PHẦN II - Chương 1 CHIẾN DỊCH “RỒNG BẠC”
Tôi thích về ở Cửu Long trên phần bán đảo chạy từ bến Star Ferry đến đại lộ Jordan, thường gọi là Tsimshatsui. Đây là nơi náo nhiệt hết mức, không bao giờ chịu ngủ yên nhưng tôi lại thích, cần quái gì phải ngủ cho nhiều? Hơn nữa lại đông hàng quán, khách sạn quốc tế với những quầy rượu lót nệm rạ. Nhưng Sarah lại bảo:
— Nhìn mãi khách sạn chán rồi. Với lại, ai cấm anh đến Cửu Long ở một mình. Mỗi tuần chúng mình gặp nhau một lần, vào ngày em được nghỉ. Nếu em không bận việc khác.
Một con bé tệ hại. Cuối cùng chúng tôi, thực ra là cô ta chọn một biệt thự ở khu Stanley, trên đảo Hong Kong chính. Qua cửa sổ nhìn được ra bờ biển, một bến cảng đậu nhiều thuyền, xuồng tam bản. Một nơi cùng trời, cuối đất, được cái là văn phòng của tôi ở khu trung tâm cách đây chưa tới mười kilomètres. “Tiền nhà chia đôi, mỗi anh chịu một nửa, Sarah tuyên bố. Em giữ sổ chi tiêu, nếu anh thấy không trở ngại”.
Cô đã kiếm được việc làm ở Repulse Bay, một trong ba cái lớn nhất Hong Kong, cô vẫn kiên quyết giữ vững quyền tự do. Những ngày đầu tôi không nén nổi tức giận:“Thế nếu tôi muốn ngủ với cô thì làm thế nào?” Với nụ cười thần tiên chắc cô vẫn tặng cho khách tới chỗ cô đón tiếp: “Thì hẹn trước, cưng ạ!” Ngay tối hôm đó, tôi đặt lên bụng phơi trần của cô nàng tờ giấy mười đôla Hong Kong, khoảng mười franc Pháp. Và giải thích” Quà tặng”. Cặp mắt xanh lườm lườm. Cô dùng ngón cái và ngón trỏ cặp tờ bạc, xếp cẩn thận vào xắc tay, rồi quay lại với một tờ giấy giống hệt tờ ấy, cuộn tròn lồng vào dương vật, “Quà tặng”. Cô nàng trả miếng, rồi nằm xuống bên tôi.
Ngoài những cuộc đụng độ này ra, chúng tôi sống như vợ chồng, thật lạ, cô ta, không phải người nội trợ đảm đang tuy nắm trong tay một khách sạn có tới cả ngàn phòng trọ; nếu đổi màu vôi phòng khách của cô sang mầu tím cô cũng không hay. Tôi biết rõ, vì đã làm thế. Chúng tôi sống với nhau đầm ấm, hạnh phúc là khác. Lần đầu tiên số vốn của tôi đạt xấp xỉ một triệu đôla vào ngày 14 tháng ba, sau này bạn đọc sẽ hiểu tại sao tôi nhớ kỹ như thế. Từ ngày quay về Hong Kong tôi chưa gặp lại ông Hak nhưng có nhận được lời chúc mừng của ông ta do Ching gì đó chuyển.
Vì còn có bản danh sách. Tôi mân mê nó, đọc đi đọc lại trong nhiều giờ, học thuộc lòng “đến lợm giọng” những thông tin trong đó. Nó khắc sâu vào lòng hận thù sắc lạnh của tôi. Qua nó tôi mường tượng được rõ hơn vương quốc của bố tôi ngày xưa. Tôi đặt cho mỗi tên một số thứ tự như Lavater đã làm số một, đứng đầu bảng khá xa: Martin Yahl ở Geneva; số hai, Giancarlo thằng Ngu, anh ruột bố tôi, xuất thân từ giáo sư Anh ngữ hiện nay sống bằng lợi tức ở Lugano, không đáng giá hơn Yahl chút nào; số Ba, Alvin Bremer một cái tên hơi quen quen hình như ngày xưa đã có lần về nghĩ ngơi ở St. Tropez, nhà riêng rất xa hoa bên bờ hồ Michigan ở Chicago, không xa trường sở đại học đường Loyola, được biết với danh nghĩa chủ tịch một công ty xi măng và vật liệu xây dựng, với số vốn hai mươi triệu đôla. số Bốn và Năm (hai tên cộng tác với nhau) là John Hovius người Argentina và tên người Scotland, xứ Glasgow là James Donaldson, cả hai đều có nhiều danh lợi ở Mỹ La Tinh nhất là ở Chile, gắn chặt với ngân hàng Yahl bởi mạng lưới tinh vi và nhiều doanh nghiệp, tinh vi nhưng có thật, số Sáu là Sydney H. Lamm người California kinh doanh bất động sản tại Chicago. Tên số bảy là một người Pháp, Henri George Landau, ngụ tại Paris, có nhà riêng ở quận XVI, có nhiều bất động sản, chủ nhân nhà máy bia lớn ở Elysées.
Chúng tôi gắng sức thu nhập tối đa thông tin về từng người, đúng như yêu cầu của tôi, Marc Lavater viết cho tôi khi gửi tập hồ sơ đầu tiên. Từ sau bữa đó, quan hệ giữa viên cố vấn thuế vụ với tôi đã chặt chẽ hơn, chúng tôi điện thoại cho nhau luôn, đến mức tôi đã mời hai vợ chồng anh ta sang Hong Kong dự các kễ hội cuối năm.
Họ đổ bộ ngày 23 tháng chạp, lưu lại năm ngày với Sarah và tôi. Chúng tôi dành phần lớn thì giờ của năm ngày đó để cùng nghiên cứu những hồ sơ do Lavater vừa mang sang. Bắt đầu từ thằng cha người Pháp Landau. Chúng tôi cũng ở Pháp, nắm thằng này nó dễ hơn. Nhất định tôi đã chạm trán nó ở St. Tropez hoặc ở nhà bố mẹ ở phố Pompe. Dù thế nào đi nữa, nó đã trông thấy tôi lúc còn bé tí.
Lavater đưa ra tấm ảnh một người trạc năm mươi, vẻ con nhà, Bắc Đẩu Bội Tinh, tóc nhuộm mầu bạc sáng. Môi hơi nhão. Lavater nói:
— Có đủ các thông tin về tài chính tiền tệ của tên này. Còn biết cả việc nó gửi tiền bên Thụy Sĩ năm 1968 và tiền hiện vẫn còn ở đó. Khoảng bảy trăm ngàn franc. Tài sản đăng ký chính thức: Hai căn hộ ở Paris, một cái ở đường Lyautey nhìn sang trường đua ngựa Auteuil, một cái cũ hơn ở đảo Cité nơi cất giấu nhân tình. Còn là chủ nhân một biệt thự ở Cannes… À quên, căn hộ ở Cité đứng tên ả nhân tình, Amanda Fernet, tên thật là Marthe, nhưng chắc chắn ở đâu đó là có sẵn mảnh giấy hủy bỏ chứng từ chính thức này. Đó là toàn bộ tài sản phi sản xuất. Nguồn doanh thu: Nhà máy bia đường Elysées, trị giá trong khoảng tám đến chín triệu. Hắn mua chỉ có một phần tư số tiền này hồi tháng tư năm 1957.
— Tám tháng sau khi bố tôi qua đời. Nó lấy tiền ở đâu?
— Hắn đưa ra những bản khế ước và được ngân hàng Yahl trả ngay lập tức bằng tiền mặt. Ba triệu franc mới. Cho đến đoạn ấy, hắn chỉ là người kiếm đủ ăn bên cạnh bố anh, không hơn.
Bao giờ mải suy nghĩ điều gì tôi cũng tản bộ. Nên cả hai chúng tôi đi ra đại lộ Des Voeux. Vừa đi Lavater vừa kể tiếp vừa thích thú ngắm phong cảnh lạ mắt ngoài đường. Tôi lôi anh vào Chợ Trung Tâm, phố hàng vải, hàng trứng.
— Ba triệu đồng của Judas.
— Cái gì bây giờ cũng lên giá.
— Nó làm gì bên bố tôi?
— Công của hắn là ở chỗ: Giúp đỡ thân phụ anh ngay buổi đầu ông sang Pháp. Thế thôi, Landau chưa bao giờ là đại bàng. Bố anh đã giao gã quản lý các quyền lợi trên đất Pháp. Có người nói vào khoảng 1956 trước khi từ trần bố anh định thay Landau vì kém tài. Nhưng đó là tin đồn thôi.
— Hãng bia của nó giờ ra sao?
— Cũng qua nhiều bước thăng trầm, hắn không để ý đến mấy. Nhưng hiện giờ thì đang phất. Vài tháng nay hắn còn mơ mộng kinh doanh thêm.
— Ai tài trợ?
Lavater mỉm cười. Chúng tôi vừa rời phố Aberdeen đi về phía Ma Mo. Một gã thầy bói vung chiếc lồng nhốt con chim sặc sỡ len vào giữa hai chúng tôi. Lavater gật gù:
— Anh thật nhanh trí. Đúng thế: Kẻ hở của vỏ thép là chỗ đó, những mánh mung của hắn, những khoản vay mượn để làm vốn.
— Bao nhiêu?
Lavater đứng dừng trước bác phó cạo rong, hành nghề theo cách cổ xưa, nghĩa là nhổ từng sợi râu của khách bằng phương pháp: Lần lượt thắt các sợi râu bằng chiếc thòng lọng tơ tằm nhỏ biến. Lavater bị cảnh tượng ấy làm cho mê mẩn, mãi mới trả lời.
— Độ bốn triệu franc.
Lại bước đi. Chúng tôi rẽ vào phố Con Mèo, dốc Kẻ Cắp chi chít ngõ hẻm bậc thang, Lavater ưỡn ngực hít khí trời, tỏ vẻ khoái được tới đây.
— Anh không thích Hong Kong sao, Franz?
— Không.
Tôi nghĩ đến Landau. Lavater quan sát tôi.
— Anh đã muốn nghe về tên Hovius và Donaldson chưa?
Tôi tức giận run bắn người. Lắc đầu:
— Sau hãy hay. Landau trước đã. Tôi bắt đầu từ thằng này.