← Quay lại trang sách

Chương 1381 Hư vô mờ mịt, kỳ quái lạ lùng!(2)

Mặc kệ là tán công tu luyện lại từ đầu hay thay đổi công pháp đều cần phải trả một cái giá khổng lồ, Lưu Ngọc khó mà chấp nhận được.

Chuyện liên quan đến công pháp căn bản, lúc hắn còn ở Trúc Cơ hậu kỳ đã cố ý đi tìm rồi.

Nhưng tiếc là đã bảy, tám chục năm trôi qua, vẫn không có chút tin tức nào.

Trong ba mươi năm đóng giữ ở phường thị Vĩnh Thịnh, Lưu Ngọc không tiếc trả đại giới phái ra mấy trăm tử sĩ luyện khí, mấy chục tử sĩ Trúc Cơ lùng sục khắp địa bàn chính ma hai đạo để tìm kiếm.

Thậm chí hắn còn để tử sĩ Trúc Cơ, không tiếc sinh mạng chui vào những tông môn lớn tìm hiểu tin tức, Lưu Ngọc đã bỏ ra cái giá mà tu sĩ bình khó tưởng tượng nổi… thế nhưng vẫn không có một chút tiến triển nào.

“Có lẽ nó đã bị năm tháng chôn vùi từ lâu rồi, chìm nghỉm trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.”

Lưu Ngọc thở dài xa xăm.

“Có lẽ lúc đầu…”

Trong lòng chợt hiện lên suy nghĩ nào đó, Lưu Ngọc vội vàng lắc đầu, vứt hết tạp niệm sang một bên.

Nếu đã lựa chọn, giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi, có nghĩ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hoàn thành lần tu luyện này, một sợi ‘Thái Dương lực’ đã bị tiêu hao gần hết.

Lưu Ngọc ngồi khoanh chân, tay cầm mặt dây chuyền hình giọt nước, dùng tâm thần kích hoạt điểm xanh biếc trên Nễ Hoàn cung.

Lực hút quen thuộc truyền đến, Nguyên Thần chớp mắt đã tiến vào thế giới tiên phủ. …

Sau khoảnh khắc hốt hoảng, Lưu Ngọc nhanh chóng khôi phục lại ý thức rồi biến thành một ánh sáng đỏ to như cái thớt, trực tiếp xuất hiện bên trong kết giới màu xanh.

Hư không bên ngoài vẫn tối tăm lạnh lẽo, hoàn toàn tĩnh mịch như trước, giống như vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Chỉ là so với lần đầu tiến vào đây, bên trong hư không lạnh lẽo tăm tối kia đã có thêm một cột sáng màu lam mờ ảo.

Nó chiếu rọi một diện tích khoảng mười dặm trên phù đảo (hòn đảo trôi nổi) xám xịt, tăng thêm một màu sắc khác cho nơi này,

Ở trung tâm phù đảo có vài mẫu linh điền đỏ. Chúng bị chia thành mấy khu vực, vừa được gieo trồng vài loại linh dược hoặc linh thảo có thuộc tính khác nhau.

Linh thảo linh dược cành lá rậm rạp xum xuê, tất cả đều đã tiến vào thời kỳ thành thục, đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảnh xanh um tươi tốt.

Nhìn số linh thảo bên trong linh điền tiên phủ, cuối cùng tâm thần Lưu Ngọc cũng đã thả lỏng hơn nhiều, tìm được cho mình chút yên lòng để tạm quên hết những phiền nào kia đi.

Chỉ là lần này hắn tiến vào tiên phủ lại không vì mục đích thúc chín linh thảo.

Thế nên Lưu Ngọc chỉ kiểm tra sơ qua một lượt, không xử lý linh thảo ngay.

Lưu Ngọc bay đến chỗ kết giới xanh, cố kiềm chế tâm thần, điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất.

Sau đó liên kết cực kỳ chặt chẽ với tiên phủ, gần như chỉ trong chớp mắt hắn đã tiến vào trạng thái chí cao chí thượng, khó mà diễn tả được bằng lời.

Chỉ trong chốc lát, linh cảm đã cất cao vô hạn, đến một cấp độ không thể tưởng tượng nổi!

Đến lúc Lưu Ngọc ‘mở mắt’ lại, chỉ thấy tất cả mọi thứ trước mặt đều thật mỏng manh, ngay cả không gian cũng chỉ như một tờ giấy trắng.

Giống như chỉ cần đâm nhẹ vào một cái, không gian nơi này sẽ vỡ vụn ngay!

Vạn vật đều trở nên mờ ảo, thiếu chân thực như vậy.

Giờ phút này, không hiểu sao Lưu Ngọc lại nhớ đến ‘Bàn Cổ’ đã khai thiên lập địa trong truyền thuyết cùng với ‘chúa sáng thế’ không gì không làm được ở kiếp trước.

Cảm giác mạnh mẽ không gì không làm được chỉ nháy mắt đã tràn đầy trong tâm trí, khiến hắn suýt nữa thì lạc lối!

Thế nhưng may mà Lưu Ngọc chỉ hốt hoảng trong một cái chớp mắt, không trầm mê trong ảo tưởng sức mạnh kia.

Ở đây, trong trạng thái này hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, chút tình cảm trong lòng đang dần mờ nhạt.

Nguyên Dương tông, Nghiêm Quần Nhi, Giang Thu Thuỷ, Kỷ Như Yên…

Yêu hận tình thù, gia quốc thiên hạ, trường sinh vĩnh hằng.

Tất cả mọi chấp niệm đều từ từ trở nên ‘không quan trọng’, giống như ‘nhân tính’ trong lòng đang dần biến mất.

Thay vào đó chính là ‘Thần tính’!

“Không thể duy trì trạng thái này quá lâu, nếu không hậu quả của việc lạc lối rất khó mà được được!”

Trong lòng Lưu Ngọc bỗng thấy nghiêm trọng nặng nề. Hắn không muốn mất phương hướng, không muốn theo đuổi ‘thần tính’ mà đánh mất ‘bản thân’.

Suy nghĩ lướt qua đầu, ánh sáng đỏ to bằng cái thớt phóng vút về phía ngọn nguồn của cột sáng màu lam-Tinh Thần Hư Ảo.

Chỉ sau một khắc, hắn đã biến mất không còn thấy đâu.

Theo liên hệ cực kỳ chặt chẽ kia, Lưu Ngọc chỉ cần nghĩ đến là đã có thể vượt qua không biết bao nhiêu khoảng cách, đi vào vùng đất xa xôi không biết tên.

Ánh sáng màu lam vốn mông lung, ở chỗ này lại trở nên cực kỳ chói mắt, giống như cảnh sắc duy mỹ nhất trên thế gian.

Cảnh đẹp trước mặt nhưng Lưu Ngọc lại không rảnh mà thưởng thức.

Bên trong Tinh Thần Hư Ảo to lớn, hắn nhìn ánh sáng bàng bạc ở nơi quan trọng nhất, đầu óc lại bắt vận chuyển.

Ngay sau đó, đốm sáng bạch trong hạch tâm Tinh Thần bỗng dao động kịch liệt.

Giống như mặt sông đang yên tĩnh chợt nổi lên sóng to gió lớn!

Sau hai hơi thở, một sợi ‘tơ hồng’ đỏ thẫm tản ra khí tức Thái Dương hừng hực khó khăn lắm mới phiêu từ ánh sáng bạc ra được.

Thái Dương lực!

Suy nghĩ trong đầu Lưu Ngọc hơi chuyển, dưới sự dẫn dắt của sức mạnh khó hiểu, sợi Thái Dương lực kia ngoan ngoãn tiến vào mặt dây chuyền hình giọt nước, bị phong ấn trong đó.

Lúc này, mặt dây chuyền đã không còn trong suốt như trước mà một lần nữa toả ra ánh sáng đỏ rực rỡ.

“Xong rồi!”

Trong đầu Lưu Ngọc chợt loé lên suy nghĩ này. Hắn khẩn trương trở về kết giới Thanh Sắc, thoát khỏi trạng thái chí cao chí thượng kia.

Sau đó hắn xoay chuyển ý niệm, Nguyên Thần lập tức trở về thân xác.

Ở bên ngoài, gần như ngay khoảnh khắc Nguyên Thần trở về, linh áp quanh người Lưu Ngọc đã tăng lên vùn vụt.

Mãi đến lúc không thua kém gì Kim Đan trung kỳ thì tốc độ mới chậm lại.

Mặt dây chuyền hình giọt nước cũng xuất hiện trong tay hắn, Lưu Ngọc nhìn chằm chằm vào nó, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được tin thần.