← Quay lại trang sách

Chương 1015 Mưu chân truyền(2)

Sau đó hắn khẽ lắc đầu, tia sáng lại đáp xuống Chân Dương Đạo Trường, sau khi thông báo xong lại lại bước đi vào trong động phủ của sư tôn tiện nghi.

Cho dù thế nào đi nữa, vì để trở thành đệ tử chân truyền, hắn nguyện ý trả một giá đắt.

Trở thành đệ tử chân truyền sẽ có rất nhiều chỗ tốt, không những có thể giành được nguồn tài nguyên của tông môn được nhiều hơn, mà còn trọng điểm bồi dưỡng, lại có thể có được quyền hạn lớn hơn nữa.

Ở khu vực cao tầng của Tàng Kinh Các cũng có thể thông suốt mà không bị ngăn trở, lại càng dễ dàng có được một vài công pháp bí thuật, những công pháp luyện thể mà từ trước đến giờ hắn tìm được cũng không quá toàn vẹn, nói không chừng nếu trở thành đệ tử chân truyền sẽ có được manh mối.

Vì điều này mà phải trả một cái giá đắt cũng là điều xứng đáng. …

Lúc từ bên trong động phủ của sư tôn tiện nghi đi ra ngoài, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười.

Kết quả không ngoài dự đoán, sư tôn tiện nghị vẫn tỏ vẻ ủng hộ đối với với suy nghĩ muốn xung phong vào vị trí chân truyền của mình,

Suy cho cùng đệ tử của mình tích cực có chí tiến thủ, có lý do gì để ngăn cản đầu chứ?

Mối quan hệ giữa sư tôn và đệ tử còn cẩn mật hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, cho dù là đệ tử ký danh cũng không ngoại lệ.

Mặc dù cũng không coi là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nhưng đệ tử có tiến bộ, sư tôn cũng vẻ vang.

Nếu như đệ tử có thể đạt được vị trí chân truyền, sức ảnh hưởng của Lý Trường Không và Lý gia cũng có thể lớn hơn một chút.

Đương nhiên, từ trước đến này Lưu Ngọc luôn chấp hành theo quy củ của đệ tử, còn không ngừng “hiếu kính” trong cuộc chiến ở Yến quốc, đó cũng là nhân tố quan trọng để đạt quyết định ủng hộ của Lý Trường Không.

Sau khi đến thăm viếng sư tôn tiện nghi xong, hắn đi một mạch xuống Thông Thiên phong.

Lưu Ngọc điều khiển thuyền Độn Phong, hóa thành một tia sáng đen kịt đi về hướng Thải Liên sơn.

Sau thời gian một canh giờ, tia sáng đáp xuống ở Thải Liên sơn.

Hắn thu lại thuyền Độn Phong vào trong túi trữ vật, lấy ra lệnh bài để mở trận pháp, sau đó cất bước đi vào động phủ.

Thần thức lại đảo qua nhìn thấu toàn bộ tình hình trong đại sảnh, trên mặt Lưu Ngọc tỏ ra vẻ ngạc nhiên.

Trong đại sảnh, Kỷ Như Yên và Giang Thu Thủy ngồi đối diện nhau, đang trò chuyện rôm rả đầy khí thế.

Trong cuộc trò chuyện hai nàng ta lời nói khách khí khiêm nhường xưng hô tỷ muội, không nhìn ra được chút hiểm khích nào.

“Phu quân.”

“Sư huynh.”

Thấy Lưu Ngọc trở về, hai nàng ta đều đứng dậy hành lễ rồi gọi hắn.

“Ồ?!”

“Sư muội và Như Yên có thể chung sống hòa thuận vui vẻ, ta cảm thấy hết sức vui vẻ yên tâm, cả hai nàng đều không làm ta thất vọng.”

Lưu Ngọc lên tiếng khen ngợi một câu, sau đó ngồi xuống giữa hai nàng ta, sau đó cất giọng hỏi:

“Thu Thủy, Như Yên nói chuyện thỏa thích như vậy, rốt cuộc là đang nói những gì thế, có thể nào nói cho biết được không?”

Về mối quan hệ này trong lòng ba người sớm đã hiểu rõ trong lòng, cho nên lúc hắn ra lời này đúng là hỏi cả hai nàng ta.

“Bẩm sư huynh, Như Yên muội muội cũng vì để bài ưu giải nạn cho sư huynh, nàng ấy đang thỉnh giáo ta những kinh nghiệm liên quan đấy?”

Giang Thu Thủy mỉm cười trả lời lại.

“Đúng là như vậy.”

Kỷ Như Yên cũng gật đầu.

Nhìn thấy hai nữ nhân nét mặt cười tươi như hoa, mỗi người mỗi vẻ, các nàng ta có thể chung sống hòa hợp, không đến mức nội bộ mâu thuẫn, tâm trạng của Lưu Ngọc rất tốt.

Cho dù trong lòng hai nàng ta có cảm nghĩ gì, nhưng thái độ và hành động trước mắt thực sự là một điềm lành.

Thế là, hắn mỉm cười lên tiếng khen ngợi:

“Rất tốt, Thu Thủy, muội làm rất tốt, Như Yên, nàng cũng có lòng rồi.”

“Có điều muốn bài ưu giải nạn cho ta cũng không phải là chuyện dễ dàng đến thế, nàng vẫn phải cần đi theo Thu Thủy học hỏi nhiều hơn, nếu không rất dễ làm chậm trễ đại sự.”

Kỷ Như Yên nghe thấy lời này thì sắc mặt trở nên vui ve, nàng ta lên tiếng cảm tạ:

“Đa tạ phu quân!”

Ý tứ trong lời của Lưu Ngọc chính là hắn sẽ thật sự phân công nhiệm vụ cho nàng ta chứ không phải chỉ là một bình hoa.

Kỷ Như Yên tuy rằng có xuất thân từ tiểu gia tộc, trước đây đã thành công ở Trúc Cơ, trong lòng còn có tài nguyên mà tu sĩ bình thường không có, nhưng nàng ta lại không cam tâm chỉ làm một cái “bình hoa.”

Nàng ta hiểu rõ, ân sủng có nồng nhiệt đến đâu cũng chỉ là nhất thời, cuối cùng sẽ có thời điểm sẽ biến mất.

Chỉ có khi phát huy ra giá trị của bản thân, có thể có tác dụng đối với phu quân mới là con đường đi đến trăm năm.

Dễ thương đáng yêu không phải là kế lâu dài!

Sau khi cảm tạ, Kỷ Như Yên đích thân rót Linh trà cho Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy cũng không chịu yếu thế, nàng ta lại lấy ra điểm tâm mà nàng ta đã đích thân chuyên tâm làm ra.

“Không tệ, không tệ.”

Lưu Ngọc lại khen mỗi người một câu, sau đó lại không chút quyến luyến đi vào Phòng Luyện Công, bắt đầu tu luyện mỗi ngày.

Hoan ái nam nữ tuy rằng tốt, nhưng đó chỉ có thể là một chất hương liệu, chứ không thể trở thành chủ đề chính.

Nếu không trên con đường trường sinh này, sớm muộn gì cũng trở thành bộ xương khô, đến cuối cùng cũng trở thành công dã tràng.

Không biết có phải là vì Kỷ Như Yên có được danh phận thị thiếp khiến cho Giang Thu Thủy có cảm giác nguy cơ hết sức lớn hay không, nói tóm lại nữ nhân này lại đề nghị ra suy nghĩ muốn dời về Thải Liên sơn.

Nhưng mà, vẫn bị Lưu Ngọc khéo léo từ chối.

Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Giang Thu Thủy sớm đã không còn là chuyện bí mật, rất nhiều đồng môn đều biết rõ trong lòng.

Nhưng nếu như “chung sống” công khai, còn không cấp cho người ta bất kỳ danh phận gì, khó tránh khỏi sẽ khiến bị người khác lên án chỉ trích, nói ra những lời khó nghe.