Chương 1376 Ba mươi năm sau
Trước cửa phòng nghị sự, Lưu Ngọc dừng bước, dặn dò nói.
Nói xong liền sải bước đi vào, khí thế to lớn ngồi ở chủ vị.
“Vâng! Thanh Dương sư thúc.”
Một tu sĩ Trúc Cơ lĩnh mệnh ngay lập tức, thần thức truyền âm cho một đệ tử Luyện Khí đem Chu Vân Long xuống dưới, đầu tiên chỉnh đốn ăn mặc.
Khí thế to lớn ngồi ở chủ vị, nghe từng tu sĩ Trúc Cơ bẩm báo, Lưu Ngọc thỉnh thoảng khẽ gật đầu.
Cuối cùng đã có ấn tượng sơ bộ về tình hình xung quanh phường thị Vĩnh Thịnh.
Phường thị Vĩnh Thịnh cách sơn môn tông môn chỉ khoảng chín nghìn dặm, cách “Tân Nguyệt thành” lớn nhất ở phía đông bắc khoảng mười một nghìn dặm.
Nhìn chung, ở trong lòng Thanh Châu cách xa tiền tuyến, hiện tại tương đối an toàn.
Về phần Tứ Sí Hắc Hổ, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên.
Theo tu sĩ Trúc Cơ đang đóng giữ, từ khi thủy triều yêu thú bùng nổ, nơi đây chỉ bị một số bầy yêu thú tấn công, có thể dễ dàng ngăn cản.
Thậm chí còn có sức lực dư thừa để dọn dẹp những yêu thú xung quanh.
Chẳng qua với việc Kim Qua thành bị phá, Tân Nguyệt thành đã áp dụng kế sách co đầu rút cổ thủ thành, ngược lại nguy hiểm phải đối mặt tăng lên rất nhiều, khả năng bị Yêu tu tam giai tấn công cũng lớn hơn nhiều.
Cho nên, mới xin tông môn cử một vị tu sĩ Kim Đan đến đây tọa trấn.
“Ừm.”
Nghe xong, Lưu Ngọc phất phất tay, ra hiệu đám tu sĩ Trúc Cơ lui xuống thực hiện chức vụ của mình.
“Xem ra dưới tình huống bình thường, không cần tự mình ra tay.”
“Một số yêu thú cấp thấp, những tiểu bối Trúc Cơ này đủ để đối phó, mình vẫn có thời gian tu luyện.”
“Để đảm bảo an toàn, vẫn nên điều một đội tử sĩ đến hỗ trợ thủ vệ.”
“Giảm bớt tần suất tự mình ra tay, có thể có nhiều thời gian hơn để tu luyện.”
Suy nghĩ một hồi, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Lập tức lấy Truyền Âm Phù ra, nói nhỏ vài câu, sau khi kích phát liền hóa thành một ngọn lửa đi xa.
Dưới sự dẫn đường của Trúc Cơ tông môn, hắn đi đến động phủ, nơi Linh khí dày đặc nhất ở phường thị, bắt đầu cuộc sống trấn thủ nửa bế quan.
Cho dù có Tụ Linh trận tụ tập Linh khí, mức độ đậm đặc của Linh khí trong động phủ cũng tương đương với linh mạch nhị giai cực phẩm bình thường.
Nếu chỉ dựa vào hấp thu Linh khí để tu luyện, chắc chắn sẽ làm chậm tốc độ tu vi tăng lên, khiến rất nhiều tu sĩ Kim Đan vô cùng khó chịu.
Chẳng qua Lưu Ngọc dùng đan dược để tu luyện, trái lại ít phụ thuộc vào Linh khí bên ngoài, tốc độ tu luyện cũng sẽ không bị kéo xuống.
Tông môn đương nhiên cân nhắc tới loại tình huống sẽ làm chậm tốc độ tu luyện của tu sĩ Kim Đan.
Cho nên, mỗi Kim Đan trưởng lão đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài hàng năm đều sẽ được “phụ cấp” Linh Thạch.
Căn cứ mức độ nguy hiểm của nơi đóng giữ và mức độ đậm đặc khác nhau của Linh khí, Linh Thạch phụ cấp cũng khác nhau.
Lưu Ngọc tọa trấn ở phường thị Vĩnh Thịnh, hàng năm có thể nhận được phụ cấp hai ngàn Linh Thạch.
Dựa theo tám ngàn Linh Thạch một bình “Bồi Nguyên đan” để tính, chỉ cần bốn năm là có thể mua một bình đan dược tu luyện.
Điều này là do độ nguy hiểm của phường thị Vĩnh Thịnh không cao, nên có ít phụ cấp hơn.
Nếu như dũng cảm hơn, lựa chọn tọa trấn ở Tiên thành biên cảnh nguy hiểm nhất, Linh Thạch phụ cấp thậm chí có thể đạt tới hơn bốn năm ngàn.
Chẳng qua loại phúc lợi này chỉ có tu sĩ Nguyên Dương Tông có thể hưởng thụ được, nhưng phụ thuộc Thanh Châu không có.
Với nội tình thế lực mỗi người bọn họ, khó có thể đảm nhận nổi mức độ “phụ cấp” này.
Phòng luyện công.
Lưu Ngọc lấy bồ đoàn đã dùng mấy chục năm ra, ngồi xếp bằng dùng “Tuyết Sâm đan”, bắt đầu lần tu luyện đầu tiên ở phường thị Vĩnh Thịnh.
Tuyết Sâm đan là một đan dược tinh phẩm, dược hiệu vượt xa “Bồi Nguyên Đan” cơ bản, dùng đan dược này sẽ tăng tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
Dùng xen kẽ hai loại đan dược có thể làm giảm đáng kể tốc độ chồng chất kháng thuốc.
Đương nhiên, dược lực của Tuyết Sâm đan mạnh hơn, giá cả đương nhiên đắt hơn.
Giá bán vào khoảng mười ba đến mười lăm nghìn Linh Thạch, gần gấp đôi so với Bồi Nguyên đan. …
“Khởi bẩm sư tôn, đệ tử đã nhận biết cơ bản được văn tự thông dụng Tu Tiên Giới.”
Trong đại sảnh, Chu Vân Long đứng chắp tay, cung kính nói.
Đã ba tháng kể từ khi hắn ta đến phường thị Vĩnh Thịnh.
Có lẽ bởi vì là người có tư chất linh căn, trời sinh thông minh hơn người thường một ít, chỉ trong ba tháng, Chu Vân Long đã học được ngôn ngữ thông dụng của Tu Tiên Giới.
Đây vẫn là trường hợp hắn ta chưa chính thức bắt đầu tu luyện, chưa làm được xem qua là nhớ.
“Ừm.”
Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển sách bìa đỏ, dày chừng một thước.
Trên bìa cuốn sách này nổi lên dòng chữ “Thánh Hỏa biên niên sử”.
Đúng vậy, cuốn sách này ghi lại lịch sử của Thánh Hỏa Giáo.
Từ khi môn phái thành lập cho đến thời kỳ hoàng kim, đến việc vì luyện chế “Thánh Hỏa kiếm” mà sơn môn bị phá, thậm chí là những “năm tháng đen tối” sau đó đều được ghi lại.
Và một số nhân vật kiệt xuất có cống hiến cho Thánh Hỏa Giáo cũng đã để lại không ít giấy mực.
Đã hứa với Đường Thiên Bảo sẽ để Thánh Hỏa Giáo tiếp tục truyền thừa, Lưu Ngọc đương nhiên không thể quá mức qua loa cho xong chuyện được.
Điều quan trọng nhất là Kiếm linh sẽ không đồng ý!
Tùy tiện tìm một người có linh căn, truyền thụ công pháp của Thánh Hỏa Giáo, liền có thể gọi là truyền thừa, kéo dài sao?
Rõ ràng là không thể!
Nếu người dân của một quốc gia ngay cả lịch sử của đất nước mình mà cũng quên, văn hóa và phong tục sẽ bị mất.
Rõ ràng, rất khó sinh ra đồng ý với thân phận quốc dân, cũng không tính là người của một quốc gia nào đó chân chính!
Một người tu tiên chỉ đạt được công pháp mà không biết rõ lịch sử tông môn, như vậy chẳng qua chỉ là người ngoài tình cờ đạt được công pháp thôi.
Chỉ những người có đạt được có đạt được công pháp, đồng thời sinh ra “cảm giác tán đồng” với lịch sử tông môn mới có thể gọi là “người thừa kế”.
Cả hai, một thứ cũng không thể thiếu!