Chương 3
Có tờ giấy đó trong tay, việc đầu tiên là phải đưa nó ra. Có nghĩa là phải tới gặp Landau, đặt trước mũi hắn vài tờ giấy rồi nói thật lễ phép: “Xin vui lòng hoàn lại ngay số tiền bốn triệu rưỡi franc, cộng thên tiền lãi”. Vì đã nắm được tình trạng tài chính của gã, tôi thừa biết gã chẳng moi đâu ra tiền mà trả, ít ra là trong thời hạn cam kết.
Đúng chín giờ rưỡi sáng 26 tháng hai, phái viên của tôi (anh ta không được biết đến tên của tôi là gì) đến nhà Landau. Trên danh nghĩa anh được sự ủy nhiệm của ngân hàng “Hung và Chang” ở Singapore, ngân hàng này làm theo ủy nhiệm của một công ty vô danh do tôi thành lập ở Liechtenstein nhằm mục đích đã đề ra. Phái viên để lại tờ tối hậu thư pháp lý rồi ra về.
Khi bàn mưu tính kế, Lavater và tôi đã thử dự đoán phản ứng của Landau. Hắn ta hành động đúng như đã dự đoán từng điểm một. Trước tiên gọi điện về London chất vấn gã Thổ: “Tại sao, bằng cách nào mà tờ ký nợ đáng lẽ vẫn còn ở London trong vài tháng nữa bỗng nhiên lại do một ngân hàng Singapore đưa ra?” Như đã thỏa thuận trước với tôi, trong ba ngày liền gã Thổ tránh mặt: Đi vắng, đi xa, ít nữa mới quay về, đang ốm, đang đi chữa răng. Cuối cùng gã mới chịu gặp Landau: “Bạn khốn khổ ơi, tôi có hứa thật nhưng mong bạn thông cảm cho, chính tôi cũng rất khó xử. Bọn Tàu nó gớm lắm!” Landau vật nài: “Cứu tôi với!” - “Vâng, tôi sắp tìm cách giúp bạn ngay đây, khi tôi lành bệnh” - “Mười ngày nữa tôi đã phải trả nợ!” - “Được, xin hứa: Bạn sẽ có tiền sau đây một tuần. Bốn triệu là cố hết mức rồi, tôi không làm hơn được, bạn tự lo chỗ còn lại”.
Xin bạn đọc đừng hiểu sai: Trong tháng hai này tuy bị đòi nợ đột ngột nhưng tình thế của Landau không đến nỗi tuyệt vọng. Hắn còn có nhà máy bia tuy đã đem cầm; tháng mười một năm ngoái một toán chủ nhà máy bia đặt giá tám triệu và chắc sẽ nhận mua với giá tám rưỡi. Nếu hắn bán trong điều kiện bình thường, hắn vẫn còn trong tay bốn triệu sau khi trả hết tiền cầm cố. Cộng thêm vào bốn triệu đó là hai triệu rưỡi tiền bán nhà đất có đăng ký chính thức: Ngôi nhà đường Lyautey, biệt thự ở Cannes (trị giá cao hơn nhưng gã đã vay trước một ít). Thành sáu triệu rưỡi. Và cộng thêm ba triệu tiền ngôi nhà trên đảo Cité, đăng ký tên ả Amanda Fernet. Thành bảy triệu tám. Cộng thêm bảy trăm ngàn trong tài khoản ở Geneva. Thành tám triệu rưỡi. Tổng cộng hơn chín triệu, nếu tính cả tiền bán đồ đạc, tranh ảnh, nữ trang của phu nhân, xe cộ. Khoảng một tỷ xu. Tài sản của gã là từng ấy, sau khi trừ bốn triệu rưỡi tiền cầm nhà. Và nếu không bị thúc ép về thời gian, Landau thừa sức trả món nợ đã ký nhận bằng doanh thu của nhà máy bia cũng đủ.
Nhưng Lavater và hai cố vấn khác đã cùng tôi vạch ra một mẹo làm hắn phải phá sản hoàn toàn trong thời gian ngắn đến rợn người một cách hợp pháp.
*Phái viên của ngân hàng Singapore hẹn cho Landau mười ngày. Gã Thổ hứa giúp bốn triệu sau bảy ngày. Landau thấy thế là ổn. Nhưng lại xảy ra rắc rối với ngành thuế; thoạt nhìn thì có vẻ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng thực ra Lavater vẫn có nhiều bạn trong ngành. Một nhân viên kiểm thuế yêu cầu giải thích rõ ngôi nhà ở Cité. Chẳng hạn: Cô Marthe tức Amanda lấy tiền ở đâu để tậu nhà? Sao tiền thuế nhà đất toàn trả bằng séc ký tên Landau? Tiền điện nước cũng vậy. Và tất cả: Người trang trí nội thất, người bán đồ cổ, người bán đồ ăn theo đơn đặt... Đều do Landau trả tiền hết.
Landau cố giãy giụa. Ngày 5 tháng ba, hai ngày trước khi hết hạn, gã vét vội được tất cả chừng sáu mươi triệu franc cũ. Còn thiếu bốn triệu franc mới. Gã Thổ đã hứa giúp. Landau gọi về London. Lại gặp điệu valse ngập ngừng của gã Thổ, sau hai mươi giờ chơi trò người tàng hình, cuối cùng gã Thổ mới trảlời: “Bạn ơi hôm nay chưa có đâu. Chịu phép. Tôi đang đợi một khoản vào ngày mai hoặc ngày kia” - “Tôi không thể liều được nữa” - “Có khoảng chín mươi tám phần trăm khả năng tôi sẽ có tiền sau bốn mươi tám giờ”. Một lần nữa Landau lại yên trí, tính hắn vốn như vậy, dễ bằng lòng với những giải pháp dễ dãi. Hai ngày sau vào lúc chỉ còn chưa đến hai bốn tiếng nữa là hết hạn, hắn lại đeo chặt gã Thổ. Gã này thích thú hành hạ Landau vượt quá cả mức tôi đề ra (kể cũng đáng đời cho đồ rác rưởi thực thụ kia) nên cứ kéo dài mãi nỗi lo âu của Landau đến tột độ. Mãi mười lăm giờ sau khi phái viên gọi là của ngân hàng Singapore đến gặp Landau, gã Thổ mới thò ra sự thật, sự thật do chúng tôi nặn ra: “Rất tiếc, Landau. Món tiền tôi trông đợi không thấy đến”. Chủ nhà máy bia run lên vì giận dữ và tuyệt vọng: “Anh nói có đến chín tám phần trăm khả năng có tiền cơ mà!” - “Vẫn còn hai phần trăm rủi ro. Buồn quá! Tuy nhiên tôi đã rất ân hận và đã nghĩ hộ anh cách giải quyết...”.
Đó là: “Tìm đến gã người Anh tên Hyatt đang nắm giữ nhiều khoản vốn lớn của người Việt Nam đang tìm nơi đầu tư có lợi. Anh ta hiện ở đâu đó giữa “Roma và London”. Anh ta có thể giúp đỡ với điều kiện là tìm thấy anh ta đúng lúc. Phải nhanh chân lên!
Landau ôm chặt máy điện thoại. Hyatt! Hyatt đâu? Hắn tìm Hyatt hết khách sạn này đến khách sạn kia, phát hiện ra rằng tay người Anh này di chuyển xoành xoạch, đang ở London đã đi Roma, qua Geneva, sang Frankfurt, về Bruxelles... Cuối cùng tìm thấy ở Roma nhưng không phải ở khách sạn mà Landau dở điên dở dại vì lo đã gọi tới, mà ở một khách sạn khác, khách sạn Bernini quảng trường Barberini. Bộ phận tiếp tân trả lời: “Có, nhưng signor đi vắng. Dạ, không rõ mấy giờ signor Hyatt mới về...”. Hyatt lúc thấy tôi bật đèn xanh liền gọi Landau đêm mùng 7 rạng mùng 8 tháng ba.“Vâng, tất nhiên rồi ông Landau, tôi sẵn sàng gặp ông... Vâng, loại áp phe đó rất hợp với những thân chủ mà tôi đại diện... Ngay đêm nay? Gấp thế? Nhưng hết mọi chuyến bay mất rồi... Thuê máy bay taxi? Vâng, vâng, tôi biết là ông sẵn sàng trả tiền thuê máy bay, nhưng để tôi tìm xem có chiếc nào không đã...”
*Hyatt lên máy bay taxi (thực ra chúng tôi đã thuê sẵn từ mấy ngày rồi) xuống phi trường Bourget lúc bốn giờ sáng. Một anh chàng Landau mệt lử, lo lắng gần chết đã chầu chực sẵn ở đấy.
— Thưa ông Landau, tôi đã tiếp xúc với các thân chủ của tôi. Họ không muốn can dự vào những vụ đòi hỏi số tiền quá lớn. Nhưng họ cũng nhận lời thanh toán khoản nợ của ông. Tất nhiên ông phải đến chỗ bán đấu giá và mua nhà máy của mình. Thân chủ của tôi đã đồng ý tham gia với điều kiện như vậy.
— Nhà máy bia của tôi trị giá đến tám, chín triệu!
— Thưa ông, tôi cũng đã bỏ thì giờ đi thăm dò. Có những người làm bia muốn mua nhà máy của ông thật, mới sáng nay ông còn gặp họ. Theo tôi biết, họ đã khước từ yêu cầu của ông. Chắc họ sẽ không dự cuộc đấu giá. Ông còn có cơ may chấp nhận được là mua lại nhà máy của ông với giá sáu triệu. Chúng tôi giúp bốn triệu rưỡi, còn lại do ông tự lo.
— Tôi làm gì có?
Nếu cộng thêm tiền lãi và các thứ lệ phí, Landau phải kiếm được hơn một triệu rưỡi trong thời gian thật ngắn. “Vấn đề của ông bạn chính là chỗ đó. Ông không có nhà cửa gì sao? Có à? Vậy thì đẩy đi. Nếu cần phải góp với ông một lời khuyên, thì đây: Làm ngay sốt sột. Cái chính là phải cứu được nhà máy bia. Giữ được nó ông mới có cơ hồi phục”.
Nhưng Landau không biết dạm bán ngôi nhà ở quận XVI và biệt thự ở Cannes cho ai trong lúc này! Không sao. Hyatt biết có khách mua, đó là một công ty vô danh trách nhiệm hữu hạn của Pháp do một tướng về hưu làm chủ tịch, có cố vấn tài chính là Lavater đại diện để thương lượng. Lavater tuyên bố sẵn sàng mua nhà, mua biệt thự, trả tiền ngay, đúng với thời điểm Landau cần có tiền, với giá một triệu bốn trăm nghìn franc. Landau gầm lên:
— Đồ cướp ngày!
— Xin lỗi, mong ông cân nhắc lời nói cho cẩn thận. Tùy ông, thuận mua vừa bán không thì thôi.
Landau phải thuận vậy. Đành chịu thiệt một triệu, bán tống bán tháo cả nhà cả biệt thự cho công ty vô danh nọ. Ngay sau đó công ty giải thể luôn. Do tôi.
Hôm bán đấu giá, quả nhiên không thấy bóng một tay chủ hãng bia nào ló mặt đúng như Hyatt đã dự đoán (vì sao, rồi bạn đọc sẽ biết). Thành ra Landau phải mua lại xí nghiệp của chính mình với giá sáu triệu hai - Vì có một người nào đó đã nâng giá lên - Mua được rồi Landau kiệt sức, nhưng nghĩ rằng mình đã đến lúc được xả hơi. Hắn tin chắc như thế.
Hắn lầm to thực ra tờ giấy ký nợ bốn triệu rưỡi đã từ ngân hàng Singapore, hành động theo ủy quyền của công ty vô danh Sara ở Liechtenstein chuyển sang cho công ty tín dụng Luxembourg hành động theo ủy quyền của những thân chủ người Việt Nam (thực ra là ủy quyền của tôi) nói cách khác, giấy ký nợ ấy vẫn nằm trong tay tôi, Cimballi; tôi chỉ chuyển nó từ tay phải sang tay trái, có thế thôi.
Ngược lại, Landau tuy vẫn chỉ nợ có bốn triệu rưỡi cộng thêm khá nhiều tiền lệ phí và tiền lãi, những tình thế ngày càng nguy ngập. Cuộc điều tra của sở thuế khiến hắn không được tùy ý sử dụng ngôi nhà ở Cité, có thể còn phải tính lại tiền thuế, lại đã bán mất những ngôi nhà đáng giá hai triệu rưỡi nhưng chỉ thu được có triệu tư. Tuy nhiên hắn vẫn còn nhà máy bia, tức là còn hy vọng thoát nạn, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn còn sống sót. Với một điều kiện: Không bị tờ kí nợ kia thúc ép, gã được có đôi chút thì giờ ngồi thở. Nhưng tất nhiên, mảnh giấy đó lại hiện ra trước mặt hắn, ngày 9 tháng tư.
Hôm ấy nhà kinh doanh Hyatt xuất hiện tại văn phòng trên lầu một nhà máy bia đường Elysées.
— Chắc ông cũng biết bên Đông Dương đang xảy ra nhiều diễn biến quan trọng. Các thân chủ Việt Nam của tôi rất lo ngại, thần kinh họ đang bị căng thẳng, họ có thể làm bất cứ điều gì và trên thực tế họ đang làm những chuyện không thể lường được. Rất lấy làm tiếc, nhưng tôi buộc phải thông báo để ông biết: Họ đòi ngay lập tức toàn bộ số tiền bốn triệu rưỡi ông đang nợ.
Con số chính xác mà tôi vẫn còn nhớ mãi là bốn triệu tám trăm tám mươi tám ngàn franc, tính đủ mọi khoản. Kể từ lúc này coi như Landau đã chết hẳn về mặt tài chính. Không thoát khỏi phải đem nhà máy bia bán đấu giá lần thứ hai. Cũng như lần trước, không thấy có nhà sản xuất bia nào đến tuy thông thường họ là khách mua tự nhiên và hợp lẽ. Sự im tiếng của họ, hai lần phải đem bán đấu giá, những lời đồn đại, tất cả những cái đó làm buổi đấu giá vắng teo. Thực tế chỉ có một người muốn mua: Một công ty tín dụng Đức tuyên bố sẵn sàng trả ngay năm triệu hai trăm ngàn franc. Landau lĩnh số tiền đó của quỹ tín dụng Đức (tôi), trả cho tín dụng Luxembourg (tôi) số bốn triệu tám, bốn triệu chín đang nợ. Hắn còn lại bảy trăm ngàn gửi bên Thụy Sĩ. Hắn phạm phải sai lầm: Rút tiền mang về Pháp. Vợ hắn rút xong, khi trở về thì bị bắt khi qua biên giới. Bảy trăm ngàn franc bị tịch thu, ngoài ra còn phải nộp phạt nữa.
Sau những biến cố ấy, tôi nhẹ người khi thấy hắn không đến nỗi phải tự sát. Nữ trang, đồ đạc bán hết đi, gã còn được một ít tiền, độ vài trăm ngàn franc. Hắn quay lại nghề dịch vụ ăn nhậu, hợp tác với một tên lưu manh dở trong một vụ kinh doanh ăn nhậu và mất vào đó phần lớn số vốn liếng còn lại. Thế là hắn phát điên, theo đúng nghĩa đen. Bữa hắn mò về cơ sở cũ đập phá bàn ghế ngoài hiên thì bị bắt giữ, và sau bữa hắn cởi hết quần áo, chửi bới, đánh đập nhân viên phục vụ và ba nhân viên cảnh sát định can thiệp thì hắn bị nhốt trong nhà thương điên.
Nạn nhân trong vũ khúc Cimballi, hắn vĩnh viễn không bao giờ hiểu tại sao bị như thế, không bao giờ biết hắn ăn đòn của ai.
*Về bọn lái bia.
Trong khi đặt kế hoạch hành động, tôi coi bọn này là trở lực chính cần vượt qua, chúng còn tệ hại hơn gã Thổ.
Ngay sau hôm gã Thổ nhượng lại giấy kí nợ cho tôi, tôi đã tiếp xúc với bọn lái bia ngày 21 tháng hai, qua Lavater làm trung gian - tôi không lần nào chường mặt từ đầu đến cuối vụ Landau. Nhờ Lavater làm trung gian có hai cái lợi: Kín đáo (tôi không muốn bị Martin Yahl nhận diện mà muốn hắn vẫn coi tôi là con chó con rồ dại đang lang thang đâu đó bên Kenya), sau nữa, con người có uy tín đáng kính kia dễ được bọn chúng nghe lời hơn cái thằng nhóc vừa từ Hong Kong tới, là tôi. Vả lại, cố vấn thuế vụ của bọn chúng là bạn thân của Lavater. Giữa bọn mafia sở thuế với nhau.
Lavater bảo bọn lái bia:
— Tháng mười một vừa rồi các ông định mua xưởng máy bia của Landau, lúc ấy hắn nói không bán. Bây giờ các ông có định mua nữa hay thôi?
— Việc gì đến ông?
Lavater đưa tờ khế ước ra. Và tiếp:
— Các ông đã đặt giá tám triệu. Có thể còn thêm chút ít. Cứ tạm gọi là tám rưỡi.
Những bộ mặt lạnh như tiền.
— Trong vài tháng tới; sẽ có những diễn biến khiến cho một số thân chủ mà tôi không được nói tên, sẽ mua nhà máy của Landau. Có điều rất rõ là: Bản thân nhà máy không phải là cái mà thân chủ chúng tôi quan tâm. Nên ngay sau khi mua xong ông ta sẽ bán lại cho các ông với giá rẻ hơn nhiều so với giá các ông đã đặt hồi năm ngoái.
— Rẻ hơn là bao nhiêu?
— Bảy triệu rưỡi. Các ông sẽ lợi từ nửa triệu đến một triệu, có thể hơn là khác. Vì từ hồi đó đến giờ giá cả đã tăng lên.
— Điều kiện như thế nào?
— Sẽ có hai cuộc bán đấu giá liền nhau. Các ông không được đến.
— Lấy gì đảm bảo?
— Một giao kèo khống chỉ, do thân chủ tôi ký tên nhận bán cho các anh.
— Loại giấy tờ bất hợp pháp.
Lavater cả cười:
— Đúng! Thế nào?
Im lặng. “Tôi đi guốc trong đầu chúng”, sau này Lavater khoe với tôi.
— Thế ví dụ: Chúng tôi cứ đến chỗ đấu giá?
Lavater lại cười, rất thánh thiện:
— Nếu các anh đăng ký dự đấu giá bất cứ vào lúc nào, dù có hoặc không giao dịch với thân chủ tôi, chúng tôi sẽ theo đuổi đấu giá đến cùng. Thân chủ tôi nắm trong tay tờ ký nợ này. Và các anh cũng biết, trong điều kiện như vậy, có thể nâng giá lên mười lăm phần trăm mỗi tiếng. Do đó các anh sẽ chẳng ăn nhằm gì ngoài việc làm tăng giá xưởng rượu của Landau lên một cách giả tạo. Mà sau đó, thân chủ tôi nhất định sẽ bán lại cho bất cứ ai, ngoài các anh.
Sự mặc cả với bọn lái bia có nguy hiểm, có thể chúng báo động cho Landau. Nhưng báo động về cái gì? Chúng đâu có nắm được cái gì! Chúng tôi đặc biệt chú trọng khai thác đầu óc kinh doanh của chúng, khai thác thói bất lương đê tiện của chúng. “Cimballi này, trong buôn bán hai thằng lái bia thật tởm, đến cá mập cũng phải sợ. Chúng đã tận mắt thấy tờ ký nợ, vả lại nếu nhận đề nghị của chúng ta chúng cũng chẳng có gì phải lo ngại, Landau đã thẳng thừng bác bỏ lời dạm mua của chúng, không để chúng có chút hy vọng nào. Còn nếu sau khi ta mua được rồi và làm chủ hoàn toàn nhà máy rượu mà lật lọng không bán lại cho chúng như lời cam kết, chúng vẫn còn biện pháp nâng giá. Chúng không điên dại gì. Nếu nhận, chúng được lợi ngay một triệu, nếu tính cả tỷ lệ trượt giá do lạm phát thì đến triệu rưỡi”.
Bọn lái bia chấp nhận và giữ lời hứa, không can thiệp vào cuộc đấu giá, thản nhiên chứng kiến cuộc hành quyết với thái độ hoàn toàn đứng giữa. Sau khi thắng lợi trong cuộc đấu giá lần hai, tôi nhượng lại nhà máy bia cho chúng với giá bảy triệu hai trăm nghìn franc (nhận bớt cho chúng một ít trên dọc đường). Cũng trong ngày hôm ấy, tôi giải thể tất cả những tổ chức đã dựng lên trong vụ Landau: Công ty vô danh Sara, tín dụng Liechtenstein, tín dụng Luxembourg, tín dụng bên Đức, xóa sạch dấu vết công ty vô danh trách nhiệm hữu hạn đã đứng mua bất động sản của Landau và bán lại cho công ty Hong Kong của tôi. Toàn bộ đều biến hết. Tên tuổi Cimballi không hề xuất hiện.
Tôi đã giết được Landau về phương diện tài chính. Và được khá tiền, tuy đó không phải là mục tiêu. Ít lâu sau, bán ngôi nhà ở quận XVI và ngôi biệt thự, tôi thu về ba triệu hai trăm năm chục ngàn franc. Cuộc thương lượng với bọn lái bia đem về cho tôi gần hai triệu. Tổng cộng gần ba triệu bảy, tuy nhiên tôi không được ăn cả: Phải trích tiền cho Lavater, cho Hyatt, gã Thổ, tiền lệ phí, và ba chục phần trăm trả thuế theo luật nước Pháp. Kèm theo nụ cười rất tươi cho sở thuế của đất nước tôi.
Tôi thật sự mang món nợ ấy với họ!