Chương 1014 Mưu chân truyền
Lưu Ngọc biết rõ,“những người kia” trong lời nàng ta nói, đương nhiên chính là Tam Anh Tứ Kiệt kia rồi.
Đi theo tông môn chủ lực, gặp nguy hiểm là chuyện thường thấy, phải liên tục trải qua những cuộc đại chiến, nhưng cơ hội để lập công cũng có rất nhiều.
Nghĩ lại thì tiểu đội Thanh Phong tuy gặp nguy hiểm ít hơn một chút, dễ dàng cướp đoạt tài nguyên, nhưng cơ hội lập công lại ít hơn rất nhiều.
Nếu như không phải có Hỏa Linh quả thụ là niềm kinh hỉ ngoài ý muốn này, Lý Bất Ngữ hoàn toàn không có khả năng thu thập được khoản điểm công huân này.
Tam Anh Tứ Kiệt khác đi theo tông môn chủ lực, bằng vào thực lực hơn người thì lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Tam Anh Tứ Kiệt lần này tu vi đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, chắc chắn sớm đã đổi Kết Kim đan, đang làm chuẩn bị để trùng kích bình cảnh Kim Đan.
“Sư tỷ được chuẩn bị đầy đủ, so với những sư huynh sư tỷ kia cũng không kém chút nào.”
“Khả năng đột phá Kim Đan có thể còn sẽ lớn hơn những người khác.”
“Suy cho cùng trùng kích bình cảnh Kim Đan không phải là tranh thời gian sớm muộn, mà là xem xem chuẩn bị có đủ hay không.”
Đi ra khỏi đại điện tông môn, Lưu Ngọc nở nụ cười nhạt, mặt hướng về phía trước, không hề quay đầu lại.
“Ngươi đó, vẫn biết ăn nói như vậy, những thứ này hoàn toàn không hề thay đổi chút nào.”
Lý Bất Ngữ lên tiếng nói những lời tựa như đang trách hắn.
Nhưng nụ cười trên mặt nàng ta vẫn để lộ ra suy nghĩ trong lòng.
Ở cùng một tông môn, cùng là tu sĩ Trúc Cơ hàng đầu, khó tránh khỏi sẽ bị người ta so sánh lẫn nhau.
Lý Bất Ngữ xuất thân trong Kim Đan Gia Tộc không thiếu tài nguyên, bản thân nàng ta linh căn hay tư chất đều vô cùng xuất sắc, đương nhiên chí khí cũng rất cao, nàng ta vẫn luôn coi Tam Anh Tứ Kiệt là đối thủ của mình, âm thầm so sánh với bọn họ.
Lưu Ngọc nói ra một tràng như vậy, lại còn thật sự nói hết những tâm tư trong lòng nàng ta, nàng ta còn có thể không vui được sao?
Đặc biệt còn là vị Thanh Dương sư đệ này, giờ đây cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong tông môn, lời nói này của hắn càng có trọng lượng hơn.
Trong sự giao lưu thân thiết với Lưu Ngọc, dọc đường đi chỉ toàn là tiếng cười nói vui vẻ.
Băng qua đài trừng phạt, đi qua Chấp Pháp Điện, đi đến chỗ sườn núi hai người mới tách ra.
Nhìn thấy tia sáng bay đi xa, Lưu Ngọc mới chậm rãi thu lại ý cười, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
“Lưu sư huynh.”
Bỗng nhiên, từ phía sau có một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, hắn xoay người lại thì lại nhìn thấy Vệ Tiểu Cầm.
“Vệ sư muội.”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng chắp tay, nói một cách khách sáo.
Nữ nhân này tuy rằng có điểm công huân thấp hơn mình một chút, nhưng biểu hiện cũng thực sự đáng được khen ngợi, nàng ta cũng nằm vị trí hàng đầu trong số nhiều tu sĩ Trúc Cơ ở tông môn.
Chỉ là thiếu đi một chút quan hệ đối với cao tầng ở tông môn.
Nhưng nếu như tiếp tục hoàn thành một vài nhiệm vụ của tông môn, thu thập năm mươi điểm công huân vẫn là điều nằm trong tầm tay, nếu như còn được bái một vị trưởng lão làm sư phụ, điểm thiếu sót duy nhất kia cũng sẽ được bù lại.
Trở thành đệ tử chân truyền có được cơ hội rất lớn, đồng môn như vậy rất đáng để giao lưu qua lại.
“Nữ nhân này chủ động chào hỏi với ta, chắc hẳn là đã ý thức được điểm thiếu sót của bản thân.”
Thổi phồng ca tụng lẫn nhau một lúc, trong đầu Lưu Ngọc chợt hiện ra ý nghĩ này.
Trong tình huống của hai bên đều có ý kết giao, hai người sẽ đứng tại chỗ giao lưu một lúc, giữa hai người cũng sẽ quen thuộc hơn rất nhiều.
Tuy rằng là dẫn đội ở tiểu đội Thanh Phong, nhưng lúc ở Yến quốc khu vực làm nhiệm vụ lại cách nhau khá xa, không có được cơ hội để hợp tác, giữa hai bên cũng ít giao lưu hơn, cho nên lại còn rơi vào trong trạng thái khá xa lạ.
Sau một hồi giao lưu, Vệ Tiểu Cầm chủ động hẹn một ngày ngồi xuống luận đạo, Lưu Ngọc cũng vui vẻ đồng ý.
Cho dù thế nào, có thêm một người bạn thì vẫn sẽ ít đi một kẻ thù.
Nhìn tia sáng phóng đi xa, Lưu Ngọc mỉm cười nhàn nhạt, sau đó lấy ra thuyền Độn Phong phóng lên trời.
Nhưng tia sáng không hướng về Thải Liên sơn, mà là phóng về phía Thông Thiên phong.
Điểm công huân đạt được năm mươi, chỉ là một trong những điều kiện cơ bản nhất, muốn thăng cấp thành đệ tử chân truyền, cũng không phải là chuyện đơn giản thế được.
Việc này còn cần phải trải qua khảo hạch về nhiều phương diện của tông môn, thậm chí còn cần phải đối mặt với màn đích thân “phỏng vấn” của Kim Đan trưởng lão.
Suy cho cùng chuyện chân truyền cũng không phải là chuyện nhỏ, phải gánh vác trọng trách truyền thừa của tông môn nối truyền từ đời trước rồi lại truyền lại đời sau.
Nếu là hạng người bình thường trở thành đệ tử chân truyền thì sẽ lãng phí phần lớn tài nguyên của tông môn, nếu như có “gian tế” trà trộn vào, cũng sẽ để lộ ra cơ mật của tông môn.
Lưu Ngọc đã thỏa mãn được điều kiện cơ bản nhất, xuất thân của Nguyên Dương biệt viện cũng là rõ ràng minh bạch, nhưng đồng môn muốn thăng cấp chân truyền cũng không hề ít, hắn muốn bộc lộ hết tài năng từ trong số người kia cũng không phải là chuyện đơn giản.
Không chỉ cần phải thăng cấp giá trị của bản thân mà còn phải phát động những mối quan hệ trong tay, tiến hành đồng bộ như vậy mới có thể có được cơ hội lớn hơn.
Chuyến này hắn đến là để trao đổi với sư tôn tiện nghi một chút, thể hiện rõ ra suy nghĩ của mình để tranh thủ giành lấy sự ủng hộ của sư tôn tiện nghi.
“Còn có Nghiêm gia bên kia cũng không thể bỏ lại được.”
“Đã đến lúc đi thăm hỏi Hồng Ngọc sư tỷ của ta rồi.”
Nhìn Thông Thiên phong giống như Định Hải Thần Châm trước mắt, trong đầu Lưu Ngọc chợt hiện ra suy nghĩ này, không biết vì sao trong đầu hắn lại chợt hiện lên hình bóng của Nghiêm Quần Nhi.