Chương 1312 Kim Qua tiên thành(5)
Ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, sau khi thương nghị qua một phen, ba đại tông môn Nguyên Dương tông, Hợp Hoan Môn, Thanh Hư Phái quyết định liên thủ, cùng nhau phòng thủ khu vực này.
Sau khi được ba đại tông môn cùng với Thất Quốc Minh kiến thiết, Kim Qua tiên thành và căn cứ tu tiên giả chung quanh rực rỡ hẳn lên, hiệu suất phòng thủ đã tăng cực lớn.
Thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho dù so sánh với các loại tiên thành cỡ lớn như “Vọng Nguyệt Thành”,“Thiên Khung Thành”, thì đều kém không xa.
Mà theo Kim Qua tiên thành được gia cố, cùng với thông tin các vụ yêu thú bạo động không ngừng xảy ra, thủy triều yêu thú sắp xảy ra, đều đang lưu truyền trong khu vực này.
Nhất thời lòng người bàng hoàng.
Giờ Mão, sắc trời hơi đen, độn quang màu xanh chói mắt đến từ phía chân trời, mang theo Linh áp mạnh mẽ cấp bậc Kim Đan.
Trong chừng hai giây ngắn ngủi, đã đến gần từ phương xa.
Cuối cùng dừng lại trên bầu trời của Kim Qua thành, hạ xuống tại cửa đông thành cách đó không xa.
Độn quang thu vào, hiện ra một bóng người đạo tóc đen hắc bào, thân hình hắn khôi ngô, khí chất dương cương.
Bên trong ánh mắt đen như mực, lóe ra ánh sáng lý trí,
Người này chính là Lưu Ngọc!
“Kim Đan chân nhân. .”
Hắn ta cảm nhận được trong lúc bóng người kia giơ tay nhấc chân, tản ra Linh áp mạnh mẽ như ngưỡng mộ núi cao, cùng với đặc thù không cần dùng bất cứ loại pháp khí pháp bảo nào đã có thể lơ lửng trên không trung, tu sĩ thủ thành không khỏi lóe lên suy nghĩ này.
Chợt, bọn họ nhao nhao như gặp phải đại địch, một khắc sau đó trận pháp thủ thành được ầm vang mở ra!
“Tiền bối xin dừng bước, không biết đi vào Kim Qua thành là vì có chuyện gì?”
“Nếu có phân phó, hãy cứ nói cho tại hạ, tất nhiên tại hạ sẽ hết sức mà làm.”
“Thương Vân trưởng lão của bản phái đang tọa trấn trong thành, đã thông báo đến trưởng lão, xin tiền bối chờ một lát.”
Một người đạo nhân thanh niên mặc đạo bào màu xanh lam, trên mặt có mấy phần khí khái hào hùng, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ, căng da đầu đứng ra nói.
Xem ra, hẳn người này là chủ sự ở cửa tường thành này.
Căn cứ vào ký hiệu trên đạo bào, cùng với cờ xí trên tường thành, vô cùng dễ nhận xét được người này là tu sĩ Thanh Hư Phái, với lại thủ vệ cửa đông tường thành chủ yếu là do Thanh Hư Phái làm chủ.
“Tên tiểu bối này thật là thú vị.”
Lưu Ngọc không nói gì, chỉ nhìn đối phương như cười như không, gây ra áp lực cực lớn.
Chỉ là tu vi Trúc Cơ mà lại dám ngăn cản bước chân của Kim Đan chân nhân, không thể không nói quả thực lá gan người này không nhỏ.
Cũng do có “Thanh Hư Phái” làm hậu thuẫn, mới có sức lực kiểu này.
Nếu đổi thành tán tu bình thường, hoặc là Trúc Cơ thế lực nhỏ, tám phần sẽ kiểu ngay cả rắm cũng không dám thả.
Chẳng qua cho dù như thế hắn ta đang có cái nhìn hiềm nghi mạo phạm, đổi thành một thời gian khác, Lưu Ngọc sẽ không để bụng mà lấy mạng nhỏ của người này luôn.
Nhưng lần này đến đây để đóng giữ thành, nên cũng không thật sự để trong lòng.
Linh quang đủ mọi màu sắc bao phủ cả một tòa tiên thành, tu sĩ thủ thành như gặp phải đại địch, còn không ngừng có các loại thành phần của “thành vệ quân” chạy đến.
Mà đối diện bọn họ chỉ là một người khôi ngô, thế mà lại khiến đại bộ phận tu sĩ kinh hồn táng đảm.
“Lưu sư thúc!”
Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc, vui mừng mang theo vài phần không xác định, vang lên trên tường thành yên tĩnh.
Nhan Khai vội vàng chạy đến, vừa nhìn thì đã trông thấy Lưu Ngọc đứng chắp tay, phong khinh vân đạm, không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
Lưu Ngọc nghe vậy, bình tĩnh quay đầu, vừa vặn trông thấy bóng dáng Nhan Khai quen thuộc kia.
“Thật sự là Lưu sư thúc?”
Trên mặt Nhan Khai vui mừng, sau đó nhíu mày, quát thanh niên đạo nhân Trúc Cơ hậu kỳ:
“Hay lắm tên Linh Hư Tử nhà ngươi thật to gan!”
“Dám ngăn cản ‘Thanh Dương trưởng lão’ của bản tông!”
“Cái này…“Tu sĩ Trúc Cơ tên là Linh Hư Tử lập tức á khẩu không trả lời được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở phía sau.
Vừa mới nghĩ tới hậu quả đắc tội Kim Đan chân nhân, hắn ta cũng hơi không rét mà run.
Tu vi thấp chính là tu vi thấp, cho dù tựa lưng vào ngũ đại tông môn của Sở quốc, cũng chẳng hề có cảm giác an toàn.
Dù sao môn phái cũng không thể bảo vệ từng giây từng phút, một Tu sĩ Kim Đan muốn lặng yên diệt trừ một tu sĩ Trúc Cơ không một tiếng động, thực sự là có quá nhiều phương pháp.
Chỉ là không chờ người này giải thích, Nhan Khai đã hành động trước một bước, lấy lệnh bài thủ thành của mình ra bấm mấy pháp quyết vào trong đó.
Sau một khắc, trên màn sáng đủ mọi màu sắc đã xuất hiện một cái lỗ to lớn, cửa thành được mở ra thành công.
“Lưu sư thúc, mời!”
Nhan Khai lớn tiếng nói, giọng điệu hoàn toàn cung kính như trước đây, nhưng lại mang theo vẻ vui mừng.
Không có Kim Đan trưởng lão đích thân tọa trấn, bọn họ thân làm một trong ngũ đại tông môn của Sở quốc, mặc dù không đến mức bị bắt nạt, nhưng cũng bị động mọi chỗ.
Cuối cùng cũng đợi được trưởng lão đến đây, mình cũng có chỗ dựa, kẻ này nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
“Hình như thật sự là Thanh Dương chân nhân?”
“Không sai, chính là Thanh Dương chân nhân của Nguyên Dương Tông.”
“Lúc chân nhân còn đang cảnh giới Trúc Cơ, tại hạ đã từng gặp qua một lần ở xa xa.”
Lúc này, có không ít người trong các tu sĩ chạy tới nhận ra thân phận của Lưu Ngọc.
Mà đệ tử Nguyên Dương Tông thủ vệ ở tường thành khác, nghe thấy thông tin cũng đuổi theo đến, chạy chậm ra cửa thành nghênh đón.
Trong sự chú mục của vạn chúng, Lưu Ngọc chậm rãi đi vào trong thành, gật đầu ra hiệu với đệ tử Nguyên Dương chạy đến nghênh đón Tông.
“Thanh Dương tiền bối, vừa rồi tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, xin tiền bối trách phạt!”
“Là tại hạ không đúng, mặc kệ tiền bối trừng phạt thế nào, tại hạ cũng vui lòng tiếp nhận!”
Sắc mặt Linh Hư Tử âm tình bất định, hình như là đã hạ quyết tâm, đột nhiên hắn ta đi đến bên cạnh Lưu Ngọc, khom lưng thật sâu để bồi tội.
Mặc dù làm như vậy ở trước mặt mọi người hơi mất mặt, nhưng cũng đỡ bị Tu sĩ Kim Đan nhớ thương hơn.
Dù sao cũng phải cùng nhau đóng giữ Kim Qua thành, nói không chừng về sau còn có thể bị đích thân Lưu Ngọc chỉ huy, nếu không lập tức bồi tội, đến lúc đó. …
Mặt mũi và lớp vải lót so sánh, lớp vải lót vẫn quan trọng hơn một chút.