Chương 1380 Hư vô mờ mịt, kỳ quái lạ lùng!
Chỉ có vài tu sĩ Trúc Cơ tương đối quan trọng mới có thể vào trong phòng nhưng cũng là ngồi gần cửa lớn giữ khoảng cách khá xa với ba người kia.
Thân phận chênh lệch, liếc sơ đã thấy ngay
“Biết chuyện thành viên đang nước sôi lửa bỏng nên lúc bần tăng và sư muội xuất phát, Liên Minh đã huy động đại quân.”
“Chỉ vài ngày nữa sẽ có rất nhiều đạo hữu chạy đến biên cánh đánh đuổi, chống lại yêu thú.”
“Về phần hai bên chính và ma đạo, Liên Minh cũng đã phái Chân Quân đi liên hệ.”
Sau khi được Lưu Ngọc hỏi thăm, Khổ Vân chân nhân cũng không giấu diếm điều gì, tin tức lớn lớn nhỏ nhỏ đều nói hết cho đối phương nghe.
Tuệ Tâm chân nhân lại tương đối yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà. Khi nào thấy sư huynh bỏ sót chi tiết thì mới lên tiếng bổ xung.
“Yêu tộc chính là kẻ thù lớn nhất của toàn thể tu sĩ nhân tộc!”
“Trong tình huống yêu thú phát động tấn công trên diện rộng, không một tu sĩ nào có thể làm ngơ, không quan tâm. Nếu chính – ma hai đạo định khoanh tay đứng nhìn, thậm chí là bỏ đá xuống giếng để ngồi làm ngư ông hưởng lợi.”
“Vậy thì Liên Minh sẽ không bỏ qua cho họ.”
Lưu Ngọc ‘lời lẽ chính nghĩa, chỉ chích đủ loại sai lầm của chính ma hai đạo giống như có tí ‘oán hận’ bọn họ.
Hắn vừa dứt lời, hai người Khổ Vân đều liên tục gật đầu tán thành.
Chỉ là nói thế không sai nhưng giờ yêu thú còn chưa đánh đến trước mặt chính ma hai đạo, đúng là bọn họ chẳng có gì phải khẩn trương.
Việc liên quan đến lợi ích của bản thân, không đến thời điểm thật sự thương gân động cốt thì liên minh bảy nước chưa chắc đã dám làm liều, thả đám yêu thú đánh thẳng đến chỗ bọn họ.
Ba người ta một lời ngươi một câu, thời gian chậm rãi trôi qua.
Mãi đến khi mặt trời khuất hẳn sau Tây Sơn, bữa tiệc đón khách này mới hoàn toàn kết thúc. …
Sau khi yến hội giải tán, hai tu sĩ Trúc Cơ nhanh chóng dẫn đường, đưa hai người Khổ Vân và Tuệ Tâm rời đi.
“Đợt thú triều này không biết sẽ kéo dài đến khi nào, trước mắt thì vẫn chưa thấy dấu hiệu nào cho thấy sẽ kết thúc.”
“Sức mạnh của ba tu sĩ Kim Đan tuy có thể khiến thực lực của phường thị Vĩnh Thịnh tăng cao nhưng vẫn không thể bảo đảm một trăm phần trăm.”
“Đợi đến lúc thú triều thật sự kéo đến, số lương yêu tu bọn họ phải đối mặt cũng không phải chỉ có một hai tên.”
“Hừm, vẫn phải tiếp tục cầu viện thôi.”
Lưu Ngọc đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người đã đi xa, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ này, ánh mắt cũng trở nên thâm thuý, sâu xa hơn.
Lưu Ngọc sẽ phải đóng giữ ở đây năm mươi năm, tất nhiên là hắn hy vọng lực lượng sẽ thật mạnh, càng mạnh càng tốt.
Suy nghĩ tiêu cực hơn một chút thì tu sĩ Kim Đan càng nhiều, đến lúc đó dù không chống đỡ nổi thì cũng có những người khác phân tán bớt hoả lực của yêu tu, bản thân hắn sẽ đỡ bị tấn công hơn một chút.
Cho nên mặc kệ chuyện cầu viện có tác dụng hay không, cứ thử trước rồi tính sau.
Lưu Ngọc đang nghĩ ngợi lan man thì chợt thấy nhẫn trữ vật sáng lên, một lá Truyền Âm phù màu đỏ xuất hiện trên tay hắn.
Lưu Ngọc nói nhỏ vài câu, sau đó lá bùa liền biến thành ánh lửa bay về phía xa.
Thú triều chậm rãi đến gần, Lưu Ngọc bỗng có dự cảm thời gian ba mươi năm rèn luyện thành thạo kia sẽ một đi không trở lại.
“Hậu phương à?”
“Haizz, cuối cùng cũng trở thành tiền tuyến rồi.”
Hắn cười khổ, trầm ngâm trong chốc lát rồi đi về phía động phủ.
Sau khi hai tu sĩ Kim Đan là Khổ Vân và Tuệ Tâm đến, cuối cùng áp lực luôn đè nặng trên vai Lưu Ngọc cũng đã giảm đi khá nhiều.
Mọi người bàn bạc, sau đó quyết định phương án ba người sẽ thay phiên nhau trực, mỗi người bảy ngày.
Theo thế cục thay đổi, phương án cũ đã không còn thích hợp nữa.
Không có tu sĩ Kim Đan phòng ngừa từng giây từng phút, ngộ nhỡ có mấy tên yêu tu cùng nhau tập kích, trận pháp yếu ớt chỉ chốc lát sẽ báo hỏng.
“Đúng là đã đến lúc trận pháp của phường thị Vĩnh Thịnh cần được thăng cấp rồi.”
“Đối mặt với yêu tu tam giai, trận pháp nhị giai vẫn là quá yếu, quá phế.”
Lưu Ngọc hiếm khi thả lỏng, thoải mái đi trên đường phố nên trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ này.
Tuy hắn có trận pháp tam giai nhưng đó là vật để phòng thân, rõ ràng là không thể bỏ ra mà không thu lại được gì.
Công là công, tư là tư.
Trừ khi nguy hiểm cực kỳ ập đến ngay trước mặt. …
Phường thị Vĩnh Thịnh, phòng luyện công.
Lưu Ngọc cởi trần, khôi phục lại Tinh Thần Chân Thân, thân hình cũng trở lại lại trạng thái gần ba trượng.
Một bộ Lưu Tinh quyền được hắn đánh đến uy thế hừng hực, khí thế bất phàm.
Kình phong lướt qua, để lại những dấu vết mờ mờ trên vách đá cứng rắn.
“Phù!”
Thật lâu sau đó, Lưu Ngọc đánh xong bài quyền thì phun ra một ngụm trọc khí.
ba mươi năm trôi qua, dưới sự trợ giúp của Bồi Nguyên đan, Tuyết Sâm đan, tu vi của hắn đã tiến thêm được một bước.
Bây giờ, khoảng cách đến Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong đã không xa. Tin là trong hai mươi năm tới, hắn có thể đi hết một bước này.
Lấy tư chất Kim Đan cửu phẩm, từ một Kim Đan sơ kỳ đột phá lên trung kỳ cũng gần như không có bình cảnh.
Đến lúc đó chỉ cần lắng đọng lại sơ sơ thì có thể chỉ làm một lần là xong!
Có Thái Dương lực cực kỳ quan trọng, cộng thêm đủ loại dược tề phụ trợ phối với linh dược quý giá, Lưu Ngọc cũng có một bước dài trong việc luyện thể.
Tuy đột phá tam giai chậm hơn hơn luyện khí vài chục năm nhưng hơn ba mươi năm qua, nó lại có xu thế vượt lên.
Tu luyện ‘Tinh Thần Chân Thân’ ở giai đoạn Liệt Nhật, có thể nói là tiến bộ vượt bậc thật sự.
Trong trạng thái chân thân, chín đại huyệt trên ngực Lưu Ngọc hình thành một đồ án. Linh quang màu đỏ ở vòng ngoài của đồ án rõ ràng là đã sáng hơn nhiều.
Từ màu vàng cam biến thành đỏ tươi.
Giống như tia sáng sớm mai tiến hoá thành ánh nắng giờ tỵ, càng thêm lấp lánh sáng ngời.
“Haizz-”
Tuy luyện khí, luyện thể đều rất thuận lợi nhưng sau khi thu công Lưu Ngọc vẫn hơi cau mày, khẽ thở dài.
Không có việc gì khác, giờ đang có hai việc lửa sém lông mày, cần giải quyết lập tức.
Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến con đường tu đạo của hắn.
Chuyện thứ nhất chính là phần tiếp theo của Thanh Dương công.
Việc này đã gấp như lửa cháy đến mông, nếu không tu luyện đến Kim Đan trung kỳ hắn sẽ không còn đường tiến lên nữa.