← Quay lại trang sách

Chương 2

Paris ngày 20 tháng hai, tám giờ năm mươi phút sáng. Tôi ở trên đường Elysées này hơn một tiếng, gần chết cóng, tuy mặc áo khoác gabardine lót lông. Bầu trời thấp xám xịt, báo hiệu sắp có tuyết theo lời cậu hầu bàn trong quán rượu Colisée, nơi tôi uống tách cà phê thứ năm, thứ sáu gì đó, kể từ lúc trở dậy sau một đêm gần thức trắng. Đêm trước, tôi từ Hong Kong tới đây. Chờ đợi.

Còn phải chờ thêm hai lăm phút nữa mới thấy chiếc xe đó xuất hiện. Một chiếc BMW to đùng, sạch như lau như li, bóng loáng. Hắn ngồi phía sau đang đọc tờ báo trông như tờ Le Figaro. Xe dừng đúng chỗ người ta đã báo trước cho tôi biết, chỉ cách chừng một mét. Hắn đợi tài xế mở cửa xe mới bước xuống thả bộ. “Nói chung hắn không bao giờ đậu xe trước cổng nhà mảy bia. Cách hắn tập thể dục. Có khi hắn xuống tận quảng trường La Concorde, nhưng thông thường hắn không đi qua rạp hát Ambassadeurs. Đến đấy hắn quay lại, vào nơi làm việc”.

Sáng đó hắn chỉ tới rạp Ambassadeurs hoặc ngang ngang rạp hát. Tôi bám theo cách ba chục mét. Hắn vừa đi vừa đọc. Sau vài phút hắn quay lại. Một giây sau, tôi đứng ngay trước mặt hắn.

— Xin lỗi ông, mong ông chỉ cho đại lộ Marigny phải đi đường nào?

Lúc đó vừa vặn tới bùng binh, mắt hắn đang nhìn lên cột tín hiệu giao thông sửa soạn băng qua đường. Hắn đưa mắt nhìn xuống tôi. Khoát tay:

— Ngay chỗ kia. Không thể lạc đâu.

— Rất cảm ơn.

Gật đầu chào nhau, hai cặp mắt rời nhau, ít ra cũng là cặp mắt gã lảng ra. Đèn đỏ. Landau bình thản qua đường. Tôi nhìn theo. Nếu hắn quay lại có nghĩa là đã nhận ra tôi, hoặc là khuôn mặt tôi đã làm hắn để ý: Tôi khá giống bố tôi, về tầm vóc và giọng nói. Nhưng không thấy hắn quay lại. Hắn vẫn đi tiếp, ngược đường Élysées, mắt vẫn dán vào tờ báo, chân bước đều đều, thản nhiên, với dáng vẻ thư thái của những tâm hồn thanh thản. Lát sau, tôi gọi taxi.

*

Tại phi trường Heathrow, Ute. Cô nện một bên vú vào mắt tôi khi ôm hôn. Tôi châm chọc.

— A, thế ra cô mình cũng biết rét đây nhỉ! Dù là gái Đan Mạch.

Cô khoác chiếc áo dài lông thú. Cô phanh áo. Dưới tấm áo, người cô trần như nhộng. Hai gã Pakistan vừa đi ngang qua mãi nhìn. Choảng luôn vali vào đầu nhau.

Ute hỏi tôi:

— Con bé Ireland mắt xanh của anh đâu?

— Ở lại Hong Kong.

— Sắp cưới chưa?

— Hãy lo việc của cô. Khá không?

— Trần truồng.

— Tuyệt trần. Không phải trần truồng[3]. Em đã gửi cho anh những số liệu cuối cùng, thật đáng kinh ngạc thực sự. Cái ống bỏ tiền Ngân Hàng Fantomas đặc biệt thành công.

— Em bán hàng giỏi đấy chứ?

— Rút ngay tay ra nào!

... Gã kế toán tôi phái đến kèm Ute đã viết cho tôi nói rằng theo anh ta cần có một tổ chức vững vàng hơn là cô gái Đan Mạch hộ pháp và cuồng dâm này, lúc nào cũng kéo theo sau một đại đội gái. Tôi không có ý định làm theo gợi ý của gã kế toán. Món hàng đồ vặt lạ mắt không tồn tại mãi được, tôi không muốn dựng nên một tổ chức có thể làm vướng cẳng tôi sau này.

— Phải công nhận em là gái bán hàng giỏi đi, nếu không em sẽ hiếp anh đấy.

— Cô ngủ đi.

Cô mới sắm chiếc Jaguar. Hai chúng tôi lên xe. Tôi hỏi:

— Tôi có hẹn lúc mấy giờ?

— Hắn đợi anh lúc mười hai giờ trưa.

— Cho tôi biết về hắn.

Mọi người vẫn gọi hắn ta là Thổ Nhĩ Kỳ. ở một biệt thự lộng lẫy trên dãy đồi Hampstead, mảnh vườn có hơi bé nhưng chật kín những thiếu phụ trần truồng, trong mọi tư thế có thể có. Ute nhận xét: Gã Thổ là một tay “bị ám ảnh về tình dục”. Tôi để có nàng ngồi lại trong chiếc Jaguar, vào nhà một mình. Ra mở cửa là cô gái tóc nâu thứ thiệt, trên thân chỉ có mỗi đôi hoa tai là không phải của trời cho.

— Ông Cimballi ạ? Ông đến sớm mất một phút.

Tôi bàng hoàng đến nghẹt thở, nhưng không nghi ngờ gì được, đúng là cô ta trần truồng thật. Tôi cởi áo khoác.

— Thế tôi có phải cởi hết không?

— Nếu ông muốn, - cô tóc nâu thứ thiệt đáp.

Tạm dừng chân một lát ở phòng khách, sau vài chục giây cô đi trước dẫn tôi lên thang gác, cảnh vú mông thỗn thện ngang trước mũi làm tôi hơi hơi rạo rực.

— Mời vào đây.

Tôi nghe rõ tiếng máy rào rào trước khi trông thấy chúng; và lọt vào giữa chúng trước khi lọt ra là tiếng máy gì: Máy điện báo telex, có đến hai chục cái là ít. Ba bốn cô gái theo dõi các băng giấy, tất cả đều trang phục y hệt cô gái tạm gọi là đầu bếp đang mở đường cho tôi.

— Mời vào đây.

Hai lần vách kính, hai lớp cửa. Tôi đặt chân vào gian phòng trải hàng chục tấm thảm Phương Đông chồng lên nhau theo phong cách “mỹ thuật lộn xộn” ở những khoảng trống giữa vô số chiếc xô pha êm ái. Người đàn ông bận chiếc sơmi lụa hồng rất rộng, chiếc quần cũng bằng lụa màu xanh lục rất rộng, đôi ủng da đen kiểu cosaque. Hyatt đã nói với tôi về gã Thổ, Lavater cũng có nói đến, Ute cung cấp cho tôi một bức chân dung khá ngộ nghĩnh về tên Thổ đang ở trước mặt tôi. Thật bõ công lặn lội! Gã rất Thổ, lực lưỡng, to béo và nếu không muốn nói là đầy mỡ, mắt hơi một mí và lừ đừ, chưng một bộ ria mép kiểu bộ binh Thổ, cái cổ bò mộng trân trọng đỡ chiếc đầu nhẵn thín. Trạc độ ba lăm. Gã mỉm cười hỏi tôi.

— Trông tôi có thích không?

— Chưa đến mức muốn lấy anh.

— Hyatt ra sao?

— Tuyệt vời.

— Hắn nói với anh những gì về tôi?

— Hắn tả anh là người cần đến gặp khi tạm thời thiếu những món tiền lớn, là người sẵn sàng cho vay dù phải chấp nhận những rủi ro khiến mọi ngân hàng đều chùn tay, là loại chủ nợ không nên quỵt nếu không muốn bị rắc rối.

Đôi mắt đen, mơ màng như mắt đàn bà nhìn tôi hồi lâu.

— Anh tên gì ấy nhỉ?

— Cimballi.

— Tên hay. Nó gợi nghĩ đến bộ chũm chọe, đến thứ nhạc hơi man dại, đến nhảy nhót. Tôi có nghe nói đến một ông Cimballi, lâu rồi, trong nghề xây dựng.

— Bố tôi đấy.

Cánh cửa khép ngăn cách chúng tôi với phòng telex mở ra. Cô gái cầm mảnh giấy đưa cho gã Thổ. Gã gật đầu bảo cô ả: “Hai chục ngàn”. Tôi khó lòng rời mắt khỏi những thân thể phụ nữ trần truồng kia, cái nào cũng đẹp tuyệt trần.

— Hyatt còn cho biết anh là người mê đua ngựa, anh theo dõi từng giờ tất cả các cuộc đua trên toàn thế giới và đặt cuộc những món tiền khổng lồ.

Cô gái telex đi ra.

— Hình như anh có chuyện làm ăn với tôi?

Một cô gái nằm ngửa, không chút ngượng ngùng giang đùi thật rộng mỉm cười với tôi. Cô ta trạc mười sáu, mười bảy, tóc vàng, da rất trắng.

— Cách đây năm tháng anh có cho một người Pháp là Landau vay tiền để đổi mới và mở rộng nhà máy bia của hắn ở đường Elysées. Tôi muốn mua lại giấy vay nợ của hắn.

— Anh biết nó trị giá bao nhiêu không?

— Bốn triệu rưỡi franc. Tôi trả anh năm triệu.

— Tiền ngay?

— Tiền ngay. Theo phương thức mà anh thích.

— Anh lấy tiền đâu ra? Của ông nhà để lại chắc?

— Mỗi xu đều tự tôi làm ra.

Đoán trước được câu hỏi tiếp theo, tôi giơ tay chặn:

— Năm nay tôi hăm hai tuổi rưỡi.

— Cimballi... Cái tên thích thật. Đẹp, nhún nhảy.

— Rất sung sướng!

Tôi đoán chắc gã sẽ từ chối.

— Nhưng câu trả lời của tôi là: Không.

Hắn nói trong lúc mắt vẫn xa xăm tận đâu đâu, tay vẫn vuốt trên bụng cô bé.

— Tôi không bán tờ khế ước ấy, không phải vì chuyện giá cả tiền nong, mà vì tôi đã cam kết sẽ giữ nó. Có người đã đứng ra bảo lãnh.

Trong tôi lóe lên một ánh chớp trực giác:

— Ngân hàng Martin Yahl ở Geneva.

Đôi mắt đĩ quý phái nhìn tôi.

— Cô gái đưa anh tới đây là ai vậy?

— Bạn.

— Bạn thế nào?

— Bạn.

— Nghe nói cô ấy cao lớn và rất đẹp.

Tôi nhún vai. Quay nhìn các dàn máy telex, dần dần tôi hiểu ra và hỏi:

— Chắc đang có đua ngựa?

— Ở San Diego, Bang California

— Bắt đầu rồi?

— Đợt một đã kết thúc.

Nghe giọng nói tôi biết hắn đã hiểu tôi muốn gì. Vả lại hắn còn thêm: “Có thể chơi vào đợt ba”. Gã làm hiệu qua hai lần vách kính, bản danh sách ngựa đua được mang vào. Mười một con.

Anh hiểu biết nhiều về ngựa chứ?

— Biết nhiều. Biết ngựa có bốn chân.

— Gã đưa danh sách.

— Chọn đi.

Tôi đọc tên ngựa chẳng biết chọn con nào. Cầu may:

— Rồng Bạc, số 5.

Vì liên tưởng tới những con rồng trên đường phố Hong Kong nhân dịp Nguyên Đán?

— Không còn con nào tồi hơn. Con này một ăn mười bốn. Anh đặt bao nhiêu?

Tôi trả lời:

— Ta thỏa thuận nhau đi: Nếu con này thắng anh phải bán cho tôi bản khế ước.

Gã tủm tỉm.

— Đồng ý. Anh đặt bao nhiêu vào con Rồng Bạc?

— Một bảng.

— Về nhất mới được đấy nhé. Về nhì, ba không tính.

— Đồng ý.

Gã ra lệnh. Một cô da đen đùi to đùng đánh telex chuyển ngay tới nơi cách đây tám chín ngàn kilomètres.

— Tôi theo anh. Tôi đặt mười ngàn đôla. Anh có chơi không?

— Không.

Trong phòng bỗng lặng ngắt khác thường, nặng nề. Tôi hỏi chỉ cốt để xua tan sự im lặng đó:

— Có lâu không?

— Mươi mười lăm phút là cùng.

Cửa sau lưng tôi bật mở, tiếng máy telex ùa vào, cửa đóng, tiếng máy ngừng bặt. Tiếng Ute:

— Anh gọi em?

— Ai gọi? Biến ngay?

— Không sao, không sao, - gã Thổ bảo Ute. - Tốt là khác. Cô cứ ở lại đây.

Như để chứng minh câu nói đó, gã đứng lên. Tầm vóc gã chỉ suýt soát như tôi nhưng to ngang hơn tất nhiều lần, nặng có đến trăm ký. Gã lượn quanh người ả Đan Mạch của tôi. Cô Đen ở máy telex mang điện vào.

— Đợt hai tới đích! - Gã Thổ tuyên bố - Con ngựa được nhiều người đặt đã thắng. Hôm nay đúng là ngày của những con được số đông lựa chọn. Chú Rồng Bạc của anh xem chừng sẽ nặng cánh như chì, một ăn mười bốn. Vả lại, khoảng cách không có lợi cho nó.

Gã vẫn lượn quanh Ute, chạm vào ả. Gã tới đứng ngang trước mặt, dán đôi mắt đen vào chỗ da thịt lộ qua vạt áo khoác. Ute mỉm cười với tôi:

— Franz, cứ yên trí. Lúc nào em muốn là em lật đổ hắn ngay!

Gã Thổ giơ cao tay nhẹ nhàng vén tà áo khoác.

— Gái Thụy Điển?

— Đan Mạch, anh bạn ạ, - Ute nói. - Nhìn thế mà không biết à?

Gã Thổ từ từ phanh hai tà áo từng phân một, thật chậm rãi. Gã bàng hoàng mất một lúc, rồi gật gù:

— Cimballi này, chắc anh thích đấm vào mõm tôi?

— Đó là chuyện rất có thể xẩy ra. - Tôi đáp.

— Anh có định làm thế không đã?

Gã Thổ xán lại gần hơn.

— Có thể tôi sẽ thử xem.

— Anh không thử đâu!

Tôi đáp:

— Có thể thật. Vì tôi không có dịp, và cái chính là vì anh chỉ định thử cân não tôi thôi.

Gã Thổ đột nhiên lùi xa Ute, không đụng chạm gì thêm. Gã ngồi xổm, tủm tỉm cười, gật gù rồi đứng vụt dậy nhanh nhẹn không ngờ tuy gã nặng nề đến thế. Ute khép tà áo, nháy mắt với tôi: “Anh cho hắn hốc xì rồi!”

Gã Thổ cười khẩy, vươn vai.

— Đáng lẽ mình phải đánh cá con Rồng Bạc nhiều hơn nữa. Bắt đầu thấy tin rồi đây. Một thứ trực giác!

Trong phòng lại lặng ngắt. Không áp đặt mà là sự im lặng đồng tình: Hắn thì thản nhiên chờ đợi, tôi thì trong trạng thái vô thức. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ. Nhiều hình ảnh lướt qua tâm trí. Tôi tự nhủ: Lúc này ở Diego là ba giờ chiều. Nắng dịu. Trường đua chắc phải rộng, cỏ xanh mượt mà. Mười một con ngựa, mười một con tôi không hề biết. Người phát lệnh: Ngựa chồm lên. Con Rồng Bạc là ngựa ô, ngựa hồng? Cũng chẳng biết: Có biết: Nó đen tuyền, bóng nhẫy như lưỡi kiếm. Thế cũng đòi! Một con ngựa tồi...Tôi không tưởng tượng nữa.

Gã Thổ nhìn tôi, vẻ lờ đờ, lả lơi. Xong rồi đây, tôi chả nhìn thấy gì. Máy chạy lách tách. Cô gái nõn nường uốn éo mang bức điện tới. Gã Thổ vẫn dửng dưng, một lát sau mới liếc qua tờ giấy rồi bảo tôi:

— Cậu nói được tiếng Pháp hả? Tôi cũng vậy. Hồi trẻ đã ở Beirut; cậu biết nơi đó không?

— Không.

— Sẽ có ngày ta cùng tới đấy. Cậu chống Landau vì cái gì? Nó là một thằng tồi.

— Chuyện riêng của mình.

— Còn Yahl? Tay này khác. Ở địa vị cậu mình không dại mà gây sự với hắn.

Rồi hắn lơ đãng chìa cho tôi xem bức điện: “Rồng Bạc về nhất”. Tôi xuýt nghẹn thở vì mừng, nhưng không hề động đậy một chiếc lông mi nào.

Ute ra trước, tìm cách quay đầu trong chiếc Jaguar trong lối đi hẹp rải sỏi. Cô đầu bếp có đôi vú quả táo và cặp mông núng nính mở cửa. Gã Thổ theo tiễn chân tôi.

— Này Cimballi, nếu có áp phe nào thì cứ bảo tôi, tôi rất muốn tham gia, tham gia hết mình. Đồng ý chứ?

Đi ngang qua cô đầu bếp có mái tóc hạt dẻ cắt ngắn, có cặp mắt xanh và đôi môi đỏ chót. Bất thình lình tôi giữ chặt lấy gáy cô ả, môi tôi đè chặt lên môi cô ả làm cô nghẹt thở. Lúc lên xe, hình ảnh cuối cùng tôi mang theo là hình ảnh gã Thổ trong bộ đồ nửa hồng nửa xanh đang gập đôi người mà cười chảy nước mắt.

Giấy ký nợ của Landau đã nằm gọn trong túi tôi.

Chú thích:

[3] Đáng lẽ nói “Aupoil” (tuyệt vời) cô gái Đan mạch nói nhầm thành “À poil” (trần truồng).