Chương 1314 Lịch sử tuyệt vọng
Ảnh hưởng của tiên thành cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều.
Đi trên đường phố rộng rãi ở Kim Qua thành, ánh mắt Lưu Ngọc tùy ý quét qua là có thể phát hiện rất nhiều dấu vết của việc xây dựng đổi mới thêm.
Quan sát tỉ mỉ, cách hiện nay khoảng chừng mười năm.
Chẳng qua tuy là xây dựng thêm, nhưng dùng năng lượng của tam đại tông môn, bây giờ hóa ra tòa thành này cũng ra hình ra dáng, chứ tuyệt đối không phải chỉ là chủ nghĩa hình thức.
Kim Đan chân nhân xuất hành, từ sớm đã có đệ tử hai tông mở đường ở phía trước, tu sĩ không liên quan chỉ có thể lui qua hai bên, dùng ánh mắt kính sợ nhìn hai vị chân nhân.
Phía trước có người mở đường, phía sau có người đi theo, hai bên có tu sĩ quan sát từ đằng xa.
Không thể không nói, trong tu tiên giới hiện nay, tu sĩ Kim Đan xuất hành phải nói là phô trương long trọng mười phần, Lưu Ngọc đã được trải nghiệm dữ dội một phen.
Chẳng qua ánh mắt hâm mộ của tu sĩ cấp thấp không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên tốc độ tiến lên của hai người rất nhanh.
Chừng khoảng nửa khắc đồng hồ, phủ thành chủ khí phái xuất hiện, ngày càng gần ngay trước mắt.
Lưu Ngọc nhìn phủ thành chủ đang đập vào mắt, không khỏi khẽ lắc đầu, chẳng qua không phát biểu thêm gì.
Có lẽ là do nguyên nhân được kiến tạo bởi chung cả ba tông, phủ thành chủ mang vẻ hỗn tạp đặc sắc ba tông, có vẻ hơi dở dở ương ương.
Nhưng những thứ này cũng chỉ là chi tiết lặt vặt, không ảnh hưởng đến toàn cục.
“Thanh Dương đạo hữu, mời.”
“Bần đạo đã đưa tin, chắc hẳn là hiện tại hai vị đạo hữu khác đã chờ ở phòng nghị sự.”
Thương Vân đạo nhân lại cười nói.
“Mời!”
Lưu Ngọc chắp tay, hai người cùng nhau đi vào trong phủ.
Về phần tu sĩ Luyện Khí hay Trúc Cơ, thì chờ ngoài phủ thành chủ, không có tư cách tham dự nghị sự cao tầng.
Nhìn bóng lưng sư thúc biến mất, trong mắt Nhan Khai lóe lên một tia tha thiết, đợi tại chỗ cũ, cơ bản là không có ý rời đi.
Hắn phải chờ Lưu Ngọc ra đây, giới thiệu tình huống bên này một phen.
Một tu sĩ Trúc Cơ, đợi ở tiền tuyến ngự yêu như Kim Qua thành là quá mức nguy hiểm.
Đến lúc yêu thú che trời lấp đất ập tới, bỏ chạy cũng là việc khó khăn có hi vọng xa vời.
Dù sao tốc độ bay của đa số tu tiên giả, đều chẳng thể nổi với yêu thú loài chim cùng cấp.
“Với giao tình giữa mình và Lưu sư thúc, sắp xếp một nhiệm vụ an toàn xíu, chắc cũng không phải rất khó nhỉ?”
“Chỉ cần có thể chấp hành nhiệm vụ tại địa điểm an toàn hơn một ít, rồi có thêm mấy át chủ bài của mình, giữ mạng cũng không khó lắm.”
“Đến lúc đó tranh thủ dịp hỗn loạn nữa. .”
Nghĩ như vậy, Nhan Khai an tâm hơn rất nhiều.
Đã qua nhiều năm thế rồi, hắn ta cũng chẳng phải tu sĩ trẻ tuổi nhiệt huyết trào dâng năm đó nữa.
Đã thành “lưu manh”, như một cục thịt cắt không được, nấu không nát. …
Vì thời điểm xây dựng thêm là lúc định vị Kim Qua thành, nên nhất định thành này không có quá nhiều trang trí dư thừa, tất cả đều để phục vụ việc chống cự yêu thú.
Không có đình đài lầu các, không có cung điện lầu khuyết, bước vào phủ thành chủ, đi một khoảng ba chữ to đề “Phòng nghị sự” đã dần dần lọt vào mắt.
“A?”
“Lại là nàng?”
Đưa ánh mắt vòng qua cánh cửa, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng Lưu Ngọc hơi nhúc nhích.
Nữ tu này mặc hoa phục màu vàng, trên đó có thêu mấy đóa kim hoa, hiển lộ rõ vẻ hoa quý ung dung.
Da thịt tuyết trắng, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén, giống như lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.
Thế mà lại là Trác Mộng Chân đã từng là bại tướng dưới tay hắn!
Chẳng qua từ biệt hơn mười năm, thế mà nàng ta nay đột phá bình cảnh Kim Đan, trở thành một Kim Đan chân nhân.
Linh giác tu sĩ Kim Đan nhạy bén đến bực nào?
Gần như ngay khi Lưu Ngọc dò xét, Trác Mộng Chân đã quay đầu nhìn qua, đợi khi nhìn thấy rõ ràng người vừa tới, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh lập tức biến đổi!
Giống như là mặt hồ bình tĩnh, nay lại ném mạnh mấy cục đá vào, lập tức nổi lên gợn sóng.
Hai người đứng đối diện, không ai muốn khí thế của mình yếu đi, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn!
Thương Vân đạo nhân lập tức phát hiện có gì đó không đúng, dựa vào kinh nghiệm phong phú, lập tức đoán ra có thể trước đây hai người có khúc mắc.
Nhưng tròng mắt lão chuyển động, không biết là xuất phát từ suy xét nào, không can ngăn trước, ngược lại làm như không cảm giác được gì, tiếp tục đi vào trong phòng.
Nhìn nhau một lát, Lưu Ngọc nhẹ nhàng cười, chủ động dời ánh mắt đi.
Lo việc của mình, đi vào phòng nghị sự, ngồi vào một cái ghế bành.
Dù có nói thế nào, trận chiến lúc trước ở quặng mỏ Lưu Kim Thạch, hắn vẫn là người thắng, vẫn có ưu thế về mặt tâm lý.
Cho dù không hề làm gì, vô hình trung cũng chiếm thượng phong.
Quả nhiên, không bao lâu từ lúc Lưu Ngọc ngồi xuống, đã có một tiếng hừ lạnh truyền đến.
“Hừ!”
Gương mặt Trác Mộng Chân lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lưu Ngọc một lát, cuối cùng mới dời ánh mắt đi.
Mặc dù chưa giao thủ, nhưng trong giao phong vô hình vừa xảy ra, nàng ta lại cảm giác mình rơi vào hạ phong, bị đối phương đè đầu một lần nữa.
Cảm giác này khiến Trác Mộng Chân cực kỳ khó chịu, gần như đến mức nhịn không được, muốn lập tức ước chiến lấy lại danh dự.
Chẳng qua, may mắn là nàng ta còn chưa bị cảm xúc khống chế mà sinh ngay ra việc gì không lý trí.
Nhưng tuy là thế, nàng ta cũng hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một cơ hội so kèo lần nữa, rửa sạch sỉ nhục năm đó!
Còn giao ước không so đo hiềm khích trước đây của năm đó, đã sớm bị Trác Mộng Chân quên đi.
Lúc này ở Kim Đan đại thành là lúc nàng ta tràn đầy tự tin, nàng ta nhất định phải tìm cơ hội rửa sạch ô nhục.
“Thực sự là một nữ tu hiếu thắng.”
Đại khái Lưu Ngọc đã hiểu ý nghĩ của nàng ta, trong lòng âm thầm cười.
Có câu nói là “Người tranh một lời nói, phật tranh một nén nhang” .
Tu tiên giả chưa hoàn toàn mất đi nhân tính, chí ít trong thời gian ở cảnh giới thấp là thế, cho nên sẽ tồn tại thất tình lục dục, có khi cũng bị vui buồn hờn giận làm mụ đầu.