← Quay lại trang sách

Chương 1382 Hư vô mờ mịt, kỳ quái lạ lùng!(3)

Di chứng trạng thái kia để lại quá lớn, nếu duy trì thời gian dài chắc chắn sẽ lạc lối trong đó, vô thức bị tiên phủ ‘đồng hoá’.

Phải đến nửa khắc đồng hồ sau, Lưu Ngọc mới làm rõ được ký ức cùng suy nghĩ, lúc này mới khôi phục lại bình thường.

“Tinh Thần Hư Ảo, Tinh Thần lực, Thái Âm lực, Thái Dương lực.”

“Thông qua quyền hạn để tiến vào trạng thái ‘dường như không có gì không làm được’. Ở trong thế giới tiên phủ, mình có thể làm được rất nhiều chuyện khó mà tin nổi.”

“Thủ đoạn thế này đã gần như là ‘tạo vật từ hư không.”

“Chỉ thiếu điều tạo được sinh mệnh nữa thôi.”

Suy nghĩ này vừa loé lên, đáy lòng Lưu Ngọc đã bắt đầu rục rịch.

“Như vậy, phải chăng mình có thể mượn trạng thái đó để thôi diễn ‘Thanh Dương công’?”

“Nếu có thể làm thế, vậy thì vấn đề lớn nhất hiện nay cũng theo đó là giải quyết được.”

“Đáng để thử một lần.”

“Nhưng nhất định phải cẩn thận, không thể vượt qua thời gian cho phép.”

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc lập tức cảm thấy việc này có tính khả thi rất lớn, đáng để hắn mạo hiểm làm thử một lần.

Sau khi tấn thăng đến cảnh giới Kim Đan, Lưu Ngọc đã thăm dò thế giới tiên phủ rất nhiều lần, làm rất nhiều thí nghiệm nhắm vào nó.

Cuối cùng hắn cũng rút ra được một kết luận: Tiên phủ không có cách nào tự tạo ra sinh mệnh, kể cả vật chất được thực chất hoá cũng không được.

Ví dụ như tảng đá, đất đai, vàng bạc vân vân thì có thể.

Nhưng những thứ liên quan đến linh khí, sát khí, địa khí này kia thì có vài thứ tạo ra được, có vài thứ lại không thể.

Dựa vào kiến thức hiện tại, Lưu Ngọc nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân nhưng lại có một suy đoán.

Đó chính là so với sinh mệnh và vật chất thì linh khí, sát khí, địa khí vân vân đều thuộc về phạm trù ‘năng lượng’.

So với hai thứ đầu người ta có thể nhìn thấy được, sờ vào được thì cái sau lại càng hư vô mờ mịt hơn.

Giống như tu tiên giả đi theo con đường luyện thể so với tu giả đi theo con đường luyện khí, mỗi lần tu vi tăng lên được một chút là sẽ nhìn thấy kết quả ngay trên thân xác.

Hơn nữa, luyện thể là nghiêm ngặt cẩn thận nhất, chỉ cần tu vi tăng trưởng thêm một chút là thân thể sẽ như được lột xác.

Trừ khi tăng lên hẳn cả cảnh giới hay trường hợp cực kỳ đặc biệt, nếu không thì gần như là không có chuyện làm một lần là xong.

So với luyện thể, luyện khí lại chẳng tính là ‘nghiêm cẩn’ gì.

Thông qua việc sử dụng các loại đan dược, tiên dược, đúng là trong một thời gian rất ngắn có thể kéo tu vi lên một khoảng lớn.

Chuyện như thế này, ở tu tiên giới cũng không phải là hiếm thấy

Về phần ‘luyện thần’, so với hai cái trên thì có thể dùng từ ‘hư vô mờ mịt’, ‘kỳ quái’ để hình dung.

Đây là một lĩnh vực có chút ‘duy tâm’

Nhưng dù sử dụng lượng lớn tài nguyên cũng chưa chắc khiến Nguyên Thần tăng cấp nhanh chóng được.

Lại có khả năng ngày nào đó chợt ngộ ra, Nguyên Thần phát sinh lột xác trong vô thanh vô tức, từ bình thường trở nên phi phàm, từ phế vật trực tiếp biến thành thiên tài.

Một khi ngộ tính được mở rộng, vậy việc thức tỉnh túc tuệ gì đó cũng không phải không thể.

“Hư vô mờ mịt, kỳ quái lạ lùng!”

“Chẳng lẽ… những thứ càng hư vô mờ mịt, thoát ly thực tại thì càng dễ dàng ‘hiện thực hóa’?”

“Hoặc là nói, pháp tắc tại phương diện này tương đối ‘thoải mái’!”

“Thế nên ta mới có thể hiện thực hóa vài vật thể hư vô trong thế giới Tiên Phủ này?”

“Nếu kết luận như thế, ‘tri thức’ cũng thuộc về phạm trù tương đối hư ảo.”

“Rất có khả năng ta có thể tiến hành suy diễn, từ phạm vi đã biết suy diễn tới những lĩnh vực chưa biết.”

Đầu óc Lưu Ngọc nhanh chóng lưu chuyển vô số ý niệm, dần đưa ra kết luận bước đầu, cuối cùng tiến hành thử nghiệm.

Hắn nằm trên bồ đoàn, tay cầm mặt dây hình giọt nước, đưa mắt nhìn ‘Thái Dương lực’ trong đó hồi lâu, sau đó mới nhắm mắt lại.

Suy diễn công pháp cần thời gian, rất có thể vượt qua cả thời gian hiện thực hóa ‘Thái Âm lực’ và ‘Thái Dương lực’, Lưu Ngọc cần giữ được trạng thái tốt nhất.

Đề phòng bản thân bị lạc trong sức mạnh của hư ảo, không tìm được phương hướng. …

Lưu Ngọc ngủ một ngày một đêm, tinh thần đầy đủ, tâm thái cũng khôi phục lại trạng thái phẳng lặng như giếng cổ, không chút gợn sóng.

Nội tâm hắn tựa như huyền băng vạn năm, lạnh lẽo mà cứng rắn.

Ý chí hắn cũng vững chắc như bàn thạch, kiên cố không thể phá vỡ, càng khó bề rung chuyển.

Toàn bộ tình cảm tiêu cực đều bị dọn dẹp sạch sẽ.

“Còn mười ba ngày nữa mới tới lượt ta thi hành nhiệm vụ.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta có đầy đủ thời gian.”

“Có thể bắt đầu rồi.”

Lưu Ngọc dùng nước trong rửa mặt một phen, để mình trần, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Tạp niệm trong lòng không ngừng dâng lên lại hạ xuống, cuối cùng tựa như đá chìm sâu vào mặt hồ không thấy đáy, ngay cả chút lăn tăn sóng gợn cũng biến mất.

Không biết qua bao lâu, mọi âm thanh trong lòng Lưu Ngọc đều lắng lại, điều chỉnh trạng thái đến mức cao nhất.

Ngay sau đó, một ý niệm dâng lên, chạm đến điểm sáng màu lục bích, Nguyên Thần nháy mắt thoát khỏi thân xác, linh áp quanh thân kịch liệt hạ xuống.

Nhưng nhờ có Kim Đan ổn định, vẫn duy trì không hạ xuống dưới cảnh giới Kim Đan.

Sau một chớp mắt hoảng thần, Lưu Ngọc tỉnh táo lại, thấy mình đã ở trên kết giới Thanh Sắc.

Chính là vị trí lúc trước hắn rời đi.

Một luồng sáng đỏ cỡ cối xay đang trôi lơ lửng ngay vị trí trung tâm nhất bên trên kết giới Thanh Sắc phạm vi trăm dặm.

Khoảnh khắc này, khổng lồ và bé nhỏ được so sánh rõ rệt.

Nhưng khổng lồ khởi nguồn từ bé nhỏ!

Tâm niệm Lưu Ngọc vừa động, linh cảm vô hạn giương cao, tiến tới chí chí thượng, rơi vào trạng thái khó tả thành lời.