Chương 1377 Ba mươi năm sau(2)
Lưu Ngọc trước tiên truyền thụ “Thánh Hỏa biên niên sử”, tất nhiên là để cho Chu Vân Long hiểu rõ lịch sử Thánh Hỏa Giáo trước, sau đó mới nói cho người này trách nhiệm và vì sao lại thu hắn ta làm đệ tử ký danh.
Cuối cùng, mới có thể truyền “Thánh Hỏa Kinh”.
Lý do thu nhận “đại đệ tử khai sơn” này là để chấm dứt nhân quả Phá Bại kiếm.
Nếu người này không muốn gánh vác trọng trách này, thì kế hoạch thu đồ đệ “ngay từ đầu đã không có”, Lưu Ngọc cũng sẽ xử lý sạch sẽ.
Chỉ có người sẵn sàng gánh vác trách nhiệm kế thừa Thánh Hỏa Giáo mới có thể được coi là đệ tử ký danh của hắn.
Tiên đồ sau này, ít nhất tu luyện đến Trúc Cơ kỳ cũng không thành vấn đề, có thể nói là so với tu sĩ phổ thông càng thêm thuận lợi.
Về phần để cho người này gia nhập Nguyên Dương Tông không?
Lưu Ngọc không có ý định đó.
Nếu như mọi chuyện phát triển theo quỹ đạo đã dự định, người này sau khi tu luyện đến Trúc Cơ kỳ chắc chắn phải trở về Tây Sa Chi Địa.
Ngộ nhỡ liên lụy đến mình thì sẽ không tốt lắm.
Dù nói thế nào, Sa Thần Sa Môn cũng là tông môn cấp bậc Nguyên Anh, vẫn nên cẩn thận một tí vẫn hơn.
“Quyển này là “Thánh Hỏa biên niên sử”, ngươi cầm về đọc trước đi, bản tọa thu ngươi làm đồ đệ tử cũng bởi vì “Thánh Hỏa Giáo”.”
“Đến khi nào thuộc làu quyển sách này, ngươi lại tới gặp bản tọa, đến lúc đó sẽ truyền cho ngươi công pháp tu tiên.”
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Vừa nói, hắn vừa đưa tay chỉ một cái, cuốn sách dày cộm bồng bềnh trôi đến trước mặt Chu Vân Long.
“Vâng!”
“Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”
Chu Vân Long lĩnh mệnh nói.
Sau ba tháng học tập, người này đã học được ra dáng, đối với một số lễ nghi trong Tu Tiên Giới, cũng đã học được đến nơi đến chốn.
“Ừm.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, tùy ý phất phất tay, ra hiệu lui ra.
“Đệ tử cáo lui.”
Chu Vân Long kính cẩn lễ phép thi lễ một cái, sau đó chạm vào quyển sách cổ có bìa rất dày màu đỏ.
Hiệu quả pháp thuật biến mất, khi cầm vào tay liền trĩu xuống, quyển sách cổ này nặng hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Nặng quá!”
Chu Vân Long thầm nghĩ trong lòng, hai tay dùng sức ôm lấy “Thánh Hỏa biên niên sử” trong ngực, xoay người đi ra khỏi động phủ.
Ban đêm, bên trong một lầu các nhỏ.
Ban ngày học tập các loại cơ sở tu tiên, cuối cùng còn phải ngâm tắm thuốc tẩy cân phạt tủy.
Đợi đến khi sắc trời lờ mờ, Chu Vân Long rốt cục mới rảnh rỗi, có thời gian lật quyển “Thánh Hỏa biên niên sử” kia ra.
Hắn ta cũng cực kỳ tò mò về quyển sách này.
“Sư tôn thu ta làm đệ tử là bởi vì Thánh Hỏa Giáo sao?”
“Hỏa, chẳng lẽ là bởi vì trong cơ thể ta có Hỏa linh căn, cho nên đặc biệt thích hợp với công pháp Thánh Hỏa Giáo à?”
“Giữa sư tôn và Thánh Hỏa Giáo đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong quyển sách này ghi chép thứ gì?”
Mang theo chờ mong, Chu Vân Long vươn tay nhấc lên trang bìa màu đỏ của Thánh Hỏa biên niên sử.
Đập vào mắt chính là những hàng chữ lớn như hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt, nét chữ rồng bay phượng múa, sâu sắc không gì sánh được.
Giống như vinh quang và tín ngưỡng mấy ngàn năm trước tất cả đều cô đọng thành mấy chục chữ, viết ở trang đầu tiên của biên niên sử, qua tay nhiều người lưu truyền đến nay.
“Đốt thân tàn của ta, ngọn lửa hừng hực!”
“Sống có gì vui, chết có gì khổ?”
“Vì thiện trừ ác, chỉ vì ánh sáng.”
“Hỉ nhạc sầu bi, đều trở về cát bụi.”
“…”
Chu Vân Long vô thức đọc to lên, không hiểu sao cảm thấy rung động không thể giải thích được.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn ta vô thức có thêm một gánh nặng.
Hắn ta chỉ đọc qua một lần, không bỏ sót một chữ nào, thuộc nằm lòng giáo lý này.
Sau khi suy nghĩ một lúc, mới lật sang trang tiếp theo.
“Không tệ.”
Thần thức quan sát được một màn này, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu.
Xem ra không cần lại lần nữa tìm người truyền thừa khác, có thể tiết kiệm không ít công sức.
Suy nghĩ trôi đi, hắn nhớ lại cảnh tượng Thạch Nhân Kiệt bị xử quyết, hai bóng người đang niệm tụng những giáo lý của Thánh Hỏa Giáo giống như dần dần chồng lên nhau. …
“Leng keng.”
“Oành.”
Bên ngoài phường thị Vĩnh Thịnh, thanh thế đấu pháp rất lớn vang vọng khắp dãy núi.
Uy lực của mỗi một đòn đều khiến tu sĩ cấp thấp kinh hãi không thôi, có chút đứng ngồi không yên.
Bên trên trường thương màu vàng nhạt, lượn lờ một ngọn lửa màu xanh và một nắm đấm lông xù có kích trượng bằng cối xay.
“Leng keng.”
Trong một hơi thở, liền giao chiến mấy chục lần, hai bên cân sức ngang tài tạm thời lui lại.
“Từ khi Tân Nguyệt thành bị phá, tần suất phường thị Vĩnh Thịnh gặp phải Yêu tu tam giai tấn công càng ngày càng nhiều.”
Vẻ mặt Lưu Ngọc nghiêm túc, nhìn chằm chằm một con Kim Viên cao khoảng ba trượng bên ngoài trận pháp, trên tay liên tục bấm pháp quyết.
Yêu tu tam giai trung kỳ Kim Cương Viên, huyết mạch mặc dù chỉ là cấp phàm, nhưng lại là cấp bậc cao nhất trong cấp phàm.
Hơn nữa bởi vì là yêu thú linh trưởng, cho nên suy nghĩ linh hoạt hơn nhiều so với Yêu tu bình thường, cũng khó đối phó hơn.
Cơ thể vượn yêu này cực kỳ mạnh mẽ, đủ để cứng rắn chống lại Lạc Nhật Kim Hồng thương mà không bị thương.
Hơn nữa thân thể cũng sở hữu lực lượng khổng lồ hơn trăm vạn cân, thậm chí vượt qua hắn một bậc.
Ngay cả Thanh Dương Ma Hỏa cũng bị một tầng kim quang trên người con vượn này ngăn cản, không thể nào tạo thành tổn thương hiệu quả.
“Grừ!!!”
Kim Cương Viên tam giai rống to một tiếng, sau đó bên ngoài thân bao phủ một tầng kim quang, đánh thẳng về phía trận pháp.
Trên đường đi, con vượn nhặt những tảng đá và cây cối to lớn rồi ra sức ném mạnh vào bức tường gió bao phủ trận pháp.
“Vun vút.”
Lạc Nhật Kim Hồng thương phun ra mũi thương màu vàng nhạt, biến tất cả những tảng đá và cây cối bị ném tới thành cát bụi.
Sau đó, hóa thành một luồng ánh sáng vàng, bắn về phía Kim Cương Viên giữa không trung.
Cùng lúc đó, Lưu Ngọc lấy Vạn Hồn Phiên ra lắc nhẹ, hai ác quỷ cấp bậc Kim Đan lao thẳng tới yêu thú này.