Chương 1019 Lợi ích qua lại(3)
Bước tới sườn núi, Lưu Ngọc bỗng nhiên dừng bước lại, hắn chắp tay lại nghiêm túc nói.
“Lưu sư đệ xin cứ yên tâm.”
“Nếu như lão tổ đã đồng ý, Nghiêm gia đương nhiên sẽ không nuốt lời.”
Nghiêm Hồng Ngọc thi lễ đáp lại, cũng lên tiếng nói một cách nghiêm túc.
Thấy vậy, Lưu Ngọc cũng thật sự yên lòng, hắn không nhiều lời nữa mà lấy ra thuyền Độn Phong phóng lên trời, hóa thành một đạo tia sáng đen kịt, quay về Thải Liên sơn.
Muốn thăng cấp đệ tử chân truyền, năm mươi điểm công huân chỉ là một trong những điều kiện cơ bản, còn cần phải có xuất thân trong sạch, tiềm lực lớn nhỏ còn phải đợi đánh giá do Kim Đan trưởng lão tiến hành.
Đợi đến khi đạt được nhiều điều kiện và thông qua đánh giá của trưởng lão, vậy thì nhiệm vụ khảo hạch để thăng cấp chân truyền sẽ được ban xuống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể chính thức được thăng cấp.
Chẳng qua quy trình nói thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ nói đến yêu cầu đạt năm mươi điểm công huân thôi cũng đã đủ để ngăn chặn hơn chín mươi phần trăm tu sĩ tham gia rồi.
Dù sao trong thời kỳ đặc thù, chém giết một tên địch có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cũng chỉ đạt được một điểm công huân, cho nên nếu muốn đạt được điều kiện cơ bản vậy thì cần phải chém giết nhiều nhất năm mươi tên địch nhân.
Một con số nhiều như vậy, ai có thể đảm bảo mình sẽ luôn thuận lợi, sẽ không bỏ mạng giữa đường chứ?
Mà muốn thông qua cách thức này để giành được điểm công huân chỉ sẽ càng phức tạp hơn nhiều so với giết địch, tông môn cũng sớm đã cân nhắc đủ loại tình huống này, cho nên sẽ không để lại sơ hở rõ ràng nào. …
Có được Lý gia từ chỗ của sư tôn tiện nghi cùng với Nghiêm gia vẫn luôn có giao tình tốt từ trước đến nay phát lực, chuyện thăng cấp chân truyền của Lưu Ngọc đã được tiến hành vô cùng suôn sẻ.
Công trạng, trong sạch, tiềm lực, đủ loại phương diện hắn đều thỏa mãn yêu cầu, thành công để bắt đầu mở ra trình tự thăng cấp.
Nhiệm vụ khảo hạch thăng cấp chân truyền rất nhanh đã được ban xuống.
Nếu so sánh Lưu Ngọc với “Tam Anh Tứ Kiệt”, thực lực của hắn cũng không thua kém bao nhiêu, thông qua nhiệm vụ khảo hạch đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
Thế nên sau khi trải qua quá trình “đấu trí đấu dũng”,“bất chấp gian khổ” một phen, hắn hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch một cách gian nan.
Việc đệ tử nội môn thăng cấp được hoàn thành ở Chính Nguyên Điện tại Thanh Tuyền phong, nhưng đệ tử nội môn đương nhiên không thể đánh đồng với đệ tử chân truyền.
Đệ tử chân truyền được thăng cấp được tiến hành ở Thông Thiên phong được bảy ngọn núi chính bao bọc xung quanh, do Kim Đan trưởng lão chứng kiến và chủ trì.
Sau khi thông qua nhiệm vụ khảo hạch, Lưu Ngọc cũng không vội, mà vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ cần đợi ngày lành tới, trưởng lão phụ trách việc này sẽ truyền đạt mệnh lệnh thông báo đến, hắn sẽ đi tới Thông Thiên phong, đến lúc đó có thể hoàn thành thăng cấp.
Thông Thiên phong, Nguyên Dương Tông.
Một đạo tia sáng đen kịt như mực đáp xuống Chân Dương Đạo Trường, hiện ra một thân ảnh tóc đen mặc áo bào đen.
Người này chính là Lưu Ngọc!
Ngày thứ chín sau khi hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch chân truyền, mới vừa kết thúc việc tu luyện mỗi ngày, hắn đã nhận được tin tức của tông môn, bảo hắn tới đây để tham gia nghi thức thăng cấp chân truyền.
Liếc mắt nhìn lại, hắn thấy được có không ít tu sĩ ở trên đạo trường, đều là những Trúc Cơ đồng môn có người quen thuộc cũng có lạ mặt.
Nhưng cho dù là xa lạ, Lưu Ngọc cũng biết được danh tính, không đến mức lúng túng khi nhìn trái gặp phải mà cũng không gọi được tên người ta.
Suy cho cùng tu tiên giả đã gặp qua là sẽ nhớ ngay, tu sĩ Trúc Cơ Nguyên Dương Tông cũng có mấy trăm người, cho dù chưa từng giao tiếp tới, nhưng tư liệu đơn giản cũng dễ thu thập được.
“Lưu sư huynh, chúc mừng.”
Tiền Chí Kim vội bước đến gần, chắp tay cung kính nói.
Trên mặt y còn mang theo ý cười tươi rói, nhưng trong lòng lại phức tạp vô cùng, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tỵ đúng thật là thổn thức không thôi.
Nhớ lại năm đó, Lưu Ngọc chỉ là một đệ tử ngoại môn vô cùng bình thường, tu sĩ chẳng qua cũng chỉ là Luyện Khí tầng bốn, muốn lựa chọn một nhiệm vụ vặt vãnh bên ngoài còn dâng tặng y một Linh Thạch coi như là lợi ích, miệng gọi một tiếng “Tiền sư huynh.”
Nhưng giờ đây vật đổi sao dời, địa vị của hai bên đều đã xảy ra một sự biến hóa cực lớn.
Đối phương một bước bay lên trời cao, từ một đệ tử ngoại môn bình thường từng bước từng bước tiến lên phía trước, giờ đây lại còn sắp đưa tên mình vào trong chân truyền, còn mình bây giờ phải mở miệng gọi hắn một tiếng sư huynh.
Đó lại là vị trí chân truyền!
Trúc Cơ của tông môn có chừng hơn bốn trăm người, nhưng người có may mắn có thể liệt vào danh sách chân truyền chẳng qua cũng chỉ lác đác hai mươi mấy người.
Mỗi một người đều là nhân tài kiệt xuất trong cùng thế hệ, địa vị vượt xa hẳn tu sĩ Trúc Cơ bình thường, nhận được bồi dưỡng trọng điểm của tông môn, xác suất ngưng kết Kim Đan cũng vượt xa tu sĩ bình thường.
Với tu vi Trúc Cơ trung kỳ đối phương đã có thể dạo chơi ở vị trí chân truyền, cũng thật sự khiến y cảm thấy vô cùng khâm phục.
“Chúc mừng Lưu sư huynh bước đến vị trí chân truyền, Kim Đan đại thành chỉ là chuyện trong tầm tay!”
Nhưng Tiền Chí Kim cũng là người từng trải y vẫn áp chế lại hàng ngàn cảm xúc và trăm mối thổn thức phức tạp trong lại xuống, nói ra lời chúc mừng từ tận đáy lòng.
Giờ khắc này, y chỉ thấy cao hứng và vui mừng.
Cho dù thế nào, mối quan hệ giữa y và Lưu Ngọc cũng coi như không tệ, miễn cưỡng coi như là “bằng hữu”.
Đối phương có tiền đồ cao xa một bước bay lên trời, dù sao cũng không phải là một chuyện xấu.
Ngày sao nếu như gặp phải việc khó khăn gì, biết đâu y còn có thể có việc cầu đối phương thì sao?!
“Tiền sư huynh khách khí rồi.”
“Lưu mỗ chẳng qua cũng chỉ là tu luyện dần từng bước mà thôi, có thể đạt được vị trí chân truyền hoàn toàn dựa vào tài bồi dưỡng của tông môn và một chút may mắn của mình.
“Còn về những lời Kim Đan đại thành, ta thật là không dám nhận.”
Lưu Ngọc cười thoải mái một tràng, khách khí đáp lại.