← Quay lại trang sách

Chương 1315 Lịch sử tuyệt vọng(2)

Bởi vì giận mà rút kiếm vỗ bàn đứng dậy, thực sự quá là bình thường.

Dù sao, không phải người nào cũng giống như hắn, đối đãi với thế giới đứng ở góc độ chỉ có lợi ích, cực ít khi bị cảm xúc điều khiển hay ảnh hưởng.

“Ở Trúc Cơ kỳ đã đánh bại nàng rồi.”

“Lẽ nào đến Kim Đan kỳ, nàng có thể xoay người được sao?”

“Buồn cười!”

“Tu sĩ ưu tú hơn ngươi, có nhiều tài nguyên hơn ngươi, cũng càng nỗ lực hơn ngươi!”

Về xích mích nhỏ với Trác Mộng Chân, Lưu Ngọc không để trong lòng, nếu không phục thì lại đè đầu thêm một lần nữa cũng được.

Sau đó, hắn chuyển ánh mắt, đánh giá tu sĩ Kim Đan cuối cùng trong phòng.

Đây là một người trung niên phúc hậu, người mặc tơ lụa nền đen viền vàng, bụng lớn tròn trịa lồi ra, mặt thì bóng loáng.

Nhìn lướt giống như một viên ngoại tại thế tục.

Tư Mã Vĩnh, lão tổ gia tộc Kim Đan Tư Mã, tu vi Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.

Có thanh danh không nhỏ khắp toàn Sở quốc, mà chiến tích tốt nhất là tự tay tiêu diệt một ma tu Kim Đan.

Khiến Tư Mã gia hoàn toàn đứng vững gót chân tại Kim Qua thành, coi như là địa đầu xà nơi đây, thật sự giống như cây lớn rễ sâu.

Ngay khi nhìn thấy Tư Mã Vĩnh, trong lòng Lưu Ngọc tự động hiện ra tư liệu, xác định thân phận của người này.

Thấy hắn nhìn qua, Tư Mã Vĩnh mặt mày hồng hào chủ động chào hỏi, lại cười nói:

“Gặp qua Thanh Dương đạo hữu, lão phu Tư Mã Vĩnh của Tư Mã gia tộc.”

“Sau này chúng ta cùng nhau bảo vệ Kim Qua thành, nên qua lại nhiều hơn, chào mừng Thanh Dương đạo hữu đến Tư Mã gia chỉ bảo.”

Đường đường là lão tổ gia tộc Kim Đan, lúc này nói chuyện lại rất khách khí.

Đối mặt với bất kỳ người nào của tam đại tông môn, dù là tu vi thấp hơn một bậc, lão cũng không dám phách lối.

Dù sao sau lưng ba người, đều có một tông môn khổng lồ làm chỗ dựa, đánh nhỏ sẽ kéo đến to, mà lão lại “thế đơn lực cô”, không trêu vào được.

Huống chi quả thực việc bảo vệ Kim Qua thành còn phải dựa vào tam đại tông môn.

“Không dám, không dám.”

“Tư Mã đạo hữu quá khiêm tốn rồi.”

“Chỉ bảo thì không dám nhận, ngày sau nếu có nhàn rỗi, đương nhiên Lưu mỗ sẽ đến nhà thăm hỏi và ngồi đàm đạo với đạo hữu!”

Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, vừa cười vừa nói.

Tư Mã gia là địa đầu xà của Kim Qua thành, hiểu rõ và nắm được tình huống ở khu vực này, nếu hắn muốn không bị cản trở, hẳn sẽ phải hợp tác với Tư Mã gia.

“Nếu như thế, lão phu đợi ngài đến bất cứ lúc nào!”

Tư Mã Vĩnh mỉm cười gật đầu, giơ ly rượu ra hiệu từ xa.

Hai người uống một hơi cạn sạch, bầu không khí hòa hợp mười phần, cứ thế đã xong lần giao lưu vui sướng đầu tiên.

“Dối trá.”

Mắt thấy một màn này, sắc mặt Trác Mộng Chân hơi hơi khó coi, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Mấy tháng trước đó, Tư Mã Vĩnh cũng giao lưu với nàng ta như thế.

Mà Thương Vân đạo nhân nhìn một màn này, nét mặt lại không lộ vẻ gì mảy may, như là thấy nhiều nên đã quen.

Tư Mã gia tộc muốn đặt chân ở khu vực Kim Qua, đương nhiên không thể trở mặt với bất kỳ tông môn nào, cũng không thể tiếp xúc quá gần với bất kỳ tam đại tông môn nào.

Nếu không thì họa diệt tộc sẽ ngay trước mắt.

Về điểm này, cho tới nay Tư Mã Vĩnh làm không tệ, Thương Vân tin tưởng người này sẽ không hành xử quá đáng.

“Khụ.”

“Chư vị, mời nghe một lời của bần đạo.”

“Chúng ta tụ tập ở đây, chủ yếu vẫn là vì phòng ngự thủy triều yêu thú, lúc này đã là người trên cùng một thuyền.”

“Mặc kệ chút xíu hiềm khích lúc trước, về sau cũng nên đồng tâm hiệp lực.”

Sau một phen giao lưu làm quen, người có tu vi cao nhất, Thương Vân đạo nhân ho khan một tiếng, lớn giọng nói.

Đứng ở góc độ của người này, Lưu Ngọc và Trác Mộng Chân quá hài hòa không tốt, quá mức giương cung bạt kiếm cũng không tốt.

Tốt nhất là quan hệ căng thẳng, lại không đến mức trở mặt, mới phù hợp với lợi ích của lão nhất, mới dễ cân bằng các phương, nắm quyền chủ động.

Cho nên lão ta mới đứng ra hoà giải sau cùng.

“Thương Vân đạo hữu nói có lý, chúng ta nên làm thế.”

Hắn vừa dứt, Tư Mã Vĩnh vội vàng tiếp lời.

Thân làm địa đầu xà, được hưởng nhiều lợi ích từ khu vực này, chỗ này là căn cơ của Tư Mã gia, hắn là người rất không muốn Kim Qua thành xảy ra vấn đề.

Về mặt đạo lý thì đúng là bốn người liên hợp, mấy phe thế lực liên thủ, mới có lợi nhất cho bảo vệ thành, tất nhiên là Lưu Ngọc hiểu.

Đối mặt với thủy triều yêu thú mãnh liệt từ Hoành Đoạn sơn mạch, tu tiên giới Thiên Nam không hề có ưu thế!

Hắn không phải tuýp người hành động theo cảm tính, cho nên sau khi trầm mặc một lát bèn chậm rãi gật đầu.

Mà mặt Trác Mộng Chân vẫn phủ băng như cũ, nhưng thấy ba người đạt thành nhất trí, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chẳng qua bộ dáng này của nàng, rõ ràng là còn nhớ chuyện không vui năm đó.

“Mấy vị đạo hữu có thể nghĩ như vậy, bần đạo rất vui mừng.”

Trong lời nói, Thương Vân đạo nhân hơi hơi có vẻ xem mình là người cầm đầu trong bốn người ở đây.

Trên mặt Lưu Ngọc bất động thanh sắc, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn đặt từng hành động của Thương Vân đạo nhân trong mắt, khịt mũi coi thường ý nghĩ của người này.

Nếu thủy triều yêu thú đến thật, mấy phe thế lực sẽ vì danh nghĩa mà nghe theo điều khiển ư?

Đến lúc đó, phải dựa vào thực lực của mỗi người thôi!

“Chẳng qua vì nhân tính phức tạp, không thật sự đến mức sơn cùng thủy tận, vĩnh viễn không bao giờ quên lục đục với nhau.”

“Chẳng phải chính bản thân mình cũng như thế ư?”

Lưu Ngọc âm thầm cảm khái.

“Hiện tại yêu thú bạo động càng dữ dội hơn nữa, theo bần đạo thấy, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chủ động xuất kích!”

“Nhân lúc thủy triều yêu thú chưa thành hình, chi bằng có thể giết yêu thú, làm suy yếu sức mạnh của thủy triều yêu thú.”

Thấy mấy người đạt được nhận thức sơ bộ chung, lời nói của Thương Vân đạo nhân xoay chuyển, nói ra cái nhìn của mình.

“Theo lão phu thấy, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

“Lỡ như thời điểm chúng ta phái tu sĩ ra săn giết yêu thú, tình cờ gặp ngay thủy triều yêu thú bộc phát, không phải là sẽ tổn thất nặng nề sao?”

“Dù sao khi nào thủy triều yêu thú bộc phát, không ai có thể nói chắc được.”