← Quay lại trang sách

Chương 1313 Kim Qua tiên thành(6)

Hắn ta vừa nói dứt lời, đông thành vốn dĩ huyên náo, lại yên tĩnh trong ngắn ngủi.

Nhóm tu sĩ cũng muốn nhìn thử, vị Kim Đan chân nhân này sẽ làm gì.

Nhưng mà một khắc sau, bọn họ cảm giác được một luồng Linh áp mạnh mẽ như ngưỡng mộ núi cao, ép tới một phương hướng nào đó.

Đương nhiên mục tiêu đó là Linh Hư Tử Thanh Hư Phái.

Hai mắt Lưu Ngọc híp lại, thái độ cực kỳ cứng rắn, thả Linh áp ra không lưu tình chút nào.

Nói xin lỗi bằng miệng là xong, vậy uy nghi Kim Đan chân nhân có phần không đáng tiền quá mức rồi!

Hắn không cần người bên ngoài mang ơn, mà là muốn bọn họ mang e ngại trong lòng!

Sợ uy mà không sợ đức, đây là bản tính của đại đa số tu sĩ.

Đối tốt với một tu sĩ, hắn ta có thể mang cảm kích trong lòng, nhưng lúc có liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ vẫn sẽ xâm phạm lợi ích của “ân nhân”.

Chỉ khi triển lộ thực lực, khiến tất cả tu sĩ đều e ngại, trong lúc lợi ích có mâu thuẫn, bọn họ mới chần chờ, nghĩ cho thật chắc chắn kết quả của mình khi đắc tội hắn!

Mà sợ hãi cũng dễ thành lập hơn cảm kích, giết gà dọa khỉ, rung cây dọa khỉ là có thể dẫn đến hiệu quả rất tốt.

Tác phong từ trước tới nay của Lưu Ngọc chưa bao giờ là nhân từ dày rộng gì cả, mà là cứng rắn tàn nhẫn, lôi lệ phong hành!

Lúc này, hắn cũng không cần phải ngụy trang.

“Ư!”

“Thanh Dương tiền bối, xin tha thứ cho tại hạ mới mạo phạm!”

Dưới Linh áp của cấp bậc Kim Đan, Linh Hư Tử nhận lấy áp lực cực lớn, lưng khom thấp hơn hơn, gần như hình thành chín mươi độ.

Chẳng qua hắn vẫn cắn răng kiên trì, không tiếp tục cúi xuống nữa.

Nếu không sẽ khiến mặt mũi Thanh Hư Phái bị hao tổn, cũng sẽ hoàn toàn mất đi tiền đồ ở bên trong môn phái.

Nhưng bắt đầu từ giây phút người này chủ động nhận lầm là đã tự hủy hoại một phần tiền đồ, chỉ là chọn cái nhẹ hơn giữa hai bên, người này chỉ có thể làm như thế.

Lưu Ngọc đang muốn mở miệng, linh giác chợt bị khuấy động, đột nhiên nhìn sang hướng đằng trước bên trái.

“Ha ha ha-”

Đột nhiên trên đường phố trống trải, vang lên một tiếng cười cởi mở, một hơi thở Kim Đan trung kỳ ẩn hiện, lại không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của tu sĩ nào cả.

Nhiều tu sĩ quay đầu lại trước mặt mọi người, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Linh Hư Tử đã có thêm một bóng người già nua, đang đỡ người này dậy.

“Giả thần giả quỷ.”

Lưu Ngọc cười nhạo trong lòng.

Thủ đoạn kiểu này giấu giếm được người khác, lại chẳng thể giấu diếm qua mắt hắn, chỉ là ỷ vào tu vi cao, thi triển một pháp thuật ẩn thân mà thôi.

“Sư thúc, người này chính là Thương Vân chân nhân, là Tu sĩ Kim Đan tu vi cao nhất Kim Qua thành hiện nay.”

Nhan Khai dùng thần thức truyền âm, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.

Lưu Ngọc hiểu rõ, nhưng chỉ bình tĩnh nhìn đối phương, không nói một lời lấy tĩnh chế động.

Hơn mười tu sĩ Nguyên Dương tông bảo vệ hắn ở trung tâm.

Mặc dù thân ở thành đông, là địa bàn của Thanh Hư Phái, nhưng không hề có chút bối rối.

Dù sao thời cuộc như thế, không thể nào vì một tu sĩ Trúc Cơ mà phá hủy cục diện ba tông liên hợp.

“Thanh Dương đạo hữu, tiểu bối này cũng đã nhận trừng phạt, chuyện mạo phạm mới rồi, hay là cứ kết thúc như vậy đi có được không?”

Thương Vân đạo nhân cầm pháp bảo phất trần trong tay, lông mày tuyết trắng, mặt mũi hiền lành, không hề tức giận mà lại khách khí nói.

Ngụ ý muốn nói là cứ bỏ qua chuyện mạo phạm vừa rồi đi.

Linh Hư Tử nghe vậy nhịn không được mà ngẩng đầu, đặt ánh mắt chờ đợi lên, lại đối mặt với một ánh mắt bình tĩnh như nước.

Giây lát tiếp theo, hắn ta đã cảm thấy có ngọn lửa vô cùng vô tận, lan tràn ra theo ánh mắt kia, cứ như muốn thiêu đốt nguyên thần nhục thân mình!

“Á!”

Linh Hư Tử rên lên một tiếng, hơi đau khổ cúi đầu xuống.

Nhưng “Kim sắc hỏa diễm” vô cùng vô tận này không hề dừng lại, vẫn tiếp tục lan tràn như cũ.

Mãi đến khi Thương Vân đạo nhân ngăn cản ở trước người người này, lúc đó “Kim sắc hỏa diễm” mới biến mất.

“Nếu Thương Vân đạo hữu đã mở miệng, vậy thì bỏ qua chuyện vừa rồi đi, bản tọa có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Lưu Ngọc lộ ra mấy phần ý cười, thoải mái nói.

Hiệu quả lập uy đã đạt thành, thì không cần phải tiếp tục nữa.

Mặc dù thủ đoạn này hơi dung tục một chút, nhưng vẫn dùng tốt thôi.

Lần này không khắc sâu ấn tượng cho rất nhiều tu sĩ, sau này ai còn dám chủ động trêu chọc nữa?

Ngay cả việc tìm đến đệ tử Nguyên Dương tông mà gây phiền phức, các tu sĩ trong thành này đều phải cân nhắc.

“Thanh Dương đạo hữu đã tới đây, chắc hẳn cũng xác nhận nhiệm vụ đóng giữ Kim Qua thành đúng không?”

“Mời!”

“Tới phủ thành chủ một lần trước, lão phu giới thiệu hai vị đạo hữu khác cho đạo hữu một phen.”

Thương Vân đạo nhân cười, vẫn khách khí như cũ nói.

Đôi mắt hơi đục ngầu, lại tràn ngập trí tuệ, giống như đã nhìn thấu ý đồ của Lưu Ngọc, nhưng không có suy nghĩ đi truy cứu.

Dù sao uy nghiêm của Kim Đan chân nhân không thể để mạo phạm, trong việc này đúng là đệ tử Thanh Hư Phái không đúng trước.

Thậm chí có một vài Tu sĩ Kim Đan hơi cực đoan sẽ trực tiếp tiêu diệt người mạo phạm, Lưu Ngọc làm thế này là hơi quá mức, nhưng cũng không tính là thật sự quá đáng, còn trong phạm trù có thể chấp nhận.

“Vậy đa tạ Thương Vân đạo hữu.”

Lưu Ngọc cười nói.

Hai người giao lưu phong khinh vân đạm, giống như mới vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì cả, vừa nói vừa cười đi đến phủ thành chủ.

Tường thành của Kim Qua tiên thành, cao chừng hơn ba mươi trượng, bề ngang kéo dài khoảng hơn mười dặm.

Trên đó khắc rõ “Kiên cố”,“Tá lực” cá loại, vô số phù văn có công hiệu không đồng nhất.

Xa xa nhìn lại, nó giống như một dãy núi, mang lại cho người ta cảm giác không thể phá vỡ.

Không giống với tu sĩ loài người, yêu thú có thân thể vô cùng to lớn, yêu thú nhất giai có hình thể đến hẳn mấy trượng cũng không kỳ lạ, thậm chí yêu thú nhị giai to khoảng mười trượng cũng không lạ kỳ.

Cho nên “tiên thành” dùng để phòng ngự yêu thú, nhất định đủ cao lớn đủ rộng lớn, chứ nếu yêu thú nhảy nhẹ lên là có thể vượt qua, thì sẽ rơi vào cục diện bị động mười phần.