← Quay lại trang sách

Chương 1379 Ba mươi năm sau(4)

Trong từng ánh sáng vàng rực rỡ, mờ mờ ảo ảo vang lên tiếng Phạn, khiến người ta cảm thấy tâm thần yên tĩnh, hóa giải không ít lệ khí.

Kim Cương Xử!

Đây đúng là một Pháp Bảo mang đậm màu sắc Phật giáo.

Trên Pháp Bảo dài sáu trượng có hai bóng người, một nam một nữ với một vài đốm hương trên đỉnh đầu trơn bóng.

“Chẳng lẽ là tu sĩ của Như Thị tự ở Tề quốc?”

“Dưới sự uy hiếp của “chiến lược đổi vị trí” của năm tông, viện binh cuối cùng đã đến?”

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc thả lỏng, chẳng qua vẫn không có ý định mở trận pháp ra.

Nếu như là do liên minh phái tới, thì phải có văn thư nhiệm vụ hoặc lệnh bài từ liên minh bảy nước.

Sau vài hơi thở nữa, Pháp Bảo Kim Cương Xử dừng lại cách trận pháp mười trượng, tất cả tu sĩ đều nhìn thấy.

“Người đến là ai?”

Lưu Ngọc một thân hắc bào, thản nhiên mở miệng.

Có thể là bởi vì “Thanh Dương công”, hoặc là bởi vì bản thân từng trải qua, hắn đối với môn phái há miệng ngậm miệng “phổ độ chúng sinh, trừ ma vệ đạo” này, luôn luôn không có ấn tượng tốt.

“Bần tăng Khổ Vân, bái kiến Thanh Dương đạo hữu.”

“Bần ni Tuệ Tâm, giá sương hữu lễ.”

Thu hồi Pháp Bảo, hai tu sĩ Như Thị tự đứng lơ lửng giữa không trung, bắt đầu giới thiệu bản thân.

Đối với thái độ có phần hờ hững của Lưu Ngọc, hai người giống như chưa từng nghe thấy, vẫn lộ ra vẻ từ bi.

Mặc dù đã là Kim Đan chân nhân nhưng cách ăn mặc của hai người lại cực kỳ mộc mạc, đều là tang y màu nâu nhạt và đi giày.

Lúc này bọn họ đang đứng lơ lửng trên không, hai tay chắp trước ngực, nét mặt hiền lành… đúng là có vài phần dáng vẻ của bậc cao tăng đắc đạo.

“Cao tăng đắc đạo à?”

Lưu Ngọc cười thầm trong long.

Cho dù có khoác lên người loại y phục gì thì bản chất của tu tiên giả cũng không có gì thay đổi.

Trong tình trạng tài nguyên có hạn, phần lớn đều nằm trong tay nhưng thế lực lớn, bọn họ lũng loạn thị trường đè ép không gian sinh tồn của những tu sĩ bình thường thì chẳng khác gì đập nát khả năng tiến xa trên con đường tu đạo của họ.

Những tu sĩ Kim Đan xuất thân từ những đại môn phái thì tương đương với ‘đối tác’ hoặc ‘cổ đông’ trực tiếp hoặc gián tiếp đè đầu những tu tiên giả bình thường.

Điểm này thì là Đạo môn hay Phật môn, hoặc những nhân vật không chính không tà về bản chất thì đều như nhau, chẳng có gì thay đổi.

Chẳng qua là có vài thể lực vờ khoác lên người lớp áo từ bi, ra vẻ không vướng bụi trần mà thôi.

“Hai người chúng ta, bần tăng cùng sư muội đến đây theo lệnh của Liên Minh, chi viện cho quân đóng giữ tại phường thị Vĩnh Thịnh.”

Bên ngoài trận pháp có hai người đứng lơ lửng trong không trung, Khổ Vân chắp hai tay trước ngực, hơi cúi người nói.

Dứt lời, người này lấy ra một cuốn văn thư nhiệm vụ rồi bay tới phía trước trận pháp.

Nhìn dáng vẻ này… hình như không giống giả vờ.

“Ồ? Thì ra là đạo hữu bên Đạo môn.”

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Lưu mỗ đang chấp hành nhiệm vụ, nếu có chỗ nào đắc tội thì mong đạo hữu rộng lòng tha thứ.”

Nghe hai người báo rõ lai lịch danh tính, sắc mặt Lưu Ngọc cũng thả lỏng hơn, không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa.

Tuy có hơi phản cảm nhưng sau này ba người vẫn phải qua lại và hỗ trợ nhau, không nên khiến tình hình trở nên quá cương cứng mới tốt.

Vì sảng khoái nhất thời mà tự đẩy bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, hành vi ngu xuẩn thế này đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không mắc phải.

Hắn đưa mắt ra hiệu, một đệ tử Trúc Cơ lập tức điều khiển trận pháp mở ra lỗ hổng đủ để văn thư nhiệm vụ tiến vào.

Văn thư nhiệm vụ được chế tác từ chất liệu đặc biệt, còn có con dấu pháp bảo của liên minh bảy nước nên cực kỳ khó làm giả.

Sau khi nhận được văn thư, việc đầu tiên Lưu Ngọc làm chính là kiểm tra chất liệu, so sánh con dấu của liên minh bảy nước, sau khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì thì mới để hai người kia tiến vào.

“Hai vị đạo hữu, vừa rồi đã đắc tội. Mong hai người đừng oán trách!”

Sau khi mở trận pháp, Lưu Ngọc đích thân ra ngoài đón tiếp, từ xa đã chắp tay khách sáo nói.

“Không sao, không sao.”

“Thanh Dương đạo hữu đang chấp hành nhiệm vụ, chúng ta có thể hiểu được.”

Độn quang của hai người cũng hạ xuống, Khổ Vân mỉm cười đáp lễ.

“Hai vị đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi. Lưu mỗ đã sai người chuẩn bị yến tiệc tẩy trần, đón gió cho hai vị.”

“Mời!”

Đôi bên khác sáo vài câu, Lưu Ngọc chìa tay tỏ ý mời rồi dẫn hai người vào phường thị.

Đóng quân ở bên ngoài, tuy có thể liên hệ thông qua truyền âm phù hoặc đưa tin phù nhưng dù sao cũng có nhiều chỗ bất tiện, không thể bằng nhìn tận mắt nghe tận tai.

Hắn còn nghi ngờ vài chỗ, muốn nghe ngóng từ hai người này xem sao.

Tu tiên giả hành động cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ một lát sau một bữa tiệc đơn giản đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Biết Khổ Vân cùng Tuệ Tâm là người ‘xuất gia’ nên yến tiệc lần này không có thức ăn mặn.

“Bây giờ tình hình ngày càng nghiêm trọng, có hai vị Tăng đạo hữu đã đến đây tiếp viện đúng là đã giúp Lưu mỗ thở phào nhẹ nhõm.”

“Lưu mỗ lấy trà thay rượu, kính hai vị đạo hữu một ly!”

Trong phòng nghị sự, Lưu Ngọc nâng ly trà, mỉm cười nói với hai người.

Đây vốn chính nguyện vọng của ta, lúc trước không dám thỉnh cầu mà thôi.”

Hai người cũng nâng ly trà lên đáp lại, cực kỳ nể tình.

Nói xong, họ đều một hơi cạn sạch.

Uống xong ly trà, bầu không khí giữa ba người đã trở nên hoà hợp hơn nhiều, không còn xa lạ như lúc trước.

Mặc dù thực lực của Như Thự tự mạnh hơn Nguyên Dương tông rất nhiều.

Nhưng dù sao thì cường long cũng không áp được địa đầu xà, chỗ này là địa bàn của Nguyên Dương tông, hai người ít nhiều gì cũng cho người ta tí mặt mũi.

Huống chi lúc ngày có thể nói ba người họ đã là hành khách trên cùng một chuyến tàu.

Trong tình huống thuỷ triều yêu thú đang cuộn trào mãnh liệt, nếu còn nội đấu thì đúng là ngu xuẩn hết mức.

Tuy không nói thẳng ra nhưng sau khi uống hết linh trà, mọi người đều hiểu rõ.

Ba tu sĩ Kim Đan, Lưu Ngọc ngồi ở vị trí trung tâm, đại biểu cho thân phận chủ nhà.

Còn Khổ Vân và Tuệ Tâm thì trái phải mỗi người một bên ngay gần hắn, khoảng cách rất gần gũi.

Về phần nhóm tu sĩ Trúc Cơ, họ chỉ có thể ở ngoài, hưởng thụ niềm vui có viện binh đến chi viện