← Quay lại trang sách

Chương 1018 Lợi ích qua lại(2)

Nói đến chính sự, vẻ mặt Lưu Ngọc nghiêm túc hẳn hoi, chầm chậm nói ra mục đích lần này của mình.

Đồng thời cũng quan sát phản ứng của đối phương.

“Nếu như Lưu sư đệ đã có tâm chí mạnh mẽ như vậy, cho dù là công hay tư, sư tỷ cũng đều hoàn toàn không có lý do gì để không đồng ý.”

“Có điều việc này không phải là chuyện nhỏ, e rằng sư tỷ cũng không giúp đỡ được gì, vẫn phải xin ý kiến lão tổ, do lão tổ ra mặt hành động mới được.”

“Hiện giờ lão tổ đang ở Thanh Tú phong, chi bằng đợi ta đi xin ý kiến lão tổ, sau đó dẫn sư đệ vào gặp lão tổ để thương lượng xem sao, ngươi thấy thế nào?”

Nghe vậy Nghiêm Hồng Ngọc cũng không cân nhắc đến quá nhiều, lập tức đồng ý ngay.

Đúng thực như lời nàng ta nói, với quan hệ của Lưu Ngọc và Nghiêm gia, cho dù là nói về công hay tư đều không có lý do để không giúp đỡ.

Suy cho cùng mỗi năm đều có giao dịch đan dược nhị giai, hiện tại có thêm Dưỡng Nguyên đan, về sau biết đâu lại còn có thêm đan dược trân quý nào khác thì sao?

Quan trọng hơn chính là trong mắt Nghiêm gia, Lưu Ngọc năm mươi chín tuổi đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lại còn là Luyện Đan Sư nhị giai, khả năng có thể ngưng kết Kim Đan lại không thấp, là người đáng để kết giao.

“Nghe theo sư tỷ sắp xếp, Lưu mỗ cũng đã lâu không gặp Nghiêm trưởng lão rồi.”

“Nhận được chiếu cố, lần này đang muốn đích thân thăm hỏi lão nhân gia một phen.”

Thấy đối phương lập tức đồng ý, trong phòng Lưu Ngọc nhất thời cũng nhẹ nhõm hẳn, hắn chắp tay hướng về đỉnh núi xa xa, bày tỏ sự tôn kính của mình đối với sư môn trưởng bối.

“Nếu đã như vậy, mời sư đệ đi theo ta.”

Nghiêm Hồng Ngọc khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ở phía trước dẫn đường đi về phía đỉnh núi.

Mặc dù Lưu Ngọc đã lấy ra “lợi ích” là Dưỡng Nguyên đan ra trước, lại còn nhắc đến nguyện vọng cần Nghiêm gia hỗ trợ, bao nhiêu đấy có vẻ lộ ra hiệu quả và lợi lộc, nhưng nàng ta lại không hề cảm thấy phản cảm.

Mọi chuyện trên thế gian này, mối quan hệ qua lại giữa tu sĩ và tu sĩ về bản chất không phải chính là để trao đổi lợi ích đó sao?

Trên đỉnh núi Thanh Tú phong, Nghiêm Hồng Ngọc đi vào trong động phủ xin chỉ thị của Nghiêm trưởng lão, Lưu Ngọc thì đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Qua một lúc sau, Nghiêm Hồng Ngọc lại đi ra lần nữa, mời hắn đi vào bên trong gặp Nghiêm trưởng lão.

“Phù”

Nghênh đón cơn gió núi mát mẻ, áo bào của Lưu Ngọc bay phấp phới trong gió, hắn hít thở sâu một hơi, cố duy trì tâm tư thanh tỉnh.

Sau đó người hắn khẽ động đi vào trong động phủ dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Hồng Ngọc.

Thực lực giữa tu sĩ cao giai và tu sĩ cấp thấp chênh lệch rất lớn, tu sĩ cao giai có thể hoàn toàn có thể áp đảo tu sĩ cấp thấp ở mọi phương diện.

Cũng chính bởi vì điều này mà Lưu Ngọc vẫn luôn cẩn thận dè dặt, tôn kính nhưng không hề gần gũi với tu sĩ cao giai.

Nếu như không phải vì chuyện vị trí chân truyền quan trọng hơn, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ sâu xa dối với địa vị của hắn ở trong tông môn sau này, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động đi thăm hỏi một vị tu sĩ cao giai, dù cho người nọ trên danh nghĩa là sư tôn của mình.

Trở thành đệ tử chân truyền không đơn giản chỉ là nhận được sự tài nguyên nhiều hơn của tông môn mà còn có hàm ý là được thăng cấp về địa vị.

Từ đó chân chính tiếp xúc với hạch tâm của tông môn, có thể nắm giữ rất nhiều tài nguyên mà trước kia không thể có được.

Mà nếu như là tán tu nửa đường gia nhập vào tông môn, cho dù là người có thiên tư hơn người, chỉ cần không đạt tới trình độ vô linh căn thì hoàn toàn không thể trở thành chân truyền được.

Đệ tử chân truyền chính là trung tâm trong hạch tâm của Nguyên Dương Tông, dù cho có ngưng kết được Kim Đan cũng sẽ nhận được ảnh hưởng rất lớn. Kim Đan do đệ tử chân truyền thăng cấp có thể dễ dàng được tiếp xúc với những bí mật của tông môn, sẽ được đối đãi thành “người một nhà” chân chính.

Tuy rằng đãi ngộ, quyền hạn của hai người đều như nhau, nhưng nếu là Kim Đan do đệ tử bình thường thăng cấp, nếu so sánh thì vẫn kém thú vị hơn.

Trong thời gian Trúc Cơ kỳ không nhận được trọng điểm bồi dưỡng, sau khi ngưng kết Kim Đan đãi ngộ cũng như nhau, có điều nếu như thật sự có chỗ tốt, vậy thì vẫn sẽ ưu tiên cân nhắc đến đệ tử chân truyền.

Đương nhiên dù sao đi nữa, sau khi thăng cấp Kim Đan kỳ đều là cao tầng của tông môn.

Những điều trên đều không phải là thứ được thể hiện ra ngoài mặt, mà nhiều hơn chính là một loại quy tắc ngầm, chẳng hạn như đủ loại phân biệt phe phái từ xuất thân dẫn tới như biệt viện nhất mạch, gia tộc nhất mạch, sư đồ nhất mạch.

Đệ tử chân truyền nếu so với tu sĩ bình thường, chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn một chút, bởi vậy Kim Đan thăng cấp ra có thể vững vàng nắm giữ quyền lên tiếng trong tông môn.

Mà tu sĩ bình thường có Kim Đan thăng cấp ra, nếu so sánh thì “không được coi trọng.”

Nơi nào có người ắt có giang hồ, một tông môn lớn như thế cũng tràn ngập đủ loại phe phái, phân chia trong một vòng luẩn quẩn.

Thời gian cách biệt đã hơn mười năm, lần nữa khi Lưu Ngọc gặp lại Nghiêm trưởng lão, không hề ngoài dự đoán, lần nói chuyện này tiến hành vô cùng suôn sẻ

Có được che giấu của “Ẩn Linh thuật”, vị trưởng lão này cũng không có phát hiện ta tu sĩ thật sự của hắn.

Nửa khắc sau, Lưu Ngọc và Nghiêm Hồng Ngọc sóng vai đi ra khỏi động phủ, trên mặt ai cũng lộ ra ý cười.

Nhìn từ biểu cảm trên mặt hai người liền biết được đã đạt được hiệu quả như mong muốn.

“Chuyện phó thác lần này, đã làm phiền sư tỷ hao tâm tổn trí, sau khi mọi việc đã thành Lưu mỗ nhất định sẽ có hậu tạ.”

“Hồng Ngọc sư tỷ không cần tiễn ta thêm nữa, Lưu mỗ đi đây, ta ở Thải Liên sơn đợi tin tức tốt của sư tỷ!”