← Quay lại trang sách

Chương 1017 Lợi ích qua lại

Đã hơn mười năm trôi qua, hai gã đệ tử canh gác ở Linh sơn sớm đã không còn là hai người lúc trước nữa.

Mà bản thân hắn thì vẫn giống như xưa, không hề thay đổi một chút nào.

Trên đường đi, hắn đã dùng lệnh bài của tông môn để liên lạc với Nghiêm Hồng Ngọc, lúc này cũng không cần phải thông báo thêm, trực tiếp đi vào trong động phủ là được.

Lưu Ngọc đi đến trước một động phủ ở sườn núi gần đỉnh núi hắn bỗng dừng bước chân lại, tiện tay phát ra một đạo Truyền âm phù, sau đó lại lẳng lặng chờ đợi.

“Ầm ầm đùng đùng”

Trận pháp biến mất, cửa đá chầm chậm mở ra.

Một mỹ phụ trung niên mặc đạo bào cất bước nhẹ nhàng xuất hiện ở cửa động phủ, trên mặt còn nở nụ cười quen thuộc.

Nữ nhân này thân thể đẫy đà, dáng vẻ thành thục đoan trang, một thân đạo bào rộng lớn nhưng lại chẳng thể che lấp đi dãy đồi núi cao ngất kia, đường cong duyên dáng hiện rõ.

Chẳng hề có phấn son trang điểm nhưng lại có được dáng vẻ thướt tha động lòng người của nữ nhân trưởng thành, khiến cho người ta nhìn mãi không thôi.

Đúng vậy, đây chính là Nghiêm Hồng Ngọc!

“Từ biệt hơn mười năm không gặp, tu vi của Lưu sư đệ lại tiến bộ thêm một bậc, thật đúng là đáng để chúc mừng!”

“Không những cảnh giới đã thăng cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, mà còn bộc lộ tài năng ở Sở quốc Tu Tiên Giới.”

“Cho dù ta ở tận Vọng Nguyệt Thành cũng đã nghe nói đến những chuyện của sư đệ.”

“Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn, lời này quả thực không hề sai.”

Nghiêm Hồng Ngọc quan sát từ trên xuống dưới ra vẻ đánh giá Lưu Ngọc một hồi, trong đôi mắt kia tỏ ra ngạc nhiên giống như lần đầu tiên quen biết vậy, trong lòng không có nửa điểm xem thường hắn.

Còn nhớ thời điểm lần đầu gặp mặt, hắn chỉ là một Luyện Khí trung kỳ, giờ đây hơn mười năm trôi qua, tu vi của hắn vậy mà đã lên tới Trúc Cơ trung kỳ.

Nhắc đến những chiến tích của Lưu Ngọc ở Yến quốc, nàng ta cũng chỉ có thể cảm thán mình kém cỏi chứ không hề có ý nghĩa tranh cao thấp với hắn.

“Sư tỷ quá khen rồi.”

“Lưu mỗ ở Yến quốc chỉ là chấp hành nhiệm vụ của tông môn mà thôi, cũng không tính là gì, sư tỷ ở mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ cũng là chấp hành nhiệm vụ tông môn, hai người cũng không phân cao thấp.”

“Mười năm không gặp, phong thái của sư tỷ lại càng mạnh mẽ hơn trước kia.”

Lưu Ngọc khẽ cười, chắp tay nói.

“Mời.”

Nghiêm Hồng Ngọc duỗi tay mời, tỏ ý mời hắn đi vào trong động phủ nói chuyện.

Lưu Ngọc cũng không khách khí, lập tức tiến lên phía trước, cùng nàng ta đi vào trong động phủ.

Khi đứng gần nhau hắn lập tức cảm giác có một mùi hương tựa như lan lại tựa như xạ hương phảng phất xông vào trong mũi, nhưng trong lòng hắn vẫn điềm nhiên như thường.

“Chúc mừng Hồng Ngọc sư tỷ tu vi đã tiến bộ thêm một bước, đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong.”

“Ắt sẽ có một ngày có thể bước ra khỏi được bước đi có tính then chốt đó.”

Lưu Ngọc cảm giác được tu vi của đối phương liên lên tiếng chúc mừng, hắn cũng không vì thành tựu hiện có của mình mà sinh ra ngạo mạn.

Nhưng hắn cũng không quên mục đích chuyến thăm lần này của mình là vì cái gì, đương nhiên không thể cướp đi nổi trội của chủ nhân được.

Nào ngờ, Nghiêm Hồng Ngọc nghe vậy thì lại thở dài trầm mặc không nói lời nào, như thể đang có tâm sự vậy.

Mãi cho đến khi hai người ngồi xuống đối diện nhau, rót cho mỗi người một chén Linh trà, nàng ta mới mở miệng nói:

“Muốn bước ra khỏi bước đi có tính mấu chốt kia, nói thì dễ đó nhưng không biết đã có bao nhiêu đồng đạo đã ngã xuống ở đây.”

“Cho dù là bảy người ưu tú nhất trong tông môn nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của tông môn có ưu thế nhận được đủ loại tài nguyên, mỗi một thời người thành công cũng chỉ có một hai người.”

“Ta tư chất bình thường, có thể tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong, toàn bộ cũng nhờ vào sự tương trợ của gia tộc mới may mắn mà có được.”

“Nhưng đã đến bước này, cũng không thể ỷ vào gia tộc được nữa, lão tổ đã ra lệnh, về chuyện Kết Đan, gia tộc sẽ không trợ giúp được bao nhiêu cho ta.”

Hai người đã quen biết hơn mười năm, lại cùng chấp hành nhiệm vụ vài lần, cho nên giao tình cũng coi như không tệ.

Cũng là vì giao tình không tệ, Nghiêm Hồng Ngọc mới nói ra những khó khăn của mình.

Vừa nói chuyện, trên trán nàng ta lại hiện lên vẻ sầu não, nhưng dù sao cũng người tu luyện lâu năm từng nhiều lần trải qua gian khổ, rất nhanh sau đó nàng ta đã thu liễm lại vẻ mặt kia.

“Sư tỷ không cần vì những điều này mà phiền não, ngoại trừ Thiên linh căn ra, ở trước bình cảnh Kim Đan mọi người đều ngang hàng như nhau.”

“Chúng ta tuy rằng tư chất bình thường, tất cả tài nguyên cũng do bản thân mình tính toán, nhưng chúng ta vẫn phải tin vào chính mình và đặt chúng vào cuộc chiến, như vậy thì mới không uổng công bước đi trên con đường trường sinh này!”

Lưu Ngọc cổ vũ Nghiêm Hồng Ngọc, lời nói mạnh mẽ khí phách tỏ ra nội tâm và suy nghĩ mạnh mẽ của hắn.

“Lưu sư đệ có đạo tâm kiên định như vậy, chẳng trách chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi mà đã có thể đạt được thành tựu như vậy.”

Nghiêm Hồng Ngọc xúc động nói.

Không biết có phải là vì bị cảm hóa bởi những lời nói đầy niềm tin của hắn hay không mà tâm trạng của nàng ta đã tốt hơn rất nhiều.

Tiếp sau đó, hai người lại bắt đầu trò chuyện về những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua, Lưu Ngọc chọn lọc một vài chuyện mà chính bản thân hắn đã trải qua để kể với nàng ta.

Đợi đến khi ôn chuyện xưa đủ rồi, hắn mới nhắc tới việc những hạng mục giao dịch, từ nay về sau sẽ có thêm “Dưỡng Nguyên đan.”

Sau cùng mới nói ra mục đích chuyến này của mình.

“Hồng Ngọc sư tỷ, trước mắt điểm công huân Lưu mỗ đã đủ, các điều kiện phương diện khác cũng kém không xa, tất cả ý định này đều để đọ sức với vị trí chân truyền này.”

“Lần này đến đây thăm hỏi, là hy vọng.”