← Quay lại trang sách

Chương 1383 Hư vô mờ mịt, kỳ quái lạ lùng!(4)

Từ hình thức Nguyên Thần ban đầu bé nhỏ kia lại có thể cảm giác được các khái niệm cao lớn như “khổng lồ’, ‘Vĩ đại’, ‘lớn vô hạn’.

Hai khái niệm bé nhỏ và vĩ đại cùng lúc tồn tại trong Nguyên Thần cỡ cối xay, trạng thái mâu thuẫn lại hòa hợp.

Nếu có người tu tiên dưới cấp Kim Đan nhìn thẳng Nguyên Thần của Lưu Ngọc lúc này thì không chừng sẽ bị hai khái niệm vừa mâu thuẫn lại hài hòa này khiến cho đánh mất lý trí, rơi vào điên cuồng cực hạn!

Rõ ràng Nguyên Thần nhỏ bé vô cùng, lại như cao lớn hơn kết giới Thanh Sắc phạm vi mười dặm cả vạn lần!

Chẳng qua, lúc này Lưu Ngọc không có thời giờ lĩnh hội trạng thái kỳ diệu ấy, vừa tiến vào thì trong đầu đã lập tức nghĩ:

“Phải nắm chắc thời gian.”

Hắn loại bỏ vô số ý tưởng trong lòng, chỉ dư lại ba chữ ‘Thanh Dương công’.

Toàn bộ ký ức liên quan đến công pháp thoáng cái chảy qua dòng nước trong lòng.

Mỗi một chi tiết đều mang lại cảm giác quen thuộc kỳ dị, tựa như đã trải qua vô số lần vậy.

Sau khi được thế giới Tiên Phủ gia tốc nửa hơi thở, Lưu Ngọc nhanh chóng ôn lại một lượt toàn bộ nội dung Thanh Dương công, bao gồm những tình huống có khả năng gặp phải trong tu luyện.

Toàn bộ chi tiết đều hiện lên tại vị trí trung tâm đại não.

Sau đó, hắn ‘tiêu hao’ lực lượng mà mình đặt tên là ‘thế giới lực’, dùng để tăng các phương diện tư duy, ngộ tính, linh cảm vân vân lên mức độ khó tưởng tượng nổi.

Hơi thở đầu tiên, toàn bộ nội dung liên quan đến Thanh Dương công và các tình huống có thể gặp trong tu luyện đều được chải vuốt lại một lần.

Trong khoảng thời gian một hơi thở ấy, đáy lòng Lưu Ngọc hiểu ra rất nhiều thứ.

Kể cả vài ‘sai lầm’ trong tu luyện lúc trước, hoặc nên gọi là ‘tỳ vết nào đó’.

Từ cấp Luyện Khí kỳ, quá trình tu luyện đã dần xuất hiện một vài tỳ vết, mãi đến tận khi tăng cấp lên Kim Đan cũng không giảm bớt mảy may.

Trước kia, Lưu Ngọc vẫn luôn không nhận ra, không ngờ lúc hắn tu luyện lại mắc nhiều sai lầm như vậy.

Nhưng tại trạng thái kỳ diệu lúc này, hắn nhìn ra rất nhiều chỗ không đúng, còn có thể bốc thuốc đúng bệnh, loại trừ một vài tai họa ngầm.

Kim Đan cửu phẩm cũng chưa chắc hoàn mỹ nhỉ!

Cứ cho là chính mình ‘hoàn mỹ’ đi, nhưng hiện tại Lưu Ngọc ở trong trạng thái kỳ lạ, chẳng khác nào từ trên trời cao nhìn xuống.

Hắn có thể nhìn thấu những điểm chưa được hoàn mỹ trong ‘cấu trúc’ của chính mình, cũng nhìn ra sai lệch do hoàn cảnh bên ngoài tạo thành.

Đứng trên núi sao có thể xem rõ núi!

Hơi thở thứ hai, Lưu Ngọc lĩnh ngộ triệt để nội dung Kim Đan trung kỳ tầng thứ tám Thanh Dương công.

Lúc trước những chỗ hắn chưa lĩnh ngộ được hoàn toàn thì cũng phát hiện và uốn nắn trong thời gian hơi thở thứ hai.

Cùng lúc, một hơi thở ngắn ngủi cũng đã vạch ra kế hoạch nên tu luyện như thế nào mới có thể khiến căn cơ càng thêm vững chắc, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn.

Hơi thở thứ ba, hắn sửa sang lại toàn bộ Thanh Dương công pháp từ tầng một đến tầng tám một lần.

Thậm chí hắn làm vài điều chỉnh nho nhỏ dựa theo các phương diện của bản thân, sửa đổi đến trình độ tu luyện thích hợp nhất.

Ước chừng ba hơi thở, tám tầng Thanh Dương công đã bị Lưu Ngọc lĩnh hội triệt để, thậm chí tiến hành điều chỉnh thích hợp cho chính mình.

Sau ba hơi thở, chỉnh lý xong lĩnh vực đã biết, bắt đầu bước vào lĩnh ngộ không biết!

Tâm niệm Lưu Ngọc thoáng động, tiêu hao ‘thế giới lực’ càng thêm kịch liệt, gia trì Nguyên Thần của chính mình.

Dùng kiến thức mình đã biết, bắt đầu suy diễn lĩnh vực không biết!

Từ xa nhìn lại, Nguyên Thần cỡ cối xay của hắn nở rộ ánh sáng đỏ, tựa như ánh lửa rực rỡ, chiếu sáng hư không tối tăm vô biên vô hạn.

Không biết có phải ảo giác hay không, khái niệm ‘vĩ đại’ lúc này dường như trở nên rõ hơn một chút.

Nguyên Thần màu lửa đỏ dâng trào như nước sông gợn sóng, vô số phù văn màu bạc li ti trôi nổi dọc trong dòng chảy.

Mỗi phù văn nhỏ bé vô cùng đều đại diện cho tri thức nào đó Lưu Ngọc từng học trong một giai đoạn thời gian.

Ngược lên trên có thể truy tới tận các kiến thức từng học ở nhà trẻ, tiểu học, trung học của kiếp trước.

Xuống dưới có thể xem hết hành vi, thái độ sống kiếp này và những lĩnh ngộ trong giới tu tiên, đại đạo.

Chi tiết nào cũng nằm trong phù văn.

Vốn ký ức và kiến thức không có thực thể, được lực lượng cao quý ảnh hưởng dẫn tới hiện ra dưới hình thức phù văn màu bạc.

Hơn nữa, dòng chảy còn đang xoay tròn không ngừng, tựa như muốn gom tụ thành thứ gì đó.

Trong Nguyên Thần mau đỏ, vô số phù văn màu bạc nhỏ li ti nhanh chóng va chạm, sau đó lại tách ra.

Trong đó có vài phù văn dần dần dính lại với nhau.

Hơi thở thứ tư, hơi thở thứ năm, hơi thở thứ sáu…

Dùng cái nhìn bậc thấp để suy tưởng quang cảnh bậc cao, khó khăn nhường nào?

Dù rằng lượng kiến thức dự trữ của Lưu Ngọc phong phú hơn tu sĩ phổ thông rất nhiều, còn được Tiên Phủ đích gia trì tăng lên các phương diện tư duy, ngộ tính, linh cảm… không biết nhiêu lần.

Vậy mà hắn vẫn phải tốn mười một hơi thở mới dần tìm được liên kết!

Trong trạng thái linh cảm giương cao vô hạn lại nhanh chóng suy tính, khoảng thời gian từ ba hơi thở đến mười một hơi thở dài đằng đẵng như năm trăm năm vậy.

Tựa như một người không biết bơi bất cẩn rơi vào hồ nước tối đen, giãy giụa trong đêm mà không người trợ giúp.

Lưu Ngọc có cảm giác như vậy.

Cũng như một người phàm nhỏ yếu cô độc đi trong bóng đêm, không biết con đường dưới chân thông tới nơi nào!

Hơn nữa, trong quá trình dò giẫm thăm dò bóng tối, ý chí của hắn không ngừng bị mài mòn, có thể suy sụp bất cứ lúc nào!

Nhưng may sao, hết thảy đều vượt qua.

Sau khi tìm được lối suy nghĩ, Lưu Ngọc thoáng cái dùng mấy chục, mấy trăm phương pháp nghiệm chứng khả năng xác thực của ý nghĩ đó.

Phần ‘Thanh Dương công’ tại Kim Đan hậu kỳ không ngừng trở nên hoàn thiện.

Trong Nguyên Thần lửa đỏ, vô số phù văn nhỏ li ti đếm không hết chảy theo dòng như ‘data’ số liệu.