Chương 3
Tôi hỏi Scarlett:
— Tại sao ông nhận giúp tôi?
Ông ta có câu trả lời kỳ lạ:
— Nghệ thuật vị nghệ thuật. Anh bạn trẻ, tôi sắp chết đến nơi, anh có hiểu không? Đáng lẽ chết từ mấy năm trước, không phải vì bệnh tật, bệnh này không chết người, chỉ là bệnh da liễu thôi. Nhưng vì tôi đã định tự sát từ lâu; bây giờ thì muộn rồi, người ta ngăn cản tôi. Hỡi đứa con của Andrea Cimballi, tôi đã xây dựng rồi đã phá vỡ Curacao Một, đẻ ra Curacao Hai mà không để chút dấu vết nào của sự đánh tráo, đã hưởng niềm khoái lạc vật chất xác thịt của người nghệ sĩ sáng tạo được bức tranh hay bức tượng. Tôi không hề hối hận về chuyện đã làm, vì quá bận với bản thân, với những điều xảy ra cho bản thân nên không bận tâm đến chuyện đó. Anh đã gặp may, hoặc đã rất khôn khéo: Đáng lẽ anh đến đây để thử tìm cách ép buộc tôi giúp đỡ, ví dụ bằng cách đe dọa chẳng hạn, và tôi sẽ bật cười một lần đầu tiên và có thể cũng là lần cuối cùng từ nhiều năm nay. Tôi thì còn sợ cái gì nữa? Một viên đạn vỡ sọ chăng? Mới cách đây vài tuần, tôi định tưới xăng lên người nhưng mấy mụ chết tiệt kia chạy đến quá sớm. Thế thì còn sợ cái gì? Chưa bao giờ tôi có tình bạn với Martin Yahl. Lão không phải loại người gợi được tình bạn, ngay khi chúng tôi mới hai mươi tuổi. Tôi chỉ bị hiệu lực đáng gờm của lão cuốn hút thôi. Còn lão thì lợi dụng tôi, lợi dụng tài năng của tôi. Tôi vẫn luôn mơ ước có một mánh khóe tài tình nào đó buộc được lão quỳ gối, chứng tỏ cho lão biết hiệu lực của tôi trên một số phương diện còn hơn hoặc chí ít cũng bằng lão. Tôi đã suy nghĩ nhưng cũng biết tự mình không đủ nghị lực để thực thi. Và bây giờ đây, anh đã tới, với mấy triệu đôla bé nhỏ làm anh tự hào, với lòng căm thù trẻ thơ, với hoài niệm về cô gái chết bên London, và với hi vọng về cô gái giang hồ đang chờ anh ở Paris. Anh rất hài lòng về số tiền tự tay kiếm ra. Anh bạn trẻ, giọng nói của anh là giọng nói của Andrea; giá mà tôi được sáng mắt trong vài giây để xem mặt một tí. Anh có đôi mắt của bố anh không? Ông có cách nhìn mọi người rất đặc biệt, có thể nói, tôi rất yêu ông. Gọi giúp tôi một chị y tá, chú nhóc Cimballi đã thôi quấn tã kia! Bảo mang máy ghi âm và băng tới đây. Tôi sẽ nói từng điểm một những điều anh cần làm. Anh sẽ sắp xếp, chắp nối lại. Tôi đảm bảo một điều: Cuối cùng Martin Yahl bị lộn cổ với chữ L hoa.
*Việc trước hết là đi Roma. Bản thân Fezzali rõ ràng không phải khách của các đại khách sạn. Theo chỉ dẫn của Letta, tôi mò ra ông ta trong một khách sạn nhỏ trên đường Sforza, gần giữa đường từ Saint Marie tới tiệm Colisée. Ở đó không có tiệm ăn, chúng tôi tới hàng hiên một quán cà phê, ngồi trước những gelati có thể làm chú gấu trắng cũng phải nản lòng. Fezzali im lặng nghe tôi trong nhiều phút không nói lời nào. Cuối cùng mới bảo:
— Một kế hoạch khá kì quặc.
Ông ta gật gù, như một gã bán thảm ngoài chợ thành Fez đang đánh giá một sản phẩm cạnh tranh.
— Theo ông, thực hiện được không?
Kem mang tới, kem dính đầy mép. Ông nhún vai.
— Dù sao, tôi nói, không phải do tôi thảo ra.
Tôi kể lại chuyến đi thung lũng Thần Chết. Một lần hiếm hoi tôi thấy ông ta để lộ một cái gì khác với vẻ ghê tởm nhân loại, vẻ buồn của con lạc đà già thấy mình đã đến hạn tuổi.
— Tưởng Scarlettt chết rồi. Tôi có quen.
— Ông ta cũng biết ông. Dặn tôi hỏi xem ông có còn nhớ vụ Bester.
— Còn nhớ.
Ông ta liếc cốc kem nhanh đến khiếp, gọi luôn cốc nữa. Trong khi chờ đợi, ông nhìn xuống hè thật chăm chú và hỏi:
— Anh vừa nói cần bao nhiêu?
— Ba trăm năm chục triệu ở New York, sáu trăm triệu ở Geneva. Ban nãy ông nghe rõ rồi thôi!
— Tổng cộng chín trăm năm chục triệu đôla. Có lẽ nào!
— Tôi biết đếm đến từng ấy. Và xin nhắc lại là ít nhất có một trường hợp chỉ là chi trên giấy thôi.
Một cốc kem nữa tới, còn bự hơn cốc trước. Ông ta ngắm với vẻ buồn sâu sắc rồi bắt đầu nuốt.
— Tất nhiên không thể trả lời ngay bây giờ.
— Tôi cũng nghĩ thế.
— Cần xin lời phê của các hoàng tử.
— Tôi đợi.
Ông ta vừa nói vừa ngoặm những ngoặm kem và mứt trái cây to đùng như những miếng ngoặm của chàng khổng lồ Gargantua. Tôi quan sát ông ta: Người này đã từng quen biết bố tôi, đã tự nhận bạn thân của ông, dù sao cũng là người đầu tiên thú nhận với tôi điều đó, trong khi tôi vẫn tin rằng cả đời bố tôi chỉ gặp toàn những sự phản trắc.
— Ông có hợp với bố tôi không?
Ông ta uống một hớp cà phê đen rất đặc, một hớp nước mát, ăn kem, uống cà phê, cứ thế liên tục. Giả bộ không nghe thấy tôi hỏi, ngắm nghía cốc kem tôi chưa đụng đến.
— Sao không ăn đi?
— Của ông đấy.
Tôi đứng dậy.
— Gọi về New York cho tôi, ở số máy tôi đã ghi cho ông. Đừng gọi về Pierre.
— Chúc lên đường may mắn!
Tôi bước đi, ông ta gọi giật lại, tỉnh bơ.
— Trả tiền nước đi chứ!
— Xin lỗi.
— Chuyện vặt vãnh ấy mà!
*Sau một ngày, ông ta gọi cho tôi “Chấp nhận cả hai khoản. Chúc may mắn”. Tôi đang ở trong nhà Léonard Sussman, ở đây Léonard đã cho mắc thêm ba đường dây phụ do tôi chịu tiền. Ba người: Léonard, chị vợ Robin và tôi ngồi vào bàn ăn. Hai vợ chồng nhìn mặt tôi:
— Tin dữ à?
— Không. Trái lại.
Thêm một bước. Một bước của vũ khúc.
Một bước quyết định. Bắt đầu rồi.
Tiếng nói trong trẻo dễ nghe của Scarlett từ băng cassette đưa ra:
... Nước cờ thứ nhất: Giao cho Martin Yahl số vốn sau này lão sẽ cần tới. Chìa khóa của việc này dĩ nhiên là Fezzrali. Nhất thiết ông này phải nhận lời, dù thế nào đi nữa anh cũng phải thuyết phục ông ta bằng được. Phải dứt điểm. Ông ta sẽ nghe theo anh vì đã từng là bạn thân của bố anh và vì trong vụ kinh doanh nhà đất ở Vành Đai Nắng anh đã tỏ ra có ít nhiều tài năng. Ông ta sẽ nghe theo anh, nhưng chuyện khó hơn là thuyết phục ông ta tham gia với khoản tiền lớn đến thế; không ai làm ăn chỉ bằng tình cảm tốt đẹp, nếu thế chỉ là quà tặng thôi và được miễn thuế. Không, Fezzrali nhận lời vì điều anh đề nghị làm ông ta quan tâm, kể cả các vị hoàng tử quấn khăn do ông ta đại diện. Quan tâm trước tiên đến nhóm kinh doanh mà ông ta cho rằng sẽ chinh phục được. Fezrali nhận lời còn vì ông ta thấy rõ khả năng chiếm được quyền kiểm soát một ngân hàng Thụy Sĩ, điều lâu nay các triệu phú dầu lửa vẫn thèm mà chưa được.
Sau khi được Fezali ưng thuận, được nhận mấy trăm triệu đôla, anh nhờ hắn giúp...
*Từ Roma tôi về thẳng New York, bỏ ra gần một tháng thực hiện những hoạt động ngầm; những hoạt động này tự nó đã phức tạp hơn gấp bội vì tôi phải hành động hoàn toàn bí mật, không để lộ - hi vọng thế - cho bọn mật thám của Yahl thuê theo dõi tôi đánh hơi thấy. Thoạt đầu trò ú tim này cũng hay hay nhưng chỉ sau ít bữa tôi chịu hết nổi phải thực hiện biện pháp do Marc Lavater mách nước cho ngay từ đầu: Báo cho cảnh sát việc tôi bị theo dõi.
Bốn tuần sau khi nhận cú điện thoại của Fezzali báo tin ông ta chịu chơi, sau khi kiểm tra thấy số tiền kia đã được chuyển vào tài khoản công ty Liechtenstein của tôi, sau khi thực hiện thỏa thuận về việc thành lập công ty Panama mới mà tôi sắp dùng đến, cuối cùng, sau khi đã bàn bạc nhiều lần với ba luật sư của tôi, sau tất cả những việc đó, tôi đến ngân hàng ở đường Nassau trong khu Manhattan, khu “làm ăn”.
… Nước thứ hai. Anh bạn trẻ Cimballi, sau khi Fezzali nhập cuộc sẽ tới gặp một chủ ngân hàng tên là Stern đã đứng tuổi, định thôi kinh doanh từ hai năm nay. Ông ta đã tưởng để lại cơ nghiệp trong bàn taỳ tin cậy của cháu nội, nhưng cậu này đã chết, sau đó Stern đổi khác nhiều lắm. Tôi cho rằng ông ta sẵn sàng bán với giá phải chăng các chứng khoán của ông, càng sẵn sàng bán nếu được trả thật cao, cao hơn giá ông ta có thể mong đợi ở khách hàng khác. Tên anh ta là gì rồi, à, Franz. Anh hãy nghe đây Franz và sẽ thấy chuyện này rất đơn giản. Từ ngày bố anh mất đi, từ ngày Martin Yahl nắm quyền lèo lái cái tôi gọi là Curacao Hai, công trình sáng tạo đẹp nhất của tôi, Yahl đã dựng nên trong lĩnh vực riêng của lão mà anh đã biết, một nhóm, đúng hơn là một trong những công ty đa quốc gia mạnh nhất thế giới. Đến nỗi trong thế giới tư bản Phương Tây chúng ta chỉ còn một tổ hợp lớn hơn nó thôi, đó là Unichem. Curacao Hai và Unichem kình địch nhau, ít nhất cũng trên nguyên tắc; trong thực tế thì chúng thỏa thuận ngầm không xâm phạm lẫn nhau và chia nhau phần lớn thị trường thế giới, trong lĩnh vực kinh doanh của chúng. Tương quan lực tượng? Unichem nặng cân gấp đôi Curacao non già vài triệu đôla. Anh vẫn nắm được đấy chứ Franz? Tốt. Bây giờ cần biết cấu tạo của Unichem. Nó là một công ty có bốn lăm phần trăm cổ phần chứng khoán, nằm trong tay những người ít vốn. Do đó - điều này anh cần tìm hiểu thêm nó có vào khoảng hai mươi lăm nghìn cổ đông phần lớn là công dân nước Mỹ tự do. Ta sẽ trở lại chuyện này sau. Còn lại năm lăm phần trăm tức phần lớn hơn, thì nằm trong tay hai gia đình, do hai ngân hàng đại diện, do hai người điều hành, năm lăm phần trăm tương đương sáu trăm bảy chục ngàn cổ phần. Người nắm số lớn những cổ phần này và nắm quyền giám đốc Unichem chính là ông Aaron Stern.
*Stern đang ở trước mặt tôi. Tôi phải viết là: Trước mặt chúng tôi. Tôi không đến một mình. Có ba luật sư cùng đi, cả ba đều là môn đệ, học trò cũ của Scarlett mà họ coi là người cha tinh thần. Hơn nữa đích thân Scarlett từ cõi chết trở về đã gọi điện cho họ và yêu cầu họ hết mình tham gia trận đánh của tôi, tất nhiên tôi phải chi khá nhiều tiền cho họ.
Philip Vandenberg một trong ba luật sư giới thiệu:
— Ông Franz Cimballi, các cố vấn: James Rosen và Joseph Lupino.
Bắt tay nhau. Chủ khách ngồi xuống. Philip Vandenberg được phân công phát biểu. Đó là một chàng người New York, ba lăm đến bốn mươi tuổi, tốt nghiệp Harvard, thông minh như quỉ, lạnh lùng như Thần Chết, dưới mắt anh ta ai cũng bị coi là kiều dân nước ngoài. Khó có cảm tình với anh ta, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bữa gặp anh ta lần đầu (anh ta cao hơn tôi một cái đầu), anh ta thẳng thừng tuyên bố nếu không có Carradine “mà tôi đã tưởng chết, như mọi người vẫn tưởng” trực tiếp can thiệp, anh ta dứt khoát không tham gia vào công việc chúng tôi làm. Tuy trận đánh kì lạ này, tôi công nhận là rất hấp dẫn xét riêng về mặt trí tuệ. Anh ta còn nói: Lập nên Equipe gồm có anh, Lupino và Rosen là tập hợp được những bộ óc cừ nhất của thế hệ trẻ New York và các vùng lân cận. “Có tôi, Lupino và Rosen là thừa, nhưng chắc ông già Scarlett ghép chúng tôi với nhau để không anh nào sang làm cho phía bên kia”.
Philip Vandenberg nói mãi. Nhưng Stern nhìn tôi:
— Thế ông Cimballi đại diện cho ai?
— Cho tôi. Franz Cimballi.
— Ông sẵn sàng trả tôi ba trăm năm mươi đôla mỗi cổ phiếu cho đến nay giỏi lắm chỉ bán được ba trăm ba lăm, và hiện giờ trị giá có ba trăm ba mươi?
— Tôi đến vì việc đó.
— Và mua với giá ấy toàn bộ bốn trăm mười ngàn cổ phiếu của chúng tôi?
Tôi đưa mắt cho Philip Vandenberg, anh này được dặn trước bèn rút tấm séc ra khỏi cặp đặt lên chiếc khay rỗng trên bàn.
— Một trăm bốn ba triệu năm trăm ngàn đôla. Trả ngay. Tức bốn trăm mười ngàn lần ba trăm năm mươi đôla.
Tôi không theo dõi đôi mắt mà nhìn chăm chú đôi bàn tay của Stern; trong chớp mắt chợt cảm thấy ông ta sẽ nhận ngay tại trận và thế là hỏng bét. Dự kiến điều đó, ba chúng tôi thống nhất cách xử trí: tôi nói ngay bằng giọng thật kiên quyết:
— Thưa ông Stern, tôi không mong đợi ông vội vã trả lời. Tôi biết ông cần suy nghĩ. Nhưng không nên chậm trễ vì tôi không có nhiều thì giờ. Hôm nay là ngày thứ tư, 7 tháng năm, mười giờ mười hai phút sáng. Tôi sẽ có mặt ở đây gặp ông để nhận trả lời vào lúc mười một giờ đúng, ngày mai. Xin chào, hẹn đến mai!
Theo bàn định trước, lúc này Philip Vandenberg phải tỏ vẻ ngạc nhiên và bực mình trước sự vụng về của tôi. Thật ra, chúng tôi nhất thiết phải làm Stern tin rằng thói hăng máu vịt tuổi trẻ và tính huênh hoang của tôi đã cản trở việc ngã giá cuộc thương lượng tuy ông ta sẵn sàng chấp thuận. Hơn nữa tôi không để ông ta kịp mở mồm, tôi đứng dậy và đi thật nhanh ra ngoài. Dừng lại ngay bậc cửa, ưỡn ngực thật hiên ngang, nhại đúng giọng thích hợp: “Ngày mai, mười một giờ đúng”. Rồi đi thẳng; các mưu sĩ tỏ vẻ ngán ngẩm trước cơn bốc đồng ngu ngốc của tôi cũng rút lui, mặt lạnh như tiền, chỉ hơi buồn tí chút.
Nước cờ thứ nhất: Fezzali tung ra sáu trăm triệu đôla, những đồng đôla dầu mỏ đang “tìm nơi đầu tư có lợi”. Sáu trăm triệu này đã gửi vào ngân hàng Yahl ở Geneva, do Fezzali đích thân mang đến bờ hồ Léman, trực tiếp gặp Yahl và bàn bạc với lão.
Nước thứ hai: Cuộc gặp Aaron Stern vừa rồi, với trong tay tôi tấm séc hợp lệ của ngân hàng Hoa Kỳ ghi số tiền một trăm bốn ba triệu đôla.
Nước thứ ba: Sau cuộc gặp gỡ Stern anh tới gặp Glatzman. Tốt nhất là ngay trong ngày hôm đó, độ một tiếng sau khi gặp Stern. Văn phòng họ liền nhau, Rosen sẽ thu xếp xong ngay. Sự hấp tấp này rất hợp vai anh phải sắm: Một con chó con hơi huênh hoang. Vì thắng cuộc nên hăng máu chồm lên bất kể ra sao. Không, tôi không bảo anh đóng vai thằng ngu. Chỉ làm mọi người nghĩ rằng vì anh kiếm được nhiều tiền một cách quá nhanh nên có phần mất tỉnh táo. Bây giờ nói về Glatzman. Anh này khác với Stern, Stern già rồi và muốn bán hết. Glatzman trẻ hơn đến hai chục tuổi, chỉ bán đi nếu có lợi. Chú ý đừng dại đóng kịch với hắn ta, sẽ không đánh lừa được hắn đâu. Đi thẳng vào vấn đề. Nói thật tại sao anh nhất quyết phải nắm lấy hai trăm sáu chục cổ phiếu Unichem mà hắn đang có.
*Glatzman nhìn Philip Vandenberg, Lupino rồi nhìn Rosen. Sau cùng nhìn tôi. Nhướng lông mày.
— Gì thế này? Một cuộc chạy đua họp bạn chắc?
Tôi mỉm cười:
— Xin đợi thêm người đang tới, họ không thuê được taxi.
Anh ta đưa bàn tay mịn màng, mũm mĩm, cầm tờ séc đã xác nhận có chín mốt triệu đôla.
— Rất nhiều tiền.
— Tôi cũng thấy thế.
— Anh đã qua bố già Stern rồi?
— Vừa từ đó ra.
— Bố nói sao?
— Mai ông ấy mới trả lời.
— Anh cho rằng ông sẽ nhận lời?
— Phải.
Đôi mắt hơi tẻ chăm chú xét nét vẻ mặt tôi trong khi tay anh ta lần lượt đặt trước mặt một cuốn sổ rồi một bút chì. Anh ta tính toán cẩn thận, mỗi con tính đều thử hai lần, xem mình có tất cả bao nhiêu: Bốn trăm mười ngàn cổ phiếu của Stern, hai trăm sáu chục ngàn của anh ta, tổng cộng sáu trăm bảy chục ngàn cổ phiếu giá ba trăm năm chục đôla mỗi cái. “Hai trăm ba mươi bốn triệu năm trăm ngàn đôla.”
“Franz, anh ta sẽ hỏi tại sao anh muốn mua những cổ phiếu ấy”. Glatzman hỏi câu đó:
— Tại sao anh lồng lộn để trở thành người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của Unichem?
“Đừng quanh co, Franz. Hãy nói toạc ra”.
— Vì tên tôi là Cimballi, còn kẻ đang điều hành nhóm kinh doanh quốc tế ngoài Unichem tên là Martin Yahl. Ngày nào còn chưa tiêu diệt được Martin Yahl tôi còn chưa yên. Nếu anh không sang tên cho tôi, anh sẽ là một khán giả đứng xem cuộc chiến đấu nhưng sẽ thiệt lớn; đây là một cuộc chiến một mất một còn, hoặc tôi sẽ nổ tung.
“Franz, tay Glatzman trước hết là nhà kinh doanh. Anh làm hắn thắc mắc, hắn muốn biết sức anh có thể đến tận đâu, và cũng do bản tính tự nhiên nữa nên hắn sẽ đặt lại vấn đề. Anh trả giá mỗi cổ phiếu ba trăm năm chục đôla? Hắn sẽ cố nài thêm”.
— Hai trăm sáu chục ngàn cổ phiếu của tôi phải được một trăm triệu, - Glatzman nói.
“Anh phải từ chối”.
— Không.
— Chín lăm triệu mới xong.
Tôi đứng phắt dậy, cố tỏ vẻ tức giận ra mặt.
— Đừng cho tôi là trẻ con, anh Glatzman ạ! Chín mốt triệu, không thì thôi. Và anh đừng hiểu sai ý tôi: Tôi chỉ nhận mua nếu số cổ phiếu này đảm bảo tôi là người nắm nhiều cổ phần Unichem nhất. Tự chúng chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Tôi chỉ mua nếu chiếm được cả số của Stern. Và chỉ trả ba trăm rưỡi một phiếu, không thêm một xu. Thế là cao rồi, và phải trả lời ngay lập tức. Sáng mai, mười một giờ Stem sẽ trả lời. Sau đó nửa giờ, người của tôi sẽ tới gặp anh. Tôi mua của cả hai người, hoặc không gì hết. Chào.
*Trở về Pierre. Ngồi trong chiếc Mercesdes 600 tôi thuê, Lupino lầm rầm hát, tay gõ nhịp theo. Tuy tên thế nhưng tóc anh vàng hung, màu tóc vàng thường được gọi là màu vàng vénitienne. Anh ta nháy mắt với tôi, ra ý nói: “Thật tức cười!” Trong ba mưu sĩ, anh ta trẻ nhất, mới hăm hai nhưng đã khá nổi tiếng. Philip Vandenberg nói bằng giọng điềm đạm, lạnh lùng cố hữu: “Đừng quên gọi điện cho Scarlett biết tình hình”.
Tôi tỏ dấu đồng tình, trong lúc xe chậm chậm chạy ngược phố số 6. Bây giờ cuộc chiến đấu đã mở màn, tôi đâm sợ đủ thứ. Ném vào đó những khoản tiền khổng lồ, lực lượng hùng hậu của địch thủ trong cuộc vật lộn sống mái..., tất cả những cái đó đột ngột hiện ra, phóng to thêm do trí tưởng tượng bị kích động mạnh, do bị mệt mỏi rã rời. Tôi có cảm tưởng mình đã qua nhiều ngày đêm không ngủ, mà cũng đúng thế thật, tôi bị kích thích đến độ không tài nào tìm được giấc ngủ ngay cả khi có thì giờ đi tìm. Tôi hỏi bâng quơ:
— Có ai đi ăn với mình không?
Philip Vandenberg từ chối với vẻ lịch sự lạnh nhạt mọi ngày, nó làm tôi sởn gai ốc, Rosen nói đã có người mời, chỉ Lupino nhận lời. Đến ngang dốc trung tâm Rockefeller, Vandenberg và Rosen xuống xe. Trước khi đóng cửa xe Vandenberg nhắc:
— Nhớ gọi điện cho Scarlett.
— Cứt!
Lupino phá lên cười lớn khi xe lao đi: ”Rosen, Glatzman, Stern, Cimballi, Lupino cùng chiến đấu. Vandenberg coi tất cả là kiều dân. Nhưng thằng côn đồ đểu ấy là luật gia loại cừ, ranh ma gần bằng tôi tuy trông có vẻ học trò ngoan. Franz anh có biết rằng Scarlett đã gom cho anh một Equipe đáng gờm không? Anh có biết. Anh lo lắng à? Đừng, cứ bình tĩnh, anh sẽ thắng. Trò này làm tôi rất khoái. Nó là trò bịp kì lạ nhất trong lịch sử tài chính, theo ý tôi. Xin đề nghị anh chi tiền cocktail, tiền champagne và đồ nhậu, tôi chi cà phê. Được chưa?
*Tôi không quên. Tiếng Scarlett qua điện thoại nghe xa vời, vang vang như phát ra từ nhà mồ. Tôi dễ dàng hình dung ông ta, thật dễ dàng hình dung ra ông ta nằm co quắp như chiếc bào thai quái dị da thịt chảy mủ nhầy nhụa trên chiếc ghế sắt đặt trong lồng thủy tinh, một mụ đeo găng che mạng cầm điện thoại dùm ông.
Sau khi tôi nói vài câu, ông ta tỏ dấu ngập ngừng. Dường như ông ta đã quên mất cả tên tôi, cả lý do khiến tôi gọi điện thông báo cho ông. Sau đó có lẽ đầu óc ông mới tỉnh táo, hoạt động trở lại.
— Đừng quên chi tiết nào, Franz. Tôi cần biết tất cả.
— Tôi không quên gì hết.
Im lặng.
— Bạn trẻ này, được đấy. Tốí qua Vandenberg đã gọi cho tôi, chúng tôi đã trao đổi rất lâu. Anh ta đã xác minh tất cả. Vào giờ này, hoặc trong vài phút sắp tới, nếu Stern hoặc Glatzman không bắt tay vào điều đó sẽ làm tôi rất ngạc nhiên - thì tin tức vẫn bay về Geneva. Tôi cũng không ngạc nhiên nhiều nếu Martin Yahl đã hay tin. Dù sao, khi biết tin là lão ra tay liền. Không một giây nào có thể nghĩ rằng lão cam tâm để cho kẻ lão ghét và sợ nhất trên đời lại nắm chỏm các công ty địch thủ chính của lão, vả lại có lực lượng gấp đôi lão. Không thể nghĩ rằng lão chịu bó tay, vì lòng căm thù anh đã đành, mà còn vì những tính toán chiến lược trong kinh doanh, vì đây là vận hội giúp lão trở thành số một trong lĩnh vực làm ăn của lão. Lão nhất định sẽ ra tay, Franz má búng ra sữa hãy tin như vậy. Và lão chỉ có một giải pháp độc nhất: Mau chóng mua với giá cao, với giá đè bẹp mọi giá, toàn bộ sáu trăm bảy chục ngàn cổ phiếu của Stern và Glatzman. Vung lưỡi gươm chém anh thẳng cánh. Tôi dám đánh cuộc bằng cái chết tức thì, cách chết cực kỳ êm ả cho tôi rằng trong vài giờ nữa Martin Yahl sẽ phản công. Nếu không, tôi không phải là Scarlett Chính anh sẽ phát hoảng trước đòn phản kích chớp nhoáng của lão. Trước lời công bố RMT của lão.