← Quay lại trang sách

Chương 1016 Mưu chân truyền(3)

Nhất là khi đây là thời khắc quan trọng để đi sâu vào vị trí chân truyền, hắn không muốn có thêm phiền phức, bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Trong phòng Luyện Công, Lưu Ngọc ngồi khoanh chân trên tấm bồ đoàn.

Dùng đan dược vận chuyển công pháp, trên mặt hắn chầm chậm xuất hiện từng đợt Linh quang xanh đỏ, hơn nữa càng lúc lại càng sáng tỏ hơn.

“Hô”

Phun ra một ngụm trọc khí bắn thẳng ra xa ba thước, bụi bẩn tung tóe khắp mặt đất.

Sau năm canh giờ, hắn đã hoàn thành xong việc tu luyện mỗi ngày.

“Nếu dùng quá nhiều Thăng Nguyên đan, tính kháng dược sẽ càng ngày càng mạnh.”

“Sợ rằng không bao lâu nữa sẽ phải mất đi tác dụng.”

“May mà trong tay ta vẫn còn có một phương pháp luyện đan” Huyền Nguyên đan” Trúc Cơ hậu kỳ, với trình độ luyện đan của ta hiện tại không khó để luyện chế ra được.”

“Nhưng nếu như chỉ dựa vào “Thăng Nguyên đan” và “Huyền Nguyên đan” có thể hoàn thành tu luyện Trúc Cơ hậu kỳ được không?”

Cảm nhận được mức độ tu vi pháp lực gia tăng, Lưu Ngọc mở to đôi mắt, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa.

Tổng lượng pháp lực cần phải tích lũy của Trúc Cơ hậu kỳ vượt xa hơn rất nhiều so với trung kỳ sơ kỳ, còn nhiều hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn.

Dùng Thăng Nguyên đan với tần số cao liên tục năm năm, tính kháng dược đối với đan dược này đã càng ngày càng mạnh, không bao lâu nữa nó sẽ mất đi hiệu quả.

Căn cứ theo tổng pháp lực tích lũy hiện tại, hắn phán đoàn chỉ dựa vào loại đan dược này rất khó để hoàn thành tu luyện Trúc Cơ hậu kỳ, chắc hẳn cần phải thu thập thêm một loại phương pháp tu luyện đan Trúc Cơ hậu kỳ khác.

“Việc này thì lại khá đơn giản.”

Lưu Ngọc lắc đầu, hắn lại không hề cảm thấy việc này có bao nhiêu khó khăn.

Mỗi lúc mỗi khác, địa vị hiện tại của hắn đã vượt xa hơn nhiều so với thời điểm lúc hắn còn là Trúc Cơ sơ kỳ, hiện giờ hắn đã có thể phát động nhân mạch và tài nguyên nắm giữ, không thể coi như nhau được.

Cho dù là tự bản thân hắn thu thập, hay là thông qua các đường của Lý gia, Nghiêm gia, hoặc là nhờ những đồng môn khác, chứ cũng không phải là một chuyện hết sức khó khăn nữa.

“Nhưng đánh sâu vào vị trí chân truyền, muốn có được sự ủng hộ của Nghiêm gia, ta cần phải qua lại một chút, trước hết phải giao lưu xem sao đã.”

Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, hắn phủi bụi bặm ở trên người, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trong đại sảnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Như Yên và Giang Thu Thủy nữa.

Hắn cẩn thận cảm ứng, cũng không thấy các nàng ta ở bên trong động phủ, chắc là đã rời khỏi Thải Liên sơn, đến dạo chơi ở trong tông môn.

Bên trong Nguyên Dương Tông vẫn là nơi an toàn, về vấn đề này không cần phải lo lắng.

Nếu như Giang Thu Thủy đã hứa hẹn với hắn, có lẽ ở ngoài mặt cũng sẽ không cố ý đi hãm hại Kỷ Như Yên, nàng ta sẽ không thiếu khôn ngoan như vậy.

Hắn tiến vào trong Linh thú thất băng hàn lãnh lẽo, đút Tự Linh đan và Long Huyết quả cho Tiểu Thanh ăn, lại chơi đùa với nó một lúc, sau đó Lưu Ngọc lập tức rời khỏi Linh thú thất rồi đi ra khỏi động phủ.

Rất nhanh sau đó, bên trên khoảng trời Thải Liên sơn có một đạo tia sáng đen kịt phóng lên cao rồi dần biến mất ở chân trời.

Mục tiêu chuyến này của Lưu Ngọc chính là “Thanh Tú phong” - Linh sơn tam giai nơi Nghiêm trưởng lão ở.

Tuy rằng đã ở Yến quốc thời gian tám năm trời, nhưng liên hệ với Nghiêm gia cho đến nay vẫn chưa từng đứt đoạn, thông qua một lần liên hệ, hắn biết được Nghiêm trưởng lão đã luân phiên trở về tông môn.

Chuyến này hắn đi chính là để thuyết phục Nghiêm trưởng lão, trong chuyện đệ tử chân truyền để giành được sự ủng hộ của Nghiêm gia.

Có lẽ là do từ ban đầu đã kết một mối thiện duyên, cho nên mối quan hệ của Lưu Ngọc và Nghiêm gia vẫn luôn rất tốt, vài chục năm qua không chỉ có hai người Nghiêm Hồng Ngọc, Nghiêm Quần Nhi mà ngay cả rất nhiều tu sĩ của Nghiêm gia cũng đều có mối quan hệ rất tốt với hắn.

Nhưng mà suy cho cùng, đó vẫn là bởi vì lợi ích và giá trị mà thôi.

Giờ đây hai ba mươi năm đã trôi qua, trước mắt đúng dịp cần có sự hỗ trợ của Nghiêm gia, hắn dự định sẽ mở bán “Dưỡng Nguyên đan” cho Nghiêm gia.

Dù sao thời gian hai ba mươi năm, Luyện Đan thuật của hắn lại tiến gần hơn một bước, cũng là chuyện hết sức bình thường, hoàn toàn có thể chịu đựng được những cân nhắc đắn đo.

Cho tới nay Lưu Ngọc vẫn luôn đóng vai một tu sĩ nhỏ có thiên phú luyện đan.

Trong cuộc chiến Yến quốc thu được rất nhiều tài nguyên tu tiên, nếu như bỏ vào trong phương diện luyện đan, vậy thì trình độ tiến thêm một bước luyện chế ra được đan được trung phẩm nhị giai cũng là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý. …

Một canh giờ sau, nơi đất thiêng “Thanh Tú phong” đã đập vào tầm mắt của hắn.

Tòa Linh sơn tam giai này vẫn tràn trề Linh khí như trước, cây cỏ xanh tốt được cắt tỉa gọn gàng, đường đi bằng phẳng dẫn đến khắp mọi nơi trong Linh sơn.

Một đạo tia sáng đáp xuống đi cùng với một trận Linh áp cường đại của cấp bậc Trúc Cơ.

Hai gã đệ tử ngoại môn đang tán gẫu thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội chỉnh đốn tư thế nghiêm chỉnh, đợi đến khi nhìn rõ được bóng người trong tia sáng, lập tức khom lưng hành lễ:

“Tham kiến Thanh Dương sư thúc!”

Lưu Ngọc với tư cách là một trong những tu sĩ có giao tình khá gần gũi với Nghiêm gia, Thanh Tú phong này hắn cũng đã từng đến mấy lần, đệ tử được bố trí canh gác ở Linh sơn đương nhiên không phải không biết hắn.

Bọn họ đều là hậu bối của Nghiêm gia, cho nên mới có thể nhận lấy nhiệm vụ nhẹ nhõm này, sớm đã được bàn giao lại không thể thất lễ, lúc này đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ngăn cản hắn.

“Ừm.”

Thấy hai gã đệ tử ngoại môn hành lễ, Lưu Ngọc cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, sau đó đi về phía Linh sơn.