tôi.

Ông nhìn tôi từ trên xuống dưới.

— Anh cởi truồng?

— Bao giờ cũng thế. Khi tắm. Tại sao vậy?

— Tại sao cái gì?

— Tại sao bắt giữ tôi?

— Vi phạm luật hối đoái.

Bình thường ra, lão phải đợi tôi mặc xong quần áo rồi giải đi. Đằng này lão điềm nhiên bước vào phòng, đi thẳng tới buồng tắm. Cảnh sát trưởng đóng cửa lại, thế là tôi hiểu. Tôi ngồi xuống. Đúng cái lão Joachim đã nói chuyện với tôi, đã dặn tôi phải đề phòng. Tên lão tạm gọi là Wamai, mã người chẳng ra sao, bé nhỏ, xương xẩu, sắc mặt xạm đen, hai mắt đen tròn, vằn tia máu.

— Này ông Cimballi, tôi thấy ông nhiều rồi. Đã thấy ông nhiều ở Mombasa này.

— Chắc ông đánh giá cao cảnh đó?

Đầu óc hài hước của lão chỉ là chiếc giẻ lau. Lão không hề nhếch mép. Thu nhập bình quân của một người Kenya là mười lăm đến hai chục đôla tháng. Lão này là cảnh sát trưởng, chắc độ gấp tám, gấp mười chừng đó, theo tôi nghĩ. Được, tôi sẵn sàng thí một trăm đôla. Có thể đến một trăm năm mươi.

— Tình thế của ông rất hiểm nghèo, - Wamai nói, - rất hiểm nghèo.

Joachim đã bảo tôi: Wamai móc ngoặc với thẩm phán, thành Equipe. Tốt nhất là chi tiền thẳng cho chúng, cả hai tên, hơn là tin vào công lý của chúng. Bằng lòng, tôi sẽ chi đến ba trăm đôla, mỗi đứa một trăm năm chục. Tôi hỏi rất tử tế:

— Tôi phải làm gì để thoát khỏi tình thế này?

— Tôi có thể can thiệp giúp ông.

Tôi vừa thầm quyết định: Mở đầu cuộc đấu giá từ hai trăm đôla, năm chục cho cả hai, giá bán buôn. Hai lăm? Sao không hai mươi? Như thế sẽ thêm được một chặng trong cuộc thương lượng chắc sẽ kéo dài.

— Tất nhiên, - Wamai tiếp, - sẽ có những tốn phí.

Tôi dúi cho lão nụ cười sầu não, tỏ ý lực bất tòng tâm.

— Khả năng tôi rất hạn chế. Hiện còn chưa biết làm thế nào trả tiền thuê phòng trọ này...

Lão gật gù:

— Năm ngàn đôla, ông Cimballi. Ông trả dần mỗi tháng, và sẽ được yên thân.

Tôi lặng im.

Lão giải tôi đi.

Cho đến giây cuối cùng của tôi vẫn cho là lão bịp tôi, lão muốn dọa cho tôi sợ thôi. Tôi bắt đầu tin khi lão đưa tôi diễu qua đại sảnh khách sạn, giữa hai cớm. Lúc đi ngang qua phòng tiếp tân, tôi không sao chịu nổi, nói pha trò một câu: “Tôi tiễn chân mấy ông này rồi sẽ quay lại ngay.” Tôi tin lão khi lão bắt tôi trèo lên sau chiếc Land Rover, vẫn hai bên hai cảnh sát ngồi kèm, thêm đôi còng ở tay. Tôi tin lão bớt đi một ít, nghĩa là tôi bắt đầu có nghi vấn ở Sở Cảnh Sát, tôi bị lão bỏ mặc hoàn toàn trong căn xà lim rộng, mùi khó ngửi, làm bạn với chừng nửa tá can phạm nói rặt một thứ tiếng Swahili, và tỏ ra rất khó chịu khi thấy có mặt một gã da trắng giữa bọn chúng (sự có mặt này cũng làm tôi khó chịu).

Tôi có chiều hướng không tin gì lão nữa khi bị đẩy lên chiếc xe xà lim quái gở trước đây tôi đã trông thấy một hai lần trên các đường phố Mombasa. Nó là chiếc xe tải thường, trên thùng xe củi sắt có duy nhất một cửa mở ra phía sau. Dọc thùng xe có một thanh sắt dài gắn chặt xuống sàn. Xích ở cổ chân cổ tay tôi, cũng như các bạn đồng hành trên xe đều bị cột vào thanh sắt này; tất cả có độ mười lăm hoặc hai mươi người trong cũi, được dong khắp thành phố như thể họ lấy đó làm thú vị. Đối với cư dân Mombasa cảnh tượng này không có gì đặc biệt tuy nó vẫn làm mọi người để mắt nhìn, họ đã quen với chiếc xe xà lim vẫn thường chạy qua các phố. Nhưng rõ ràng đây là lần đầu họ trông thấy một gã người Âu bận chiếc Bermuda trắng dơ dáy in hình những cây cọ hồng, cọ xanh.

Dĩ nhiên, cho đến hôm nay tôi chưa hề bị xích, càng chưa bao giờ bị nhốt cũi. Không thích thế, không thích một tí nào. Trong vài giây sáng láng, tôi cảm thấy nỗi kinh hoảng, sự điên giận của con thú mắc cạm. Wamai có trước mặt tôi lúc này nhất định sẽ bị tôi bóp cổ đến chết. Tôi muốn nôn oẹ, muốn gào lên, muốn dẫy dụa đến rứt đứt cả hai tay. May là những cái đó không kéo dài, tôi trấn tĩnh lại được. “Hãy nhìn mình, Cimballi, hãy đứng ra ngoài mà nhìn vào mày xem, trông có hay không?” Tôi ngồi xuống một thứ giống chiếc ghế bằng gỗ, dụi đầu giữa hai đùi, cắn răng ngoặm vào bắp tay. Một lúc thấy đã khá hơn, tôi ngẩng đầu lên vừa lúc xe ngoặt mạnh vào phố Kalidini. Chúng tôi diễu dọc theo vỉa hè đầy hàng quán mà tôi quen biết mọi chủ nhân. Nối nhau vút qua những bộ mặt hốt hoảng, bóng nhẫy, quay hết về phía tôi với cặp mắt trống vắng của những người đứng trên sân ga lúc tàu chuyển bánh. Xe chạy qua khách sạn Castle chui dưới đôi ngà voi bê tông và tôi phát hiện ra người con gái ấy: Một cô người Âu mảnh dẻ, tóc nâu, nhanh nhẹn, có đôi mắt biếc, đôi môi đỏ thoáng vẻ giễu cợt. Hai cặp mắt gặp nhau, dán vào nhau, không rời nhau nữa. Tự nhiên, hoàn toàn do phản xạ của lòng kiêu hãnh, tôi thẳng người, nâng hai tay bị xích làm điệu chào cô ta và mỉm cười. Nếu không bị xiềng xích hẳn tôi sẽ chào theo kiểu võ sĩ thắng trận. Xe tăng tốc độ sau một đoạn chạy chậm, tôi cúi gập người để nhìn cô ấy, để trì hoãn giây phút phải rời xa cô, và thấy cô cũng nghiêng đầu nhìn theo tôi. Tôi còn kịp thấy cô mỉm cười nữa. Tôi không quen biết, chưa trông thấy cô lần nào, thái độ của cô chứng tỏ cô cũng không quen biết tôi. Một khúc đường ngoặc đã chia li hai chúng tôi; xe chạy theo hướng Bắc.

Sau đó, toá án. Tôi chờ đợi một cuộc tranh luận kịch liệt. Nghĩ đến lãnh sự, luật sư, đại sứ, lời khai của lão bác tồi tệ hoặc tai hại hơn cả, của Đấng Tối Cao chủ ngân hàng Martin Yahl, nó sẽ cho tôi rơi xuống tột cùng bất hạnh. Chẳng thà lĩnh ngay hai mươi năm. Cuối cùng...

***

Toà án là một ngôi nhà hai lầu, hành lang kiểu Bồ Đào Nha bọc quanh mảnh sân trong, nơi chiếc xe xà lim đỗ lại. Người ta lôi chúng tôi xuống, xiềng vẫn ở chân và chân đá vào đít, trừ tôi, vì tôi rất dễ thương. Quả thật có vẻ họ đặc biệt quan tâm đến tôi, họ tách ngay tôi ra khỏi những kẻ kia rồi thúc tôi vẫn đeo xiềng mà lê lên lầu một, một gian phòng nhỏ có gã Ấn Độ tròn như khúc dồi, rỉ nước nhầy nhụa như cây nến đương chảy ngồi sau chiếc bàn.

— Ông đã vi phạm nghiêm trọng luật hối đoái. Tội rất nặng.

Tôi chỉ kịp: “Có ý kiến” và “tôi đòi có luật sư”, lão đã đưa cho các vệ sĩ của tôi mảnh giấy ký sẵn từ trước cuộc trò chuyện thú vị này, họ xốc nách lôi tôi ra ngoài. Chưa kịp hiểu mô tê gì tôi đã thấy mình ngồi trên xe xà lim, những bị cáo khác theo nhau lên thêm, lát sau xe giật mạnh lao về phía Bắc.

Xe chạy ngang trước mắt các khách sạn lộng lẫy dọc bờ biển, qua White Sand của tôi, qua tư dinh Jomo Kenyatta. Chạy tiếp ba chục kilomètres vẫn theo hướng chính Bắc thì đến trại giam. Trong lần đi với Joachim và cặp Thụy Sĩ đến Malindi và Lamu tôi đã có dịp liếc mắt qua. Nhưng không hề giữ lại một kỷ niệm sâu sắc nào: Xét theo con mắt du lịch, cảnh này không đáng công đi đường vòng. Bây giờ mới nhìn kỹ: Một thứ trại tập trung với những căn nhà xây có hàng rào tre tô điểm qua loa vài hàng dây thép gai. Nhà thấp lè tè sát mặt đất, mái bằng, xây bằng gạch xỉ không trát, tất nhiên không quét vôi. Qua các lỗ thông hơi có chấn song lắp thêm lưới sắt, mùi hôi thối bên trong xì ra từng luồng đặc sệt chẹn vào họng, các lán trại bị nung đốt đến nóng chảy phản chiếu lên những bộ mặt kín mít cố dướn ra ngoài sáng, đầm đìa mồi hôi, trang điểm một lớp ghét dày cộp. Chỉ trong mấy giây tưởng tượng mình bị tống vào đó, tôi đã ngạt thở, kinh tởm và nói thẳng ra là khiếp sợ nữa. Thành ra khi thấy được dẫn đi tôi bỗng nhẹ hẳn người. Nghĩ rằng đã thoát chết. Tôi khập khiễng lê trên mặt đất lồi lõm, đôi mắt cá như toét ra vì xiềng sắt cứa thẳng vào da thịt, trên người tôi cũng có chiếc quần Bermuda và áo sơmi kiểu Hawai chân đi dép tông Nhật. Tôi vấp chân loạng choạng, hết nghĩ đến thân phận mình.

Thành ra đến phút cuối cùng mới trông thấy chiếc cửa song sắt. Nằm sát mặt đất, khóa chặt. Người ta mở khóa cho tôi. Thả xuống chiếc thang - chỉ là thang gỗ đóng những thanh ngang không đều.

“Xuống!”

Bên dưới có sáu người chen chúc trong hố đất tròn sâu năm mét, rộng hai, lõng bỏng một thứ bùn thối kinh hồn gồm những chất đã quá rõ. Chân tôi lún sâu đến tận mắt cá, gần phát khóc vì những cơn ói quặn ruột, loạng choạng dò dẫm mãi mới tìm dược một chỗ trong xó, dựa lưng vào thành hố. Cửa sắt trên đầu sập lại, bọn cảnh sát bỏ đi. Thoạt đầu tôi chỉ thấy quanh mình toàn những bóng đen. Lúc sau mới nhìn kỹ mặt sáu bạn tù, họ cũng đang nhận mặt tôi. Bốn gã nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, thậm chí hơi châm chọc; hai gã kia chỉ liếc qua vẻ khinh miệt. Hai hộ pháp cao to không tưởng tượng được, đầu gần chạm tới bờ hố; sọ cạo nhẵn một mảng phía trên trán, món tóc còn lại chùm mạng đỏ, cổ đeo vòng sặc sỡ nhiều mầu, vẻ mặt chúa tể lạnh lùng, đặc cứng một niềm kiêu hãnh thú vật. Hai gã Masai, người chúng bốc mùi rất tởm. Bốn gã kia là người Kikuyn tướng mạo cướp đường dễ sợ. Sau này mới biết họ chỉ là dân săn trộm, bị kết án vì tội bắn hạ thú rừng trong một vườn cấm. Nhưng lúc này tôi khiếp sợ họ hơn sợ gã Masai kia: Những lời thì thầm bằng tiếng Swahili đáng ngờ, những ánh mắt nhìn táo bạo có ý xấc xược, những cái đó đều không làm tôi yên lòng. Tôi bước qua khu đệm “No man's land ” ở giữa hố đến ngồi chen giữa hai gã Masai. Hai gã không nhúc nhích nửa li. Một giờ trôi qua, ánh sáng giảm dần, lòng can đảm của tôi cũng giảm theo. Những vết đốt đầu tiên làm tôi giật nẩy, những vết tiếp theo làm tôi buốt như phải bỏng. Trong bóng tối đang xẫm lại tôi nhìn thấy chân tay bị hàng đàn côn trùng mầu nâu phủ kín đang ra sức xâu xé, định ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi dậm chân, nhảy múa tại chỗ gần như điên. Mấy gã Kikuyn gào lên cười, còn hai gã Masai vẫn tỉnh khô không trông thấy tôi, như tuồng tôi ở cách xa chúng đến mười ngàn kilomètres.

Sáng ra chúng tôi được lên mặt đất. Họ dọn ra món thịt đã ngả màu tím xanh bốc mùi xác chết, tôi sợ mất vía không dám đụng vào. Nhìn mặt trời tôi đoán đã bảy giờ sáng khi họ đẩy tất cả bọn tôi cùng với độ một chục tù nhân khác lên năm, sáu chiếc xe tải, sau khi chờ đợi khá lâu.

Trở về Mombasa. Vừa hé niềm hy vọng được đến trước mặt thẩm phán, cảnh sát trưởng, trước mặt bất cứ ai mình có thể quát tháo gây sự, tôi đã nhanh chóng thất vọng. Họ bắt chúng tôi lần lượt xuống xe. Vài mệnh lệnh quy định rõ điều họ đang mong đợi ở tôi: Phải sửa đường, san hố, khiêng đá, rất nhiều đá, khiêng đủ đá để xây cả một thành phố, theo tôi nghĩ. Mà con đường tôi vinh dự được tái thiết lại ở ngay trước mặt dinh cơ Jomo Kenyatta, tổng thống Kenya.

***

Khoảng gần trưa Joachini hiện ra, vẻ lo ngại, gã không đám sán đến gần, ra những dấu khó hiểu. Chỉ thấy rõ là gã đang quan tâm đến tôi. Bữa ăn trưa dọn ngay vệ đường dưới nắng như đổ lửa. Tất nhiên tôi đứng không nổi nữa, hoặc gần như thế. Mệt đến lảo đảo như say rượu, hai mươi bốn giờ lòng không dạ đói, suốt đêm không ngủ vì phải chống chọi với lũ côn trùng ma quỷ và canh chừng mấy gã Kikuyn. Cứ nghĩ đến đêm tiếp sau chắc chắn sẽ giống hệt đêm vừa rồi, tôi muốn ngất luôn.

Vào khoảng ba giờ, một chiếc Austin dừng lại trước mặt tôi. Cảnh sát trưởng Wamai xuống xe.

— Nghĩ kỹ chưa Cimballi?

Muốn đấm quá đi mất! Không, không đấm, lấy đá nện vỡ đầu nó, rồi chụm chân nhảy lên xác nó.

— Không! năm ngàn quá đắt.

Gã quay đi, làm như sắp trèo lên xe và lập tức tôi thấy buồn nôn. Phải gọi lại. Chỉ một tích tắc nữa là tôi gọi. Gã dừng lại, đi về phía tôi.

— Ba ngàn vậy.

Chân tôi nhũn ra, bụng bốc lửa, đầu nhẹ hẳn đi và đôi lúc thấy mắt hơi mờ. Nhưng tôi không chịu để cho tay cớm Kenya này đánh thắng ván cờ. Tôi đận đà nhặt hòn đá đống thứ nhất chuyển sang đống thứ hai, lùi lại vài bước ngắm nghía công trình với vẻ mãn nguyện tự hào ra mặt, nghĩa là tôi có sức làm cho điều đó hiện lên thật rõ ràng trên mặt.

— Năm trăm. Không hơn, ông thừa biết.

— Hai ngàn.

— Ngàn rưỡi.

— Hai ngàn.

Tôi đã ở trên con đường khốn kiếp này tám tiếng liền. Bắt đầu thấy nó đáng ghét. Nghĩ đến bốn gã Kikuyn ngồi lù lù trên đống nước bẩn mà cười nhạo báng, nhìn tôi với những cặp mắt nẩy lửa - chưa kể cái còn lại cũng nóng bỏng không kém. Tôi cũng nghĩ đến những con sâu. Bèn thử một trận cuối cùng:

— Bằng lòng hai ngàn. Nhưng phải viết biên lai.

Bị đòn, lão trợn mắt. Tôi long trọng giải thích:

— Một tờ biên nhận tiền, ông nhận có cầm tiền của tôi. Tôi phải xuất trình với nhân viên thanh tra thuế vụ.

Lão vẫn chưa lại hồn, tự hỏi liệu tôi đang lên cơn điên hay đang chế giễu lão.

— Không đời nào, - mãi lão mới nói.

— Thế thì một ngàn thôi.

Tùy lão, muốn chia chác với thẩm phán thế nào thì chia. Tôi không can thiệp, tôi cũng đã tuyên thệ rồi.

Đọc trong mắt lão, tôi biết lão nhượng bộ, điều gay nhất đối với tôi lúc ấy là cưỡng lại sự thôi thúc nội tâm: Bổ một nhát xẻng vào đầu cho lão rồi đời. Lão vớt vát danh dự:

— Ngàn hai.

Tôi tì mạnh lên cán xẻng. Đau muốn khóc lên được. Tôi nói:

— Xong!

***

Tôi được tha sớm trước thời hạn hai tiếng. Và ngày hôm sau, ngày 5, tôi tiếp tục hoạt động từ nay tôi gọi là công việc phi thường. Kết quả: Hai khách. Một kết quả khác: Tôi khám phá ra sự việc vừa qua không hề làm tôi nhụt đi. Do may mắn? Không, do tôi hết. Sự việc vừa qua đã mài giũa tôi thành lưỡi dao sắc nhọn cạo sạch mọi vết rỉ sét yếu đuối trong tôi, làm bộc lộ tính hung hăng lạnh lùng và hiệu nghiệm trước nay chưa bao giờ tôi thấy mình có. Mặt khác, cái lõm sóng đã hình thành sau những lễ hội cuối năm đang giảm dần và mất hẳn, công việc làm ăn lại rôm rả. Tổng kết tháng giêng, trừ hết mọi khoản chi phí, tôi được lãi ngót nghét mười ngàn đôla. Sau đó sang tháng hai, tháng ba tôi vượt qua mức này; tháng ba tôi được hai mươi lăm ngàn tiền lãi ròng, mặc dầu vẫn phải nộp một ngàn hai cho cảnh sát trưởng và thẩm phán, mặc dầu phải mướn thêm Chandra giúp việc - hai ngàn đôla tiền công tháng. Gã phân chia thời gian vừa mua bán đôla vừa trông nom cửa hàng, thuận trả cho tôi hai trăm phần trăm tiền mua hàng của những khách do tôi dắt mối. Giữa tháng ba tôi mở rộng dịch vụ môi giới này tới tất cả các thương gia chịu chấp nhận tỷ lệ hoa hồng đó. Mà số này ngày càng đông.

Điều đáng ngạc nhiên là: Tôi vừa ăn hai lăm phần trăm giá bán, lại thêm hai chục phần trăm trên giá mua (do khách hàng trực tiếp trả tôi), vậy mà du khách vẫn được lợi. Theo phương thức của tôi, họ mua sắm mọi thứ: Tượng, khí giới, sừng tê giác, ngà voi, đồ nữ trang, với giá rẻ hơn ba mươi đến bốn mươi phần trăm so với họ tự giao dịch. Tóm lại, với hai nhát cứa đó, tôi là ân nhân của kẻ mua và người bán.

Thu nhập qua kinh doanh phụ này: Từ ngàn rưỡi đến hai ngàn đôla lúc đầu, sau đó vào khoảng mười lăm ngàn - tháng, tôi sắp rời Kenya.

Cuối tháng tư trong chuyến đi chớp nhoáng đến Nairobi để lập một chi nhánh đổi tiền dựa vào người anh họ Chandra (chi nhánh cũng nhanh chóng ăn nên làm ra như cơ sở đầu tiên), tôi mua chịu bốn chiếc xe Mini Moke, một kiểu Jeep mui trần. Tôi định cho thuê ở Mombasa. Dịch vụ săn thú của Joachim ngày càng xuống dốc, gã nhận đảm đương việc này. Thực tình mà nói, ngoài chuyện súng đạn chuyện lễ bái tụng kinh ra, ngành máy móc là lĩnh vực gã có biết qua chút đĩnh. Chỉ ba tuần sau các bánh xe quay tít báo hiệu: Trúng rồi. Tôi lập tức đặt mua thêm bốn xe. Khi tôi ra đi, Joachim đã cai quản một đoàn xe mười sáu chiếc. Một con số để dễ hình dung: Tháng năm, sau khi trừ mọi chi phí kinh doanh, tổng cộng các khoản lãi của tôi xấp xỉ sáu chục ngàn đôla. Ngày 21 tháng tư vừa qua tôi đã có trong tay số vốn trên một trăm ngàn đôla. Sau gần năm tháng tới Kenya, thiếu độ một hai ngày gì đó.

Và tôi tìm thấy cô gái mắt biếc đã cười với tôi, như trong bức “Người Xứ Auvergnat” của Brassen, lúc tôi bị giải trên xe xà lim, chỉ có chiếc quần Bermuda che thân. Cô khai với tôi cô hai bốn tuổi. Đến Mombasa hồi đầu tháng giêng, đúng vào hôm trước ngày tôi bị bắt, tên là Sarah Kyle, làm việc ở bộ phận quản trị khách sạn White Sand. Về khổ người, hai chúng tôi bằng nhau, nếu cô không đi giầy quá cao. Cô cũng nói được tiếng Pháp.

— Em đã theo học trường khách sạn ở Lausanne.

Mỗi khi đôi mắt biếc ấy đặt vào tôi, bao giờ tôi cũng nhận thấy trong đôi mắt có ánh cười cợt thích thú, như thể tôi là cái thằng kỳ cục nhất đời, lại như thể lúc nào cô ấy cũng sắp sửa cười bò ra vì tôi.

— Trông anh kỳ lắm sao?

— Vừa phải. Anh làm em thú vị.

Nghe cũng hơi bực mình. Tôi nói:

— Thế là cũng không đến nỗi nào.

— Anh làm gì trong cái chuồng ấy?

— Anh đang tưởng mình là con hoàng yến thì trông thấy chú mèo.

— Một sai lầm của tòa án?

— Đúng.

— Lần đầu tiên em trông thấy một sai lầm của tòa án mặc quần Bermuda đấy!

Cô hơi ngửa khuôn mặt hình tam giác ra sau, lim dim nhìn qua mi mắt khép hờ có ý đánh giá tôi, còn tôi bỗng có cảm giác khó chịu thấy mình như mới có mười lăm tuổi. Nghĩ thầm không biết chọn cách quái quỷ nào rủ được cô vào giường với mình. Nhưng cô đâu có để cho tôi lựa chọn, mãi mãi không bao giờ cho tôi lựa chọn. Ngày 7 tháng giêng, sau hôm được tha, tôi thăm dò vài câu rồi mời cô trong hành lang dẫn tới phòng tôi. Cô vào đó, nói là để xem phòng tôi trọ có chu đáo không. Cô thử vòi tắm và bồn tắm, cống thoát nước, hệ thống điện, máy điều hòa, kiểm tra cửa lớn cửa nhỏ và ngăn kéo xem khóa có tốt không.

— Chỉ có giường nằm không tốt. Cứng quá.

— Thật à? - Cô hỏi.

Cô cởi tung hết váy áo, leo lên giường nằm dài bắt chéo hai chân, gối đầu lên bàn tay. Cô dướn bụng hai ba lần, lò xo giường nhún rất tốt. Tôi bảo:

— Lạ nhỉ! Mới sáng nay nó còn ngay đơ. Cô cho phép?

— Xin mời, - cô đáp.

Tôi cũng cởi hết quần áo, lát sau cả đôi cùng nhau làm nệm giường nẩy tung. Một giờ, hai giờ, tóm lại một hồi lâu sau đó, cô cam đoan:

— Thế là rõ: Khách sạn em xài toàn đồ tốt nhất hạng.

Tôi đáp:

— Đúng thế. Cũng như anh vậy.

Riêng tháng bảy tôi lãi bảy mươi tám ngàn đôla. Chi nhánh Nairobi cũng lãi lớn. Nhưng trên tất cả, tháng bảy là tháng mở đầu giai đoạn vàng, giai đoạn ngắn ngủi đầy ắp vàng mà tôi sẽ sống.

***

Trong cuộc đi Nairobi hồi cuối tháng tư tôi đã quen biết Hyatt. Cuộc gặp gỡ chẳng có gì đáng ghi nhớ và chắc chắn tôi đã quên khuấy nếu hai tuần sau đó Hyatt không mò về Mombasa.

— Món xe cộ có chạy không?

Chính gã bán xe cho tôi. Gã tìm thấy tôi ở quầy rượu trong White Sand, nhưng muốn bàn công chuyện nên gã kéo tôi ra bãi tắm; một đoàn du khách Hà Lan đỏ như tôm luộc đang nô giỡn với vẻ yểu điệu của voi.

— Tôi nghe nói nhiều về anh - Hyatt nói.

Tôi nhìn gã, chưa hiểu gã định đi đến đâu.

— Do tay người Ấn trông nom công việc của anh ở Nairobi nói, cả những người Ấn khác ở Mombasa này nữa, những người gọi anh là ông chủ nhỏ ấy.

Và kể một loạt tên. Gã nói: Rất phục sự thành đạt nhanh chóng của tôi; mong được cùng làm ăn. Gã đang cần một người cộng tác.

— Kinh doanh vàng.

— Sao lại là tôi?

— Vì chỉ hai người làm chung thôi, không hơn, anh có khả năng bỏ vốn.

— Sao anh không bỏ?

— Ai bảo không? Tôi cũng chơi. Anh lại được bọn Ấn tin cậy nữa.

Công việc phát triển nhanh. Nói cho cùng, do tôi quyết định. Hyatt cùng với tôi thỏa thuận xong về nguyên tắc, hai tuần sau chúng tôi bắt tay ngay vào chuyến đầu. Cũng đơn giản thôi: Các tay buôn Ấn Độ từ Calcutta, Bombay tới bằng đường biển, đợi ở đường ranh giới lý thuyết giữa lãnh hải và vùng biển quốc tế, chúng tôi mang vàng mua ở Nam Phi ra bán cho họ, khách buôn Ấn Độ, đôi khi là khách buôn người Do Thái gốc Anh mua nhiều vàng vì chính quyền Ấn Độ tuy không cấm hẳn nhưng quản lý rất chặt việc nhập vàng trong khi dân Ấn rất chuộng nữ trang bằng vàng. Với số dân đông đúc của Ấn Độ, thị trường vàng dĩ nhiên rất rộng lớn.

Cách thực hiện chi tiết khá cổ điển: Đưa vàng lậu về theo đường Rodeli, Zambia và Tanzania, toàn vàng thỏi, vàng nén. Đến Mombasa, một chuyên viên định tuổi vàng được cả hai bên công nhận - trong trường hợp này là một người Do Thái gốc Amsterdam có hai quốc tịch Anh và Israel - đánh giá chất lượng hàng; người này thường phải đi lại giữa hai thành phố Tel Aviv và Nairobi để làm việc đó. Sau khi kiểm định xong, vàng được đúc thành giá đỡ cột buồm, mỏ neo, dây neo, cọc cáp buộc tàu... Chuyên viên phân kim hưởng hai phần trăm giá trị món hàng, thợ đúc được từ tám đến mười phần trăm. Phần việc còn lại thường khó khăn và nguy hiểm hơn hết: Đưa vàng ra khơi đổi lấy đôla từ Calcutta, Bombay tới. Đến nơi trót lọt với hai tay ôm đầy vàng, miệng cười làm duyên, lòng đầy tin tưởng.

Là công việc đầy mạo hiểm, nhất là vào ban đêm. Phép tắc trong việc này quy định những thể thức phức tạp như trao đổi con tin, trao đổi những tờ giấy bạc cắt đôi ở hai chặng đường, rất nhiều tình tiết mà tôi không thích và sẽ khiến tôi không mặn mà kéo dài chuyện buôn bán quá là kỳ cục này. Riêng Hyatt thì rất khoái. Sự đe dọa đến tính mạng hình như lại làm gã vui vẻ. Có lẽ rượu whisky uống hàng lít một góp phần không nhỏ làm gã luôn nhởn nhơ. Chuyến nào gã cũng nhận làm con tin, chức vụ cao quý mà tôi không bao giờ đòi hỏi. Nên gã được bổ nhiệm trong tất cả các chuyến hàng, và chuyến nào gã cũng say bí tỉ, chẳng còn hay biết gì hết. Giá có bị uy hiếp bằng đại bác gã cũng dám chui đầu vào nòng pháo, miệng hát vang bài Tipperary. Tôi đã năm phen chật vật mới lấy lại được gã, chỉ vì gã quá gắn bó với các quản ngục tạm thời.

Tôi làm có năm chuyến, một vào cuối tháng năm, ba trong tháng sáu, chuyến cuối vào tháng bảy. Mỗi chuyến được lãi độ hơn ba lăm phần trăm. Chuyến đầu tôi bỏ vốn ba chục ngàn. Để thử xem. Tôi đã xem kỹ. Các chuyến sau, tôi ném vào cuộc gần toàn bộ vốn liếng trong tay. Nên chuyến tháng bảy, chuyến cuối cùng, tôi lãi khoảng tám lăm ngàn đôla, vốn bỏ ra là hai trăm bốn chục ngàn.

***

Tôi đến Kenya được bảy tháng rưỡi rồi.

Nhờ được Hyatt mách bảo trong lúc chợt tỉnh rượu giữa hai bữa nhậu, tôi tìm ra đường dây bí mật có cơ sở ngân hàng trên hòn đảo mang cái tên tiền định: “Đảo Mafia”, ngoài khơi Tanzania. Qua đường dây này tôi chuyển gần toàn bộ vốn liếng về một ngân hàng ở Hong Kong, ba trăm bốn lăm ngàn đôla. Chưa kể số tôi giữ lại, tạm gọi là tiền tiêu vặt. Vì có thói thích vây vo hơi trẻ con, tôi tiết lộ cho Hyatt biết những con số này, gã vô cùng kinh ngạc. Tôi cũng thế. Ngay cả Sarah nữa, tuy cô không chịu thú nhận.

Đối với tôi, đã đến lúc hành động. Ngày 7 tháng bảy, tôi nói với Sarah, Joachim, Chandra, Hyatt, với tất cả các bạn hàng, chân tay, bạn hữu ở Mombasa, ở Nairobi rằng tôi đi Seychelles vài ngày nắm tình hình để đầu tư, nhưng thực ra tôi vượt qua biên giới Tanzania. Sự thận trọng có thể là vô ích và hơi buồn cười, nhưng tôi muốn giấu kín việc sắp làm. Lên máy bay từ Nairobi, ngay trước mũi lũ đàn em đang tác chiến trên sân bay Embakasi thì quá lộ

Tôi thực hiện một kế hoạch đã nghiền ngẫm rất kỹ rất lâu.

Từ Dares Salam, tôi lên máy bay. Đi Le Caire, từ Le Caire đi Roma, từ Roma đi Nice. Mua vé máy bay bằng tiền mặt, trả tiền thuê xe hơi ở sân bay Nice cũng bằng tiền mặt. Trên người tôi có chừng hai lăm ngàn đôla.

Chiều ngày 9 tháng bảy tôi về tới địa phận St. Tropez.