← Quay lại trang sách

PHẦN IV - Chương 1 VÀNH ĐAI NẮNG

Léonard Sussman bảo tôi: Điều đó xảy ra chủ yếu ở Florida. Cả ở nhiều nơi khác nhưng chủ yếu ở bang Florida, ở đây cảnh tượng trông thật nổi bật. Nhất là bên sườn phía Đông bán đảo. Bắt đầu từ Bắc Palm Beach, càng đi về phía Nam ta càng nhìn rõ cảnh đình đốn, qui mô và tính chất nghiêm trọng của nó. Léonard bảo tôi: Anh hãy đi về phía Nam, qua sông Beach, tới Tây Palm Beach, qua tất cả các vịnh nối nhau thành chuỗi: Vịnh Boyton, Delray, Deerfiled và Pompano, đến Fort Lauderdale và Hollywood không phải điện ảnh mà một nơi khác, đến Miami. Cả một vùng đình đốn. Frank, với chữ D hoa như bệnh Vĩ Đại.

*

Đến New York tôi lại tới trọ ở Pierre, không phải vì thần tài đã trở lại với tôi mà để đoán trước dịp phát tài sắp đến. “Dĩ nhiên ông cứ phải dành dãy phòng này cho tôi mặc dầu tôi vắng mặt, có thể lâu cũng được”. Quan to. “Vâng, thưa ông Cimballi”.

Tôi oai vệ đi ra, cầm tay lái chiếc Porsche thuê trong tám ngày - không nên quá tay - và phóng theo hướng Nam.

Tôi ở lại Florida sáu ngày, trong sáu ngày đó tôi gặp hai mươi tám người kinh doanh nhà đất, môi giới nhà đất, một phóng viên chuyên mục của Miami, một luật gia và hai nhà kinh doanh tiền tệ. Khi trở về New York, cốp xe thật ra không rộng lắm, đầy ứ những tờ quảng cáo đủ loại in bốn màu. Ba mươi hai cuộc gặp gỡ dưới nắng dịu mùa đông Florida là ba mươi hai lần tôi tăng thêm lòng tin tưởng vào ý nghĩ bằng vàng của mình.

Đúng là một Vùng Đình Đốn, nhưng là Vùng Đình Đốn tuyệt vời!

Tôi phải bỏ ra cả một buổi sáng và một phần buổi chiều mới thành công, cuối cùng mới gặp được người tôi muốn gặp. Lão không biết điều đó, sẽ chẳng bao giờ biết, nhưng đó là cấp trên rất trên, tận trên cùng bậc thang của Léonard Sussman. Qua tấm vách kính phía bên phải căn phòng làm việc cao chót vót của lão ta có thể thấy một trong những bộ xương đang được đắp da thịt của hai ngọn tháp cao gần bốn trăm mét của Trung Tâm World Trade.[6]

Bên trái, một vách kính khác nhìn ra ngọn tháp trên cao ốc của US Stell[7] nhìn ra Battery và xa xa bức tượng Thần Tự Do. Người đối diện tôi tạm gọi là Henry Adam.

— Ông Cimballi, tôi tiếp ông vì thấy ông nằn nì dữ quá.

— Ông đã hứa cho tôi mười phút.

— Không thêm một giây.

— Thế là đủ.

Tôi nhắc lại lý lẽ của tôi như một gã bán dạo máy hút bụi, tôi đã nhẩm kỹ đến thuộc lòng. Tôi đọc như đọc bài, hết sức nhanh, vừa đánh giá vừa hi vọng may ra lão này không phải là thằng ngốc.

— Điểm thứ nhất, ở Hoa Kỳ có cái được gọi là Vành Đai Nắng, Sun Belt. Nó bao gồm tất cả vùng phía Nam, tức Florida, Tân Mexico, Arizona, California và có thể cả một mẩu bang Texas. Dân New York, New England, Detroit, Chicago, Oregon, Dakota, Nebraska, và Canada, tất cả những dân bị cóng tai tám tháng trong năm tất nhiên đều mong được về ở trong Vành Đai Nắng, nhất là khi nghỉ hưu. Vậy, họ tìm tậu nhà đất. Hiện tượng này mới có vài năm nay ở Hoa Kỳ đây là hiện tượng hoàn toàn mới mẻ. Để đáp ứng nhu cầu ngày càng lớn nổ ra một cuộc chạy đua xây cất kinh khủng, chỗ nào cũng xây, hàng nghìn đầu nậu tranh nhau hoạt động, và thu những món lợi nhuận huyền thoại. Một tình thế mà các nhà ngân hàng khắp thế giới không thể thản nhiên ngồi nhìn. Họ xông vào, tuy vốn đầu tư qua trung gian của RIT, tức Reals Investment Trust.

Lưu ý một điểm: Khác với các ngân hàng Châu Âu, các ngân hàng Mỹ không quen đầu tư vào ngành bất động sản; họ có khuynh hướng giao phó hết cho các đầu nậu; cấp vốn cho chúng đủ một trăm phần trăm, ứng trước mọi khoản: Mua đất xây cất, quảng cáo và các món lệ phí. Làm ăn dễ dàng như bất cứ ai mò đến đều trở thành cai đầu dài được. Thế là bi kịch bắt đầu, thưa ông Adam. Không, tôi không làm trò hề đâu. Ông cho tôi những mười phút, đã hết đâu! Xin nghe tiếp. Tấn bi kịch bắt đầu vì xây cất nhiều quá, hàng chục hàng trăm ngàn rồi lên tới hàng triệu căn hộ để bán hoặc cho thuê Vành Đai Nắng, đến một thời điểm thì cung vượt quá cầu rất ghê. Đó là nạn “xây quá mức”, Over built. Thêm vào đó nền kinh tế bắt đầu suy thoái, ngay món khách hàng New York vốn có truyền thống rút về ẩn dật ở Florida cũng ngừng đầu tư. Tất nhiên các ngân hàng nắm giữ hợp đồng cầm nhà, nhưng chẳng làm gì được vì bọn đầu nậu không có khách thì lấy đâu ra tiền chuộc? Tình thế hiện nay là như thế, ông Adam. Lấy ví dụ một ngân hàng nào đó của Chicago hay New York tôi không nêu tên. Ngân hàng đã cho vay hàng trăm triệu đôla để xây cất nhà cửa có được dựng lên thật sự, đứng lù lù ra đây, rất lộng lẫy, ở Fort Lauderdale ou Pompano Beach, hay ở Corpus Christi bang Texas, hoặc Santa Monica, bang California. Nhưng đó là những ngôi nhà trống rỗng, không ai thèm, chỉ có vài người thuê nhưng không trả tiền nhà, mà vẫn không bị tống đi vì có họ ở đó làm cho những chiếc nhà mồ này có đôi chút sinh khí. Đã thế, hàng tháng hàng năm, từ ba năm nay rồi, các ông chủ vẫn trả tiền thuế nhà đất, tiền bảo dưỡng, tiền canh gác. Và đến mỗi cuối năm tổng kết chi thu, lại trông thấy hàng trăm triệu đôla vốn liếng nằm chềnh ềnh ra đó, nó chọc tức các ông, nó nằm ngủ trong lúc các ông rất cần vốn, nó vắng mặt nhưng lại tạo nên một hình ảnh không mấy đẹp đẽ...

— Ông Cimballi, ông còn hai phút mười giây.

Henry Adam có mái tóc bạc trắng như tuyết phủ, mặt hồng hào, mắt rất gợi cảm. Tôi mỉm cười với lão. Tôi đã biết rằng chính con người này sắp làm tôi giàu to, tôi sẽ nhảy lên vì điều đó.

— Tôi nói xong rồi, chỉ còn thiếu hai điều. Điều thứ nhất: Tôi biết ông đã ném vào những ngôi nhà hiện đang ế ẩm của ông, nhất là ở Florida, số vốn bốn trăm triệu đôla. Thứ hai: Tôi biết cách đẩy hết các ngôi nhà đó đi, đẩy cho ai, làm cách nào đổi chúng lấy những đồng tiền tươi rói.

Lão không nhúc nhích. Tôi cũng đợi. Xem ai mở miệng ra trước. Đó là lão ta, với giọng nhẹ nhàng:

— Xin cho biết chi tiết hơn, được không?

Tôi tặng lão nụ cười rạng rỡ nhất của tôi. Sao không được! Tôi giải thích cặn kẽ kế hoạch định thực hiện. Gần như toàn bộ kế hoạch. Lão ngả hẳn người trên ghế, không quay đầu nhìn, chỉ thò tay với máy điện thoại:

— Không cho ai gọi đến máy tôi.

Nói tiếp với tôi:

— Điều kiện thế nào?

— Ứng trước cho tôi một trăm năm chục ngàn đôla lệ phí và hai mươi phần trăm hoa hồng.

— Mười.

— Mười lăm.

— Xong!

Tôi chỉ hy vọng có mười hai. Chúng tôi bàn vào cụ thể và nhanh chóng thỏa thuận. Một trăm năm chục ngàn đôla có thấm gì với Adam, với ngân hàng của lão, vả lại lão có mất mát gì đâu! Nếu không kiếm ra người mua nhà, tôi sẽ hốc xì.

Ngay tối đó tôi bay đi Bruxelles rồi từ đó đi Luxembourg.

*

Đi thật nhanh. Kế hoạch của tôi chỉ ra tiền ở chỗ tôi là người nghĩ ra đầu tiên. Và còn vì tôi làm ăn với các ngân hàng Mỹ, có đủ tài dạy khôn cho bất cứ ai trên bất cứ lãnh vực nào, nhưng trong công chuyện này lại có chỗ yếu. Họ sẽ nhanh chóng khắc phục chỗ yếu này, sẵn sàng loại tôi ra, nếu cần thì thẳng tay không thương xót (điều họ sẽ làm). Nên tôi cần đua tốc độ. Tôi tự cho mình thời hạn sáu tháng, hơn kém chút đỉnh thôi, trước khi bị các ông lớn trong các pháo đài khổng lồ toàn bê tông và sắt thép kia lườm nguýt và tống cổ tôi đi với quỉ sứ.

Ý đồ của tôi rất đơn giản: Tôi tin rằng lúc này ở Hoa Kỳ không có khách hàng người Mỹ tìm mua những ngôi nhà Mỹ, vì những lí do cụ thể do tình thế tạo nên, chỉ có tính chất tạm thời, những lí do thật ra tôi cóc cần biết. Được thôi, ta tìm khách mua ở nơi khác, ở đâu cũng được. Trên khắp thế giới này. Đông Dương đang có chiến tranh. Cận Đông đang có chiến tranh, Châu Phi không được sung túc, Châu Mỹ La Tinh đang bị các nhà độc tài xâu xé, lại đang sợ rúm trước tấm gương cách mạng Cuba. Bên Châu Âu, không phải ai cũng có điều kiện chuyển tiền sang gửi ngân hàng Thụy Sĩ để đề phòng một “Tháng Năm, Năm 68”[8], nếu lần này xảy ra chắc sẽ vượt qua các chiến lũy ý nhị và mỏng manh của nước này. Vì vậy tôi cho rằng, tôi tin rằng ở tất cả các vùng này của thế giới đều có những khách hàng tiềm tàng, những người nhất thiết sẽ dám đầu tư vào sứ sở tượng trưng cho chủ nghĩa tư bản là Hoa Kỳ, nơi lí tưởng để gửi gắm đồng tiền bỏ ống, nơi không thể một ngày hay xảy ra chuyện quốc hữu hóa ồ ạt.

Các nhà kinh doanh tiền tệ Hoa Kỳ vốn xài quen đồng vua đôla, rất khó tưởng tượng đến việc đi kiếm tiền ở đâu xa, ngoài đất Mỹ. Khi ngồi ở Montélimar mà thèm kẹo Ituga, chẳng ai nghĩ đến chuyện đi tận Kansas City để kiếm. Đây chính là chỗ yếu của những người Mỹ đối thoại với tôi.

Nếu lập luận rất sơ đẳng, rất cơ bản về sự chắc ăn của đồng tiền bỏ vào ống chưa đủ sức thuyết phục, tôi còn có nhiều chủ bài khác để đánh quị khách hàng. Chính hai tá người bạn bán nhà ở Florida đã chứng minh cho tôi điều này với số liệu trong tay: Giá một mét vuông ở Hoa Kỳ chỉ bằng nửa bên Châu Âu. Tính toán dễ ợt: Căn hộ rộng một trăm mét vuông trong một ngôi nhà loại sang, ví dụ ở khu Tây Palm Beach là một nơi rất đẹp, một căn hộ xây cất thật tuyệt vời giá sáu chục ngàn đôla. Tức vào khoảng hai ngàn rưỡi đến ba ngàn Franc một mét vuông. Một căn hộ như thế, hoàn toàn giống thế ở Cannes giá phải gấp đôi là ít, thậm chí gấp ba hoặc gấp bốn. Ví dụ khác? Với số tiền tậu một phòng vú em ở Geneva mang sang Delray Beach có thể tậu được căn phòng trông ra bãi biển rộng năm chục, sáu chục mét vuông kèm theo một bể bơi, bãi tắm, ánh nắng. Thế mà lại không tìm ra khách mua sao?

Trong mấy ngày ở lại Florida tôi cho chụp khá nhiều ảnh không phải loại ảnh tầm thường: Chính giữa là ngôi nhà định bán, chụp thật nổi bật mọi đường nét kiến trúc tinh tế, mọi hoa văn trang trí, mảnh vườn trồng toàn hoa nhiệt đới, bể bơi, bãi tắm gần kề. Không chỉ có thế - anh phó nhòm cáu kỉnh nghiến răng: Tôi còn đòi chớp được toán thủy quân lục chiến Hoa Kỳ tình cờ đi ngang qua, cờ giong trống mở. Có nghĩa là nói với ai đó ngắm tấm ảnh bốn màu minh họa lời tán tỉnh của tôi:“Thấy chưa? Vừa đẹp, vừa tràn trề ánh nắng, vừa rẻ hơn bên Âu, vừa đảm bảo chắc chắn đồng vốn được chuyển đổi thành thứ tiền không đời nào mất giá quá nhanh quá nhiều, lại đầu tư vào trung tâm của cường quốc mạnh nhất thế giới, được cả quân đội Hoa Kỳ canh giữ món tiền để dành nhỏ bé của ngài!”

Tôi kiếm được một tay nhà in ở Bỉ. Đưa âm bản, bản thảo, phác họa market. “Năm ngàn bản để bắt đầu”.

*

Không những chỉ moi được sự thỏa thuận và một trăm năm chục ngàn đôla của Henry Adam, tôi còn muốn đi xa hơn. Lúc đầu Adam hất mái tóc bạc oai vệ kiên quyết từ chối:

— Đừng đòi nhiều quá.

— Thưa ông Adam, nếu tin tức tôi nắm được là chính xác, mà nhất định nó là chính xác, thì hiện nay ông phải cõng mười hai nghìn căn hộ, không đẩy được, rải rác từ Florida đến California, tháng nào cũng phải trả đủ thứ tiền lệ phí. Giá mỗi căn trung bình sáu chục ngàn...

— Cao quá.

— Thì năm chục, chẳng sao. Nhân với mười hai ngàn thành sáu trăm triệu đôla nằm chết dí. Và từ bao lâu rồi ông Adam? Gần ba năm tôi không nhầm. Vậy là ba năm nay, hoặc gần ba năm này ông bị kẹt mất sáu trăm triệu đôla, chỉ nằm trong tay những bản hợp đồng cầm nhà với lãi suất mười hai phần trăm. Nhưng ông có được nhận số lãi đó không? Không. Trong hầu hết các trường hợp, chẳng được một xu nhỏ.

— Ý anh thế nào?

— Tôi có thể tìm ra những người chịu trả sáu chục ngàn đôla mua một căn hộ cộng thêm tốn phí bảo dưỡng mà tôi sẽ thành thực báo cho họ biết. Nhưng chỉ có hy vọng tìm được những người như thế nếu tôi có thể hứa với họ một điều.

— Gì?

— Họ được hưởng lãi suất năm phần trăm số tiền mua nhà.

Chà, con tính này rất dễ: Một vị người Pháp cẩn thận muốn gửi tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ cho chắc ăn phải nộp thuế lên tới ba lăm phần trăm số tiền gửi. Tôi, ở Hoa Kỳ, độ tin cậy độ bảo đảm của đồng đôla xấp xỉ đồng franc Thụy Sĩ, tôi biếu họ thêm năm phần trăm chứ không bớt của họ ba lăm phần trăm.

Adam nhăn nhó:

— Số lời này do ngân hàng của tôi trả?

— Dĩ nhiên, ông Adam. Còn ai nữa? Xin đừng nhìn tôi với vẻ mặt thế kia! Về phía tôi, tôi bán cho họ mỗi căn hộ bảy chục ngàn đôla và nói thẳng cho họ biết tại sao giá bán tăng thêm mười ngàn: Vì sau khi họ trả được, ví dụ sáu chục phần trăm tiền mua nhà, mỗi năm họ sẽ được nhận năm phần trăm tiền lãi, tức là được nhận ba ngàn năm trăm đôla trên số tiền bảy chục ngàn đôla. Ba ngàn năm trăm đôla do ông Adam trả. Mà ông sẽ rất vui lòng chi ra, vì ông thừa biết rằng: Ông trả có năm phần trăm tiền lời cho người mang tới cho ông số tiền những năm, sáu chục hoặc bảy chục ngàn đôla, chẳng qua cũng như ông vay số tiền ấy rồi lại cho một người nào đó ở ngay nước Mỹ này vay với lãi suất những mười hai phần trăm, có khi cao hơn. Bỏ ra năm phần trăm, thu về mười hai. Lãi bảy. Nhưng thôi, ông thạo chuyện này hơn tôi nhiều.

— Năm nay anh lên mấy?

— Còn hơn thế nữa, nếu ông biết tôi từ hồi còn trẻ!

*

Vị thánh đầu tiên, bốn vị đầu tiên do tôi tự kiếm ra. Một là người Bỉ đã từng cộng tác với tôi từ thời các đồ vặt lạ mắt, chưa xa. Hồi đó anh ta có được khá tiền, nên nếu ông sẵn lòng biết ơn tôi ít nhất cũng sẵn lòng nghe theo lời tôi. Anh ta lại có bạn bè cũng quan tâm đến chuyện mua nhà. Thêm một viên công chức cũng quen anh ta, và có những thân chủ sẵn nghe lời khuyên của công chứng viên.

Thêm bạn bè của thân chủ công chứng viên đọc bản “luận chứng” của tôi thành vết dầu loang. Anh bạn Letta ở Roma vừa nghe tôi thuyết đã ngã ngay. Lập tức mở cuộc vận động và hứa với tôi sẽ có hiệu quả tức thì.

Người làm tôi bất ngờ lại là Marc Lavater. Tôi đã tham khảo ý kiến anh ta vì tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện giấu giếm anh ta điều gì, và cũng vì anh ta có điều kiện hơn ai hết giới thiệu khách hàng cho tôi.

— Mình biết một người.

Tôi sửng sốt trố mắt nhìn:

— Anh?

— Vụ này có ngon lành không? Có hay không?

— Ngon ăn.

— Vậy thì mua cho mình năm căn, được chứ? Với tất cả số tiền cậu cho mình suốt ba năm qua, không mua nhà thì để làm gì?

Dĩ nhiên trong vụ làm ăn này không lần nào tôi chính thức ra mặt. Công ty in bản “luận chứng” của tôi ở tận Luxembourg đại diện của họ bên này là một tay nhà báo đang cần mua chiếc xe hơi mới. Còn các chủ nhân của căn hộ đẹp mới tậu ở Florida thì cũng thường giấu mặt sau những công ty đóng trụ sở ở Bahamas chẳng hạn. Những công ty này giao dịch với họ qua trung gian một công ty do tôi mới thành lập ở Curacao.

Curacao nằm trong quần đảo Antille thuộc Hà Lan, ngoài khơi Venezuela ở bên tay phải khi ta từ Maracaibo đi ra, bạn không thể nhầm được. Bé tí tẹo, chẳng ra hình thù gì. Tôi đã có lần đến đây giải sầu, khi đang gặp buồn phiền ở Nassau. Đã trông thấy tấm bảng, phía sau là vương quốc bố tôi đã dựng nên theo lời khuyên của John Carradine tức Scarlett. Và chẳng cần băng qua đường cũng nhìn thấy cả tấm bảng che chở cho Martin Yahl theo kế hoạch của Scarlett, thực hiện vụ biển thủ huyền thoại. Scarlett đã chết, Martin Yahl vẫn còn kia.

Tôi thu xếp để đến ở ngay bên.

Đấng Tối Cao ngân hàng và tôi từ nay gần như chung bảng số nhà. Hàng xóm với nhau.

*

Tôi huy động vào việc toàn bộ mạng lưới trong áp phe đồ vặt trước đây. Đưa gã Thổ vào cùng thuyền khiến gã rất khoái, cả Ute cũng thích. Gọi Hyatt từ Hong Kong sang. Thêm một dịp hiểu rõ tính cách của gã: Nếu bảo hắn: Hãy tham gia đi, nhất định gã sẽ từ chối phăng, nhưng tôi lại bảo: Đi kiếm khách đi, cho cậu năm phần trăm. Thế là gã hiểu ngay và nhận liền. Một tay sai bẩm sinh.

Cừ nhất hội là Letta bên Roma. Sau có vài ngày, tay lao động cật lực này gửi tới cả một đàn khách nghiêm chỉnh. Công việc tiến triển mau lẹ chính tôi cũng kinh ngạc, đến nỗi phải tạm thời gác lại kế hoạch lúc đầu: Nhét tất cả khách hàng lên chuyến máy thuê đưa sang Florida có bọn con gái mặc váy xòe vũ nữ balet ra đón ở cầu thang máy bay, tổ chức những cuộc thăm viếng dưới vườn cọ. Trong thời gian đầu, thấy chưa cần thiết, về sau tôi sẽ phải dùng tới cách này, trong những hoàn cảnh bạn đọc sẽ biết.

Trở về New York, gặp lại Adam. Tôi đang mệt muốn chết.

— Đã bán cho ông được bốn mươi sáu căn hộ. Không đáng kể so với mười hai nghìn cần đẩy đi, ông không cần nói tôi cũng hiểu. Nhưng cái có giá nhất là mạng lưới tôi vừa thiết lập xong, hiệu quả sẽ gia tăng trông thấy sau mỗi tuần. Tôi vượt Đại Tây Dương không phải để nhận huân chương. Ta nói chuyện con số. Tôi đã tính: Mỗi khách trong số bốn sáu người này mang tới bình quân bốn mốt ngàn đôla và chỗ lẻ. Tổng cộng một triệu tám trăm chín ba ngàn hai trăm hăm hai đôla. Tôi tính lấy mười lăm phần trăm hoa hồng được hai trăm tám ba ngàn chín trăm tám ba đôla ba mươi xu. Ông tính lại xem.

Adam nhìn tôi. Thỉnh thoảng ánh mắt gần như có vẻ con người. “Rất tiếc trưa nay tôi khộng rảnh, ông Cimballi, Nhưng một cộng tác viên của tôi sẽ sung sướng được mời ông dự bữa ăn trưa”. Tôi trả lời không, cảm ơn, tôi mệt, trông thì biết. “Xin phép được đưa ông về chỗ nghỉ vậy. Khách sạn Pierre?”.

Ở đây tôi đã tiếp bạn với một tiếp viên sinh cùng ngày với nhau. Nhìn vẻ mặt biết ngay anh ta có chuyện cần nói với tôi. Tôi kéo riêng ra một nơi.

— Họ đến đây hỏi ông. Bọn thám tử, khá mạnh, họ tới chỗ giám đốc, không hỏi bọn tôi.

Tôi cảm ơn theo phép lịch sự. Tôi kiệt sức rồi, tin vừa được nghe không vào cho. Tôi bỏ ra mười tiếng nằm ngủ, sau đó đi tắm, tắm xong đêm đã khuya, nhưng tôi đã lại người. Tôi nằm dài trước màn ảnh nhỏ đang phát hình trận đấu bóng bầu dục Mỹ. “Bọn thám tử tư ”. Mắt nhìn các cầu thủ bọc kín cao su và nhựa nhưng đầu óc để chỗ khác. Cuối cùng tôi quay số điện thoại:

— Chị Francoise? Cho tôi gặp Marc? Ôm hôn chị.

Hai vợ chồng họ đang ở ngôi nhà Chagny làm gì đó, chắc làm vườn, tôi chẳng hay biết lúc này là đêm hay ngày, đang là mùa nào nữa.

— Marc, anh đã để mắt đến chưa?

— Rồi, Yahl đã thuê công ty thám tử lớn nhất Hoa Kỳ, bám anh hết ngày g ngày khác, gần hai mươi bốn tiếng liên tục. Chúng đã nắm được chuyện bên Florida, công ty Luxembourg và Curacao. Vụ Landau và cả vụ Lamm.

— Về tên Argentina và tên Scotland?

— Yahl biết. Không thật chi tiết, không đích xác mức độ anh nhúng tay nhưng lão biết anh kiếm được bao nhiêu với gã đi chân sắt, và mất bao nhiều ở Nassau. Theo tôi, lão ước tính được tài sản của anh với sai số trong khoảng một ngàn đôla.

— Anh làm thế nào mà biết lão nắm được như thế?

Anh ta cười:

— Làm bật tung các cửa sau.

Không chịu nói rõ hơn; có thể vì phải qua điện thoại nhưng không phải chỉ vì thế. Tên súc sinh này giấu tôi điều gì đó, nhưng vì tôi tuyệt đối tin cậy anh ta nên bức màn bí mật bao phủ nguồn tin của anh ta tuy có làm tôi bực mình nhưng không hề lo ngại. Rồi đây đằng nào tôi cũng sẽ biết.

Vấn đề còn lại, Đấng Tối Cao ngân hàng sẽ hành động ra sao? Vậy, có thể lão ước đoán đúng số tiền tôi có, chêch lệch độ một ngàn đôla? Được, thì đã sao? Tuy nhiều năm nay không trông thấy lão nhưng tôi dễ dàng hình dung lão mỗi ngày hỏi tin tức về tình hình tài sản của Cimballi Franz hiện ngụ tại khách sạn Pierre ở New York có trong tay độ ba trăm năm chục ngàn đôla. Theo cách vẫn thường làm để nắm giá cả thị trường chứng khoán. Rõ ràng Yahl khiếp sợ tôi theo tỉ lệ số tiền tôi có. Lão không nhầm. Và dĩ nhiên, với ba trăm năm chục ngàn đôla tôi chưa đủ sức khiến lão lo sợ. Vả chăng nghĩ cho sâu, thì hồi trước, dù lão có biết sau chuyến buôn vàng tôi có đến mười lăm lần nhiều hơn, lão cũng chẳng thèm đếm xỉa.

Tôi cần đạt mức giàu có đến chừng nào mới khiến được lão bắt đầu thấy sợ? Một trăm triệu? Hai trăm triệu đôla? Và cứ giả thuyết tôi sẽ vươn lên tới đỉnh cao ấy, tôi sẽ làm được gì chống lại lão ta? Về mặt tài chính, quá lắm tôi chỉ mới ngang tầm lão. Tôi chưa hề có chút ý niệm nào về phương sách tiến công vào pháo đài của lão.

Tôi nhìn các cầu thủ bóng bầu dục đeo những con số to tướng, đôi vai khổng lồ. Một trăm triệu đôla. Tôi vừa kiếm được hai trăm tám ba ngàn và biết rõ rằng nếu gặp may, giữ vững nhịp điệu này, có lẽ tôi phải mất hai đến ba năm mới đạt được mức đã đạt với sự giúp đỡ của ông Hak. Với giả thiết: Các vị chủ nhân hàng loại Adam để im cho tôi hành động, điều chẳng lấy gì làm chắc chắn.

Bỗng nhiên như có luồng điện giật. Tôi tung người lên. Tôi nhảy múa một mình trong phòng như thằng điên. Tôi mở tủ lạnh bật nút một chai champagne.

Đồ ngu! Ngu ơi là ngu, Cimballi, thằng khốn khổ!

Có thể mà không nghĩ ra!

Chú thích:

[6] Trung tâm thương mại quốc tế.

[7] Công ty sắt thép Hoa Kỳ.

[8] Tháng 5 - 1986, tháng nổi dậy của thanh niên và nhân dân Pháp, suýt lật đổ chính quyền nước này.