Chương 4
Ở quần đảo Bahamas là nơi hết sức thuận lợi để dựng nên các công ty vô danh. Trong một chuyến đi chuẩn bị vụ Landau, tôi gặp cô ta ở Nassau. Một cô gái hơi nhỏ nhắn, tóc vàng ngả hung, có đôi mắt đặc biệt nổi bật: Ánh vàng, gần như trẻ thơ, ngay giây phút đầu tiên đã nhìn tôi với vẻ có thể gọi là dò hỏi, dường như cô ta đang thật sự đặt ra một câu hỏi gì đó về tôi.
— Đây là Franz Cimballi. Đây Catherine Varles.
Thiếu phụ giới thiệu hai chúng tôi với nhau là Suzie Kendall. Biết nhau từ nhiều năm nay, cũng có những kĩ niệm về những đêm điên cuồng ở Cannes, ở Portofino, ở Saint Moritz và gì gì nữa họa có chúa mới biết. Trong căn phòng của tôi ở công viên St. James London, lúc cô gái nọ tự sát hai ngày trước khi tôi đi Kenya, Suzie đã ở đó với tôi. Tôi không tài nào nhớ ra đã ăn nằm với cô chưa, dù có đi nữa thì cũng không đáng lấy làm lạ. Sau hôm tôi đến khách sạn, hai chúng tôi đều sửng sốt khi gặp lại nhau. Cô ta chằm bặp ôm hôn tôi, tưởng tôi đã chết, hoặc tệ hại hơn đã xung vào đội Lê Dương, hỏi tôi có biết cô đã lấy chồng chưa.
Tôi nhìn cặp mắt ánh vàng.
— Pháp?
Cô gật đầu. Cô trạc mười sáu hoặc mười tám, tôi không rõ. Suzie nắm tay định lôi tôi đi.
— Franz, em sướng điên lên khi tìm lại được anh. Lại đây làm quen với chồng em. Có cả Peter Moses chồng Anita. Chắc anh vẫn nhớ họ. Ta sẽ làm một cuộc vui nổ trời.
Tôi gỡ tay, thật nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
— Ở Nassau một mình?
— Không một mình, - cô ta đáp. - Với nhiều bạn.
— Ở riêng chưa?
Cô ta cười.
— Chưa.
— Em có muốn lấy anh không?
— Không.
Tôi bảo Suzie: “Em đi trước đi. Bọn anh sẽ đến sau.” Và với cặp mắt ánh vàng: “Chúng mình cùng nhau làm một cái gì đi, cái gì cũng được nhưng phải làm ngay.” Cặp mắt vàng ánh lên tia vui thích.
— Thuyền buồm?
— Ừ, thì thuyền buồm.
Bãi tắm riêng của khách sạn có những thuyền buồm hai thân xinh xắn. Hai chúng tôi mặc áo tắm bước lên thuyền. Tôi cố giương những cánh buồm chết tiệt lên, kéo, chộp bắt, thả ra, làm rối tung tất cả mọi sợi dây buồm quanh tôi. Kết quả thật thảm hại. Cô ta cười phá lên.
— Để đấy em. Anh học đi buồm ở trường nào thế?
— Học hàm thụ.
Cô nàng từ tốn, yểu điệu đưa đôi bàn tay xinh đẹp lên và chỉ trong nháy mắt con thuyền vượt đại dương chở chúng tôi lướt nhẹ trong im lặng. Sự im lặng thật hoàn toàn, không những vì không có động cơ mà còn vì tôi không nói một câu nào, điều gần như chưa bao giờ xảy ra đối với tôi, và vì thế mà cô ta cũng không phải trả lời tôi. Tôi chỉ ngồi nhìn cô, thế thôi, còn đôi mắt có đôi lúc cũng rời khỏi đường chân trời, cánh buồm trắng xóa, mặt biển Caraibe xanh thẫm để cuối cùng vương vào ánh mắt tôi. Trong độ ba bốn chục phút như thế, rồi cô quay mũi thuyền vào bờ. Cô lẳng lặng mỉm cười đi về khách sạn. Còn tôi, để khỏi tỏ ra ngốc nghếch hơn nữa, nếu còn có thể thế, tôi ra sức kéo thuyền trên bãi cát cho thật xa ngấn thủy triều lên như nhân viên khách sạn đã dặn kỹ. Tôi kéo ra kéo, vừa kéo thuyền vừa nhìn theo cô. Nếu không có người giữ lại chắc chắn tôi đã đi thẳng vào phòng tiếp tân với chiếc thuyền sau lưng. Sau đó tôi ra bể bơi ở bên trái khách sạn và lại rơi vào Suzie.
— Nào, nào, - Suzie vẫy tay như một diễn viên balet đã hóa điên.
— Suzie...
— Nó nhận xét: Hai người thật đẹp đôi. Con bé rất vừa với anh, anh không cao lớn quá mức.
— Thật đáng yêu. Cô ta hơi trẻ quá nhưng cả hai đều đáng yêu. Em nói điều ấy với...
— Suzie
— Gì vậy, anh Franz thân yêu?
— Cái mồm!
— Đây, cưng ạ.
Cô hôn tôi, tôi hôn cô rồi hai người tới gặp anh chồng, một cái mồm đầy răng với bộ râu kiểu Anh bao quanh. Cũng dễ có cảm tình, tuy hơn vợ đến hai chục tuổi. Cặp Moses và Anita đã có đây cùng nhiều đôi khác. Cả bọn uống champagne pha rượu punch, cách tuyệt vời để say mèm thật nhanh. Catherine Varles ngồi với cặp người Anh, sau đó khi trời tối, họ cùng bọn tôi tới dự buổi hòa nhạc của đội vệ binh Nassau tổ chức tại khách sạn Beach. Sau sáu tiếng liền nhảy Calypso, bọn tôi kết thúc đêm vui bằng bữa tiệc cua nướng ăn dưới ánh bình minh vùng biển san hô.
Lẽ ra ngay hôm sau tôi phải đi Paris gặp Lavater để xác định những chi tiết cuối cùng của cuộc hành quyết Landau. Nhưng tôi điện báo cho anh ta biết tôi sẽ đến chậm, không nói rõ tại sao; tất nhiên anh ta sẽ thắc mắc; tôi ở lại thêm vài ngày, sau đó lại thêm hai mươi bốn giờ phụ nữa. Và những giờ gần như chung sống với Catherine sẽ đặc biệt in sâu trong tâm khảm tôi, sau này không bao giờ có cái gì giống như thế nữa.
Để ghi nhớ đêm cuối cùng lưu lại Bahamas với Catherine tôi vận dụng hết sức tưởng tượng, thuê chiếc tàu đáy bằng thủy tinh qua đó nhìn rõ đáy biển san hô lộng lẫy, những đàn cá muôn màu. Tôi bắt lắp đèn pha, cho vài ba con thuyền hộ tống chở đầy nhạc công kết hoa chơi những bản nhạc êm dịu và hứng tình. Lúc đầu trò đó rất đạt, có thể nói là rất tuyệt vời nữa, nhưng sau đó một trận mưa giông nhiệt đới ập xuống, biến các con thuyền, nhạc và hoa thành những chiếc bè thảm hại; các ban nhạc bèn giở trò giỡn mặt tôi chơi bài “Được Tới Gần Chúa Hơn” bắt chước đồng nghiệp trên con tàu Titanic, phát ra những cung đàn lạc điệu kêu ồng ộc như thể hộp đàn và tâm hồn những chiếc vĩ cầm đang nứt rạn.
Tôi đưa cô ta về tận phòng. Hai người giống như đồ chết trôi cả với nhau. Tôi bảo:
— Em biết đấy, anh thường gặp may trên trường đời. Không lần nào vồ trượt.
Im lặng. Rồi tôi hỏi lại lần nữa xem cô có muốn lấy tôi không. Cô nhìn tôi nghiêm nghị:
— Chưa muốn.
— Nói “không” thì còn hiểu được, nói “chưa”, là thế nào?
— Vì em còn trẻ quá?
— Không phải chỉ vì thế.
Cô hôn lên má tôi.
— Vì anh có vẻ con người lông bông.
— Con người nhảy nhót. Cimballi không lông bông, mà nhảy. Anh, Cimballi là người như thế.
— Lông bông chạy theo cái mình đòi cho bằng được. Khi nào hết chạy mời anh đến gặp lại em.
— Mẹ kiếp! Nếu còn chạy hai mươi năm thì sao!
— Thì chạy thật nhanh lên. Hoặc nhảy nhanh lên.
Cô lại hôn lên má tôi (má bên kia), lướt qua môi tôi, đóng sập cửa. Khi đến địa chỉ cô nói là chỗ cô ở cùng với bố mẹ ở quận XVI, tôi mới biết rằng, ở đó chẳng hề có ai tên là Catherine Varles.
*Hôm sau tôi đi Paris, ở đó Landau như con cừu đi vào lò mổ vẫn chưa biết cái gì sẽ giáng xuống đầu. Tất cả lộn nhào hết; Landau, cặp mắt ánh vàng của Catherine, sự thông đồng với gã Thổ, chuyện xảy ra ở Hong Kong, tất cả đều diễn ra gần như trong cùng một thời điểm, và tôi đúng là có vẻ một gã luôn chân chạy. Quả là tôi luôn luôn rượt đuổi.
Như trong vụ móc ngoặc gã Thổ. Sau lần gặp nhau ở Hampstead, tự hắn tìm tôi.
— Franzy!
— Đừng gọi là Franzy, Franz, hoặc Cimballi.
— Đồng ý. Chỉ muốn nói với cậu rằng trong vụ Landau, mình đã đi xa hơn là...
— Tôi có yêu cầu thế đâu!
— Xa hơn là cậu yêu cầu. Mình sẽ còn đi xa hơn nữa. Vì đòn của cậu làm mình khoái, nó thối vô cùng, rất hợp ý mình và cũng vì mình mong được cậu cho một chân trong chuyến sau. Minh tin vào cậu, Allah ở cùng cậu người anh em ạ.
— Cả em gái cậu nữa!
Có Allah hay không thì không biết, chỉ biết rằng gã Thổ này rất thính mũi. Điều đã xảy ra ở Hong Kong với tôi sau đó lại xảy ra lần nữa, vào lúc món đồ vặt đang làm tài khoản của tôi ở Hong Kong, Thượng Hải phình lên rất nhanh.
Một buổi chiều thứ sáu, tôi thấy trên bàn làm việc ở đại lộ Des Voeux có mảnh giấy dặn tôi gọi cho số máy ở Đất Mới. Tôi quay số. Thoạt đầu chỉ có máy trả lời tự động bảo tôi đợi, sau đó có giọng nói tôi không nhận ra được ngay.
“Hak”. Khung cảnh cũ chợt tái hiện trong chớp mắt: Ngôi nhà ngầm một phần dưới biển, câm lặng như một ý tưởng, gã Tàu có cặp mắt thông minh, đôi chân thép lướt trên sàn nhà đen bóng trong tiếng lách cách nhẹ.
— Thưa ông Cimballi, chẳng hay ông có vui lòng đến nghỉ cuối tuần ở tệ xá không?
Sau lần hội kiến đầu tiên và duy nhất dưới sự bảo trợ của Ching gì đó, tôi chưa hề gặp lại ông Hak.
— Không có cái gì có thể làm tôi sung sướng hơn.
— Mời ông tự định lấy ngày giờ.
— Ngay ngày mai có được không?
— Sao lại không? Nghĩ đến lúc được tái ngộ tôi vô cùng hạnh phúc. Càng hạnh phúc hơn nếu Miss Kyle nhận lời cùng tới với ông.
Thế là gã đã biết Sarah. Còn cô này thì tò mò đến mức sẵn sàng bỏ qua trách nhiệm phải ở lại làm việc trong cái khách sạn chết tiệt của cô ta. Hơn nữa, có một điều khiến cô ả nhất thiết phải đi với tôi: Theo cô, trong tôi đã có một sự thay đổi nào đó. Thay đổi gì? Cô không biết, chỉ biết có thay đổi. Hình như tôi không còn như trước nữa sau chuyến sang Châu Âu và Bahamas. Quần đảo Bahamas. Cô gườm gườm nguýt tôi một nguýt, tỏ ra tinh ranh hơn bất cứ ai tôi đã gặp, sẽ gặp. Cô bảo: “Để rồi xem”.
Lần này có hai đầy tớ đứng đợi sẵn, một nam một nữ, khi chúng tôi đến ngôi nhà trên đảo. “Ngài Hak sắp đến”. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi tham quan ngôi nhà. Sarah thấy ngợp: “Thật điên rồ”.
Ông Hak xuất hiện sau lưng chúng tôi, tuy tôi đã báo trước nhưng Sarah suýt nhảy lên trần nhà. Cô thì thầm: “Mẹ kiếp, hắn không đi chạm đất!” - “Thì anh đã nói rồi, hắn di chuyển trên đệm không khí”.
— Các vị có ưng thức ăn Tàu không?
Cá nhân tôi thì không nhưng Sarah được dịp thỏa mãn nhân khẩu bằng những món kì quái nhất. Có bốn người ăn, cô cháu ông Hak đóng vai thù tiếp, nói tiếng Anh như gió, thông thạo cả đến xứ Ireland để chịu chuyện với Sarah, tuy cô này không cần ai hâm nóng lòng ái quốc ái quần. Bữa tiệc như của chàng khổng lồ Pantagruel[4] Nếu nói được như thế bằng tiếng Tàu: Tôm sú tẩm bột, đùi ếch tẩm gừng, ngỗng tần mật ong, mực xào gan gà vịt, chim câu hầm ngọc trai, óc và dạ dày con gì ấy, gà rong câu, vây cá mập, yến sào... nhắm với Mao Đài tửu, rượu nho Tàu thật đặc biệt có đầy đủ mùi và độ đậm của người Tàu. Tuy thế vẫn chưa ăn thua gì với bữa trưa hôm sau, họ cho ăn một bữa tiệc rắn: Trăn, hổ mang, rắn ráo... Kết thúc bằng món dân Tàu gọi là Tam Qúy Long (trăn), Hổ (mèo) và Phượng (gà) trộn nháo nhào. Thật lạ!
Cả hai tiệc đều dọn trước cảnh đáy biển chiếu sáng trưng. Để chúng tôi vừa nhậu vừa ngắm bọn cá mập tung tăng, họ móc những tảng thịt lớn tướng vào những móc sắt hàng thịt. Nhưng chỉ có mỗi một con có nhã ý đến cho chúng tôi chiêm ngưỡng: Con cá nhám voi dài có đến bảy tám mét. Tuy thế nhờ có chất Mao Đài, tôi trông thấy cả một hội đông đúc.
Sáng ra tôi xuống nhà đã thấy ông Hak dậy rồi. Đang ngồi đánh cờ một mình.
— Dùng cà phê nữa?
— Vâng, cảm ơn.
Ông nói về sự nhanh nhạy và hiệu quả của tôi trong vụ đồ vặt. Rồi dẫn dắt:
— Tôi còn nhiều món làm ăn với anh. Anh có thể tận dụng mạng lưới do anh thiết lập được trong thời hạn ngắn đáng khâm phục vào nhiều việc buôn bán khác, không phải chỉ đồ vặt mà còn nhiều thứ hàng nữa. Nhưng tôi biết, buôn bán không làm anh quan tâm. Đúng không?
— Đúng.
Cặp mắt tinh ranh dán vào tôi, đánh giá tôi. Chắc hẳn lão có điều gì đặc biệt muốn ướm hỏi nhưng còn do dự. Biết rõ vậy, tôi chờ đợi:
— Miss Kyle?
— Theo tôi biết, chưa đến ngọ thì cô ta chưa dậy?
Lão đi nước cờ cuối cùng, rồi quyết định thao tác trên bảng điều khiển ở đùi. Một chiếc bàn hiện ra, trên mặt thảm nhung đen có cái tráp sắt.
— Ông Cimballi có nghĩ tới điều sẽ xảy ra cho ông nếu ngày nào đó tôi không hài lòng vì ông?
Tôi nuốt nước bọt.
— Ông đừng nói ra. Xin dành cho tôi sự bất ngờ.
— Tôi sẽ giết anh.
— Tuyệt!
Tôi sợ thật sự. Nhìn nhau tủm tỉm. Không khí nặng nề đến nỗi tôi tưởng như ù tai.
— Một câu hỏi khác. Anh biết những gì về chuyện đầu cơ vàng và ngoại tệ?
— Gần như không. Không, hoàn toàn không.
— Nhưng chắc anh sẽ hiểu rất nhanh.
— Sẽ cố gắng.
— Tôi cần đến anh để thực thi một chiến dịch được hoạch định, chỉ hai người được biết tôi là người đề xướng. Anh và tôi.
Nghĩa là nếu bí mật bị tiết lộ, hẳn không phải do lão mà dứt khoát là do tôi hở miệng. Tôi càng thấy khó nuốt trôi nước bọt quá. Chui đầu vào tổ ong vò vẽ mất rồi.
— Tôi đang nắm giữ một thông tin hết sức quan trọng. Muốn sử dụng nó vào mục đích riêng. Nhưng tôi không trực tiếp ra tay được, cũng không thể ủy thác cho một ngân hàng Hong Kong nào làm ăn hoàn toàn hợp pháp. Những việc anh sẽ làm nhân danh tôi không bao giờ đặt anh vào tình thế bất hợp pháp. Nếu anh nhận.
— Nào tôi biết phải làm gì!
— Tôi sẽ hướng dẫn mọi chi tiết kỹ thuật cần thiết.
— Nhưng vẫn giữ kín thông tin quan trọng ông vừa nói tới?
— Đúng thế. Dĩ nhiên anh sẽ ăn to nếu chịu chơi.
Đôi mắt đen của lão to hơn mắt dân Tàu bình thường, sau này hiếm khi tôi gặp cặp mắt tinh nhanh đến thế. Vả lại, không cần gì nhiều để tôi đi đến chỗ có cảm tình, thậm chí có tình bạn với con người này; chỉ cần tôi thấy hết sợ lão ta.
— Tôi vẫn có quyền từ chối?
— Vẫn.
Lão đã hơi ngập ngừng một chút. Tôi nói:
— Nhận!
Lão gật đầu. Cặp chân thép duỗi ra, bước đi bằng động tác búp bê máy chở lão tới bên chiếc tràng kỉ phủ gấm thêu tuyệt đẹp. Lão ngồi xuống đó. Sờ tay vào bảng điều khiển trên đùi.
— Quên mất món cà phê ban nãy anh hỏi.
— Không vội gì.
Con cá nhám voi đã biến mất. Thay nó là một con nhám khác đang lướt nhẹ, quay ngoắt quanh những khúc thịt đỏ lòm treo vào móc sắt. Chiếc bàn thứ hai hiện ra, chở một bộ ấm chén tinh xảo nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi chiếc bàn thứ nhất phủ nhung đen chở chiếc tráp sắt từ nãy vẫn đứng yên tận cuối căn phòng vách thủy tinh này, tựa hồ nó không được phép xen vào cuộc bàn cãi của chúng tôi. Bây giờ nó bắt đầu hoạt động, nó lặng lẽ chạy lại với tôi với điệu bộ sinh vật làm tôi cảm thấy bồn chồn. Nó đi thẳng đến chỗ tôi, dừng lại vừa tầm tay.
— Anh làm ơn mở giùm tráp.
Tôi làm theo. Các bó giấy bạc hiện ra.
— Một trăm triệu đôla đấy, anh Cimballi. Xin gửi anh. Tất nhiên anh đừng để chúng lạc đường thì tốt hơn.