Chương 1378 Ba mươi năm sau(3)
Đó là ác quỷ hình người ban đầu và Tứ Sí Hắc Hổ gia nhập sau đó.
Một là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, một là miễn cưỡng mới vào Kim Đan.
Nhìn hai ác quỷ quỷ khí âm trầm, trong mắt Kim Cương Viên lóe lên kiêng kỵ, ra sức dùng một đòn tạm thời đẩy lùi trường thương, lập tức lui về phía sau né tránh.
Yêu thân của nó mặc dù rất mạnh, nhưng vẫn là một sinh linh bằng xương bằng thịt, cho nên khá sợ hãi loại ác quỷ này.
Trong vài lần giao chiến trước đó, nó đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ dưới tay hai ác quỷ này.
“Oành oành.”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, tiếng nổ vang rền lại lần nữa vang lên.
Trận chiến này kéo dài hai canh giờ, Kim Cương Viên tam giai trung kỳ mới thối lui.
Nhưng mà trước khi đi vẻ mặt con vượn này vẫn không cam lòng, rõ ràng sẽ lại tới.
“Nếu như bùng nổ toàn lực, hẳn là có thể giết chết yêu thú này, nhưng là quá mức làm người khác chú ý, không cần thiết.”
“Lúc này vẫn nên cố gắng hết mức kéo dài, chờ viện binh tới là được.”
Nhìn cảnh tượng này, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Luôn luôn tuân theo phong cách khiêm tốn, kể từ khi chém giết Tứ Sí Hắc Hổ, sau đó cho dù gặp phải yêu tu tam giai tấn của, hắn cũng chỉ đánh lui mà không tìm cách giết chết.
Là “Kim Đan lục phẩm”, có thể chém giết Yêu tu cùng cấp đã đủ để tông môn coi trọng.
Trong toàn bộ liên minh bảy nước, đã có danh tiếng không nhỏ.
Dù sao đến cảnh giới Kim Đan, Yêu Đan, năng lực bảo vệ tính mạng của tu sĩ và Yêu tu tăng lên rất nhiều, dễ dàng đánh bại nhưng lại cực kỳ khó giết.
Năm đó Lưu Ngọc mới vào Kim Đan đã có thể giết chết Yêu tu cùng cấp, thực lực như vậy đã được tất cả tu sĩ kính nể.
Lại nổi bật một chút, không biết hiệu quả có tốt hơn hay không, nhưng chắc chắn sẽ là mục tiêu bị đám Yêu tu nhắm vào.
Sau khi tổng hợp cân nhắc, hắn lựa chọn khiêm tốn.
Trong nháy mắt, bất tri bất giác ba mươi năm đã trôi qua kể từ khi Lưu Ngọc đến đóng giữ ở phường thị Vĩnh Thịnh.
Ngay tại năm năm trước, một tin tức chấn động đã truyền đến!
Dưới thủy triều yêu thú ngày càng mãnh liệt,“Tân Nguyệt tiên thành” đã không thể cầm cự và thất thủ!
Tiên thành thất thủ, tu sĩ Kim Đan đóng giữ bị Yêu tu truy sát, năm người bỗng chốc ngã xuống.
Chẳng qua Lưu Ngọc sau một hồi hỏi thăm, đại sư tỷ Lý Bất Ngữ vẫn còn sống nhưng bản thân bị thương nặng.
Ở tông môn dưỡng thương năm năm, nguyên khí còn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không biết là thật hay giả.
Mà Tân Nguyệt thành, tiên thành quan trọng như vậy đã bị thất thủ, cũng khiến tình hình ở Thanh Châu thay đổi đột ngột.
Trên đường đi, mặc dù còn có rất nhiều căn cứ người tu tiên vẫn còn đứng sừng sững, nhưng so với sự vững chắc của Tân Nguyệt thành thì còn kém xa.
Thủy triều yêu thú mãnh liệt, lập tức liền quét sạch tiến vào nội địa Thanh Châu, khiến sinh linh đồ thán, kêu rên khắp nơi.
Nhưng Nguyên Dương Tông không có một biện pháp nào quá tốt.
Ngay cả phường thị Vĩnh Thịnh, nằm ở trung tâm, cũng bị yêu thú tấn công dữ dội hơn rất nhiều.
Tần suất Yêu tu tam giai xuất hiện càng ngày càng cao.
Có thể một ngày nào đó sẽ đồng thời bị mấy Yêu tu vây công.
Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, năm năm trước hắn đã phát ra tin tức cầu viện với tông môn.
Nhưng, do thiếu nhân lực, viện binh chậm chạp không đến.
“Các quốc gia vừa và nhỏ tiếp giáp với Hoành Đoạn sơn mạch lúc này cơ bản đã thất thủ, trở thành thiên đường cho yêu thú.”
“Về phần tình huống của bốn tông khác, lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu.”
“Nếu như liên minh không tăng cường viện trợ, tông môn không có khả năng trơ mắt nhìn nội tình tiêu hao, nói không chừng năm tông có thể cùng lúc thực hiện “chiến lược đổi vị trí”.”
Dưới ánh tà dương, Lưu Ngọc đứng ở đầu tường ngóng nhìn về phía đông bắc.
Trong con ngươi đen như mực, hiện lên một tia thâm ý.
Không có Tân Nguyệt thành làm lá chắn, những căn cứ người tu tiên còn lại hoàn toàn không thể chống lại thủy triều yêu thú một cách hiệu quả, phe yêu thú có thể nói là thế như chẻ tre
Dựa theo tình huống này, không bao lâu nữa sẽ thực sự quét sạch đến phường thị Vĩnh Thịnh.
Tân Nguyệt thành thất thủ, sau năm năm, thủy triều yêu thú bây giờ chỉ còn cách phường thị Vĩnh Thịnh hai ngàn dặm!
Khoảng cách này vô cùng nguy hiểm, đối với Yêu tu tam giai mà nói, chưa đến một canh giờ là có thể vượt qua.
Lưu Ngọc đã sẵn sàng lập tức chạy trốn ngay khi tình thế không ổn.
Đồng thời đã truyền mệnh lệnh xuống, một khi thủy triều yêu thú thực sự đến, đừng cố thủ vững mà mỗi người tự chạy.
Với thực lực của phường thị Vĩnh Thịnh, cho dù gặp phải một số ít “quân yểm trợ” từ thủy triều yêu thú, cũng không có khả năng có thể thủ vững. Như thế chỉ là ngu xuẩn chịu chết mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên giữ gìn thực lực mới là quan trọng nhất, tông môn cũng hạ mệnh lệnh tương tự.
“Mưa gió nổi lên rồi.”
Lưu Ngọc khẽ cảm thán.
Một khi thủy triều yêu thú đến, cho dù là Kim Đan chân nhân, cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Trong tình thế rối ren, tu sĩ Kim Đan cũng không thể thay đổi được gì.
Trong ba mươi lăm năm chiến đấu với yêu thú, tu sĩ Kim Đan đã ngã xuống rất nhiều, đều đã trở thành “anh hùng”.
Nhưng Lưu Ngọc không có ý làm anh hùng, còn sống mới là quan trọng nhất.
“Ừm?”
Trong khi đang suy nghĩ, vẻ mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, nhìn về phía tây nam.
Trên bầu trời xa xa, bỗng nhiên xuất hiện một độn quang màu vàng chói mắt, kèm theo từng trận Linh áp cấp Kim Đan, nhanh chóng áp sát phường thị Vĩnh Thịnh.
“Chẳng lẽ là…?”
Trong lòng Lưu Ngọc nảy ra một ý nghĩ.
Nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn ra hiệu cho thuộc hạ tu sĩ Trúc Cơ khởi động trận pháp.
Mặc dù trận pháp nhị giai không có tác dụng lớn lắm nhưng tóm lại vẫn là một rào cản.
Nếu là kẻ đến không thiện thì có thể ngăn cản được mấy công kích cấp bậc Kim Đan, để cho tu sĩ trong phường thị có một ít thời gian phản ứng.
Sau hơn mười mấy hơi thở, độn quang màu vàng tiến vào trong phạm vi mười dặm của phường thị, Lưu Ngọc cuối cùng đã thấy rõ mặt mũi thực.