← Quay lại trang sách

Chương 1020 Trang nghiêm tuyên thệ

Cây cao vượt rừng sẽ dễ bị gió dập, tuy rằng hắn sắp trở thành đệ tử chân truyền, nhưng vẫn không muốn quá mức kiêu ngạo.

“Lưu sư huynh đã là chân truyền chi tôn, xưng là sư huynh, tại hạ tuyệt đối không dám tiếp nhận.”

“Chớ có nhắc lại, chớ có nhắc lại.”

Nghe thấy xưng hô sư huynh này, Tiền Chí Kim liên tục xua tay, tỏ ý không dám tiếp nhận.

Hơn mười năm trôi qua, thời gian Trúc Cơ của y và Lưu Ngọc cũng gần như nhau, hiện giờ cũng đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.

Nhưng địa vị của đệ tử chân truyền và đệ tử bình thường chênh lệch rất xa nhau, cho dù tu vi tương đương thậm chí cao hơn thì đệ tử bình thường cũng phải gọi sư huynh, đây là môn quy lễ nghi của đại phái cổ xưa.

Xưng hô sư huynh chẳng qua cũng chỉ là khách khi mà thôi, dù sao môn quy bày ra ở đó, Lưu Ngọc với tư cách là người hưởng thụ đặc quyền, đương nhiên cũng không thể làm trái.

Trật tự môn quy truyền thừa mấy ngàn năm, hắn cũng không có ý làm dao động.

Trong lúc đang nói chuyện, một đạo tia sáng màu lam đáp xuống ở bên cạnh cách đó không xa, hiện ra một thân ảnh nữ tu lạnh lùng.

Người này lại chính là Lý Bất Ngữ!

Trên gương mặt hời hợt lạnh lẽo như băng lộ ra ý cười nhàn nhạt, Lý Bất Ngữ thu lại Linh khí, sau đó cất bước đi tới.

“Chỉ là một chuyện nhỏ nhoi mà thôi, sao còn phiền sư tỷ đại giá đến đây?”!

Lưu Ngọc bước nhanh đến tiếp đón, sau khi chào hỏi thì nói như vậy.

“Vị trí chân truyền cũng không phải chuyện nhỏ, từ nay cũng chẳng người tầm thường nào có thể sánh bằng.”

“Sư đệ thăng cấp chân truyền, một người làm sư tỷ như ta đương nhiên phải đến giữ thể diện chứ.”

Lý Bất Ngữ thu lại ý cười trên mặt, nói một cách nghiêm túc.

“Đa tạ sư tỷ!”

Lưu Ngọc cung kính chắp tay nói.

Hắn có thể cảm giác được thiện ý của đối phương, đạt được vị trí chân truyền thuận lợi như vậy, không thể không kể đến công sức tương trợ của Lý gia, cho nên một tiếng cảm tạ này cũng thật lòng thật dạ.

Thuần thục ứng phó với mấy đồng môn tiến đến chúc mừng, thấy thời gian cũng gần đến Lưu Ngọc đúng lúc chấm dứt cuộc trò chuyện.

Hắn xoay đầu lại khẽ gật đầu với Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên đi theo mình đến, hắn phất tay áo một cái, cất bước đi về phía Thông Thiên phong.

Băng qua khu vực sườn núi của nhóm các tu sĩ Trúc Cơ, tiến vào sườn núi nơi động phủ của Kim Đan trưởng lão, Lưu Ngọc thả chậm bước chân lại.

Nhưng cho dù nửa đường có phong cảnh thế nào hắn cũng đều chẳng để tâm đến.

Cuối cùng, khi đi đến gần địa phận đỉnh núi Thông Thiên phong hắn mới dừng bước lại.

Lưu Ngọc nhìn thấy được một cổ điện loang lổ màu sắc.

Cổ diện có kích thước khoảng một sân bóng rổ, tổng thể đều được xây dựng từ chất liệu gỗ giống như đồng đen, tạo nên màu sắc xanh đen cổ kính.

Mặc dù nó được quét dọn chỉnh tề sạch sẽ, nhưng nhìn từ từng góc từng cạnh vẫn có thể nhìn ra được, tòa cổ điện này đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng cho nên mới lưu lại từng đường từng đốm vết tích loang lổ như vậy.

Đó là vết tích do sức mạnh của thời gian bào mòn đi, dấu vết của năm tháng.

Lưu Ngọc vừa nhìn sang, lập tức có một loại cảm giác tang thương trải qua năm tháng xông vào trong đầu.

Tiểu điện trải qua thời gian lâu dài, từ niên đại xa xôi vẫn luôn được bảo tồn đến nay, dường như đã chịu tải trọng trách to lớn của lịch sử!

Giá trị vượt thời gian!

Bên trên cửa điện, có một tấm bảng hiệu vuông vức, trên đó khắc ba chữ lớn “Tổ Sư Điện”.

Có lẽ là vì nguyên nhân nơi này đã quá mức lâu đời, thể chữ mạ vàng gần như đã phai màu.

Trong điện là nơi trang trọng nghiêm túc, ngoài điện là một mảnh yên bình với tiếng chim hót và hoa thơm, đứng trong khung cảnh thế này, Lưu Ngọc cũng bất giác nín thở lại.

Không biết tại sao, trong lòng hắn cũng không còn khơi dậy chút ngạo mạn nữa.

Lúc này ở ngoài Tổ Sư Điện, còn có một bóng dáng nữ tu mặc y bào màu vàng mơ đang đứng đó, nàng ta dừng chân ngẩng mặt nhìn tòa tiểu điện này, dường như cũng đang nghiêm túc quan sát nơi đây.

Vẻ mặt nàng ta nghiêm túc và sâu xa, có vẻ như đang nhớ lại những hồi ức trong quá khứ của tông môn.

Vệ Tiểu Cầm!

“Nữ nhân này vì sao lại ở đây, chẳng lẽ?!”

Trong lòng Lưu Ngọc thoáng giật mình.

Nữ nhân này và hắn đều là dẫn đội của Thanh Phong, biểu hiện của nàng ta trong cuộc chiến ở Yến quốc cũng không kém hắn bao nhiêu, nàng ta còn giành được bốn mươi lăm điểm công huân.

Thời gian Trúc Cơ còn dài hơn cả hắn, nếu như trước kia có tích lũy được một chút điểm công huân thì đạt đến yêu cầu cơ bản cũng không phải là chuyện khó khăn.

Mặc kệ là nữ nhân này qua ải như thế nào, nhưng nếu như nàng ta đã đứng ở nơi này, chắc chắn đã nói rõ được một số việc.

Linh Giác của tu sĩ Trúc Cơ nhạy bén biết bao?

Cộng thêm lúc hắn quan sát cũng không có cố ý thu liễm lại, cho nên rất nhanh đã bị phát hiện ra, Vệ Tiểu Cầm quay đầu lại nhìn người đi tới, trên mặt nàng ta tỏ ra vẻ bất ngờ.

Chuyện thăng cấp chân truyền thường phải chính thức hoàn thành nghi thức xong xuôi mới có thể chiêu cáo toàn bộ tông môn.

Mà trước lúc đó nếu như không chủ động lan truyền, cơ bản là không có tu sĩ nào khác biết được, cho nên trước đó cả hai người đều không biết chuyện của lẫn nhau.

“Vệ sư muội.”

Lưu Ngọc tiến về phía trước, thản nhiên lên tiếng chào hỏi.

Vệ Tiểu Cầm chắp tay đáp lễ, sau đó im lặng không nói lời nào.

Tổ Sư Đường vẫn là nơi nghiêm trang, ở nơi này tùy ý nói chuyện với nhau có vẻ không thích hợp, cho nên sau khi hai người chào hỏi đơn giản thì cũng không có ý tứ muốn trò chuyện thêm.

Ngộ nhỡ bị khép vào tội danh quấy rầy sự yên bình của tổ sư, vị Kim Đan trưởng lão chủ trì việc này chán ghét, đến lúc đó khóc không ra nước mắt. …