Chương 1384 Nông cạn dốt nát
Sau mười lăm hơi thở, rốt cuộc hắn suy diễn thành công Thanh Dương công tầng thứ chín!
“Tốt rồi.”
Ý niệm này thoáng qua, Lưu Ngọc biết rõ cần lui ra tới, nhưng hắn không tự chủ được si mê với trạng thái ‘chí cao chí thượng’.
Thật lâu sau hắn cũng không thể khôi phục tinh thần.
Thời gian mười lăm hơi thở rất dài, khiến hắn thậm chí trở nên lạnh nhạt với chính mình.
Cứ như bị tà thần dẫn dụ, từ đáy lòng muốn sa đọa!
Cho đến khi hai hơi thở nữa trôi qua hắn mới giật mình, lập tức lui khỏi.
Từ thị giác bên ngoài nhìn vào, Nguyên Thần lửa đỏ như quả cầu lửa khổng lồ cháy rực, nở rộ vô số ánh sáng nháy mắt mờ xuống.
Thậm chí còn ảm đạm hơn ban đầu nhiều lắm, trông như chỉ cần một trận gió có thể thổi bay.
Phù văn màu bạc nhỏ bé như ‘data’ cũng trở nên hư ảo hơn hẳn, hơn nữa còn rối loạn, mất trật tự.
Nếu lại trì hoãn vài hơi thở, nói không chừng nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Hình thức Nguyên Thần ban đầu to cỡ cối xay đứng yên giữa không trung, khái niệm ‘vĩ đại’ đã đi xa, Lưu Ngọc thoáng dâng lên một suy nghĩ.
“Nguy hiểm thật.”
Lúc này tình cảm cá nhân của hắn lãnh đạm vô cùng, suy nghĩ hỗn độn, hoãn thật lâu cũng chưa khôi phục tinh thần.
Mãi đến khi đứng ngẩn ngơ suốt nửa tiếng đồng hồ mới hơi chuyển biến tốt một chút.
“Hình như mỗi lần tiến vào trạng thái ‘chí cao chí thượng’ thì ý thức của mình và tốc độ thất thủ ý chí cũng nhanh hơn so với lần trước thì phải?”
Nhớ lại quá trình vừa rồi, Lưu Ngọc thầm suy đoán trong lòng.
“Sau này muốn sử dụng trạng thái ‘chí cao chí thượng’ này vẫn phải cẩn thận hơn.”
“Không đến thời điểm mấu chốt, không thể tùy tiện sử dụng, bằng không có khả năng bất cẩn đánh mất chính mình.”
Nghĩ vậy, hắn vẫn còn nhớ tới mà kinh.
Yên tĩnh lại ẩn giấu hung hiểm, nếu vừa rồi còn chần chừ vài hơi thở thì rất có thể ‘ta’ đã không còn là ‘ta’ nữa.
Chờ trạng thái tốt hơn một chút, Lưu Ngọc cảm giác được cơn suy yếu cực sâu đậm truyền tới.
Nguyên Thần suy yếu, gắng gượng chống đỡ loại trạng thái kia quá lâu, Nguyên Thần chịu gánh nặng cực lớn.
Nguyên Thần lực hiện tại đã bị tiêu hao hơn nửa.
Nhưng may là còn chưa bị thương đến căn bản.
So với tu sĩ thông thường, Nguyên Thần của Lưu Ngọc đã vô cùng cường đại, nhưng so với cả thế giới thì nhỏ bé đến thế.
Cho dù có quyền hạn của Tiên Phủ tăng thêm, không tồn tại bất kỳ ác ý nào, nhưng bản năng thế giới tiến hành đồng hóa thì hắn cũng khó mà chịu đựng.
“Trong cái rủi có cái may, cuối cùng cũng suy diễn ra tầng thứ chín ThanH Dương công rồi.”
Lưu Ngọc nén chịu Nguyên Thần suy yếu, tâm niệm vừa động, biến mất khỏi thế giới Tiên Phủ.
Bên ngoài, phòng luyện công.
Nguyên Thần vừa trở về thân thể, linh áp quanh người Lưu Ngọc thoáng chốc tăng cao.
Nhưng có khả năng là vì Nguyên Thần suy yếu quá mức, lần này linh áp tăng lên hết sức chậm chạp, đến trình độ Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong thì gần như không tăng thêm nữa.
“Quả nhiên, muốn có được cái gì thì phải đánh đổi thứ gì đó.”
“Đường tắt thường đồng nghĩa với nguy hiểm lớn hơn.”
Lưu Ngọc mở bừng mắt, ánh sáng trong mắt ảm đạm. Hắn nở nụ cười khổ.
Tiến vào trạng thái ‘chí cao chí thượng’ càng nhiều lần thì tốc độ đánh mất chính mình ngày càng nhanh. Hắn đã hạ quyết tâm cố gắng giảm bớt số lần tiến vào.
Thậm chí không định trực tiếp ‘thực thể hóa’ từ Tiên Phủ khi tu luyện ‘Tinh Thần chân thân’, ‘Thái Dương lực’.
Dù sao từ khi tiến vào giai đoạn Liệt Nhật thì dù không có ‘Thái Dương lực’ cũng có thể tiếp đề cao tu vi luyện thể, chẳng qua tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Nhưng có linh thảo, linh dược điều chế thuốc phụ trợ, tốc độ vẫn sẽ khiến tu sĩ thông thường theo không kịp.
“Xem ra phải lưu luồng ‘Thái Dương lực’ này lại, chỉ sử dụng trong thời khắc mấu chốt.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy, vẻ mệt mỏi trên mặt không thể che giấu.
Bất cứ trạng thái tiêu cực nào của Nguyên Thần đều có thể thắng qua trăm ngàn lần trạng thái của thể xác.
Dưới loại trạng thái này, khó mà tập trung tinh thần được.
Cho dù ý chí kiên định như hắn cũng khó lòng tiến hành tu luyện bình thường, nhất định phải khôi phục Nguyên Thần lực đã tiêu hao trước.
“Rầm rầm!”
Cửa đá chậm rãi mở ra, Lưu Ngọc bước tới, vẫy tay bình lui thị nữ Văn Thải Y chào đón mình, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Hắn chịu đựng cảm giác yếu ớt chưa từng có trước đây, mệt mỏi nằm trên giường gỗ, lấy ‘Dưỡng Thần đan’ ra, ngửa đầu nuốt vào.
Tuy rằng với trạng thái Nguyên Thần hiện tại thì viên thuốc này đã không cách nào tiếp tục tăng trưởng Nguyên Thần, nhưng coi nó là đan dược bổ sung Nguyên Thần lực tiêu hao thì hiệu quả cũng không tệ lắm.
“Ực!”
Đan dược vào bụng, Lưu Ngọc cứ thế nằm, lên tinh thần vận dụng pháp lực luyện hóa.
Rất nhanh sau đó, từng sợi khí lạnh như băng không ngừng tràn vào Nê Hoàn cung.
Giống như một người khát khô trong sa mạc nhiều ngày chợt được nếm một ngụm nước suối nhỏ, tinh thần của hắn lập tức tươi tỉnh, thoáng chuyển biến tốt hơn.
Trạng thái hiện tại cũng không thích hợp tu luyện, càng không thích hợp suy tư công pháp.
Lưu Ngọc nhắm mắt lại, ngực chậm rãi phập phồng, nhanh chóng tiến vào giấc mộng rực rỡ. …
Một giấc ngủ này trầm đến suốt ba ngày ba đêm.
Ba ngày sau, Lưu Ngọc mới ung dung tỉnh dậy.
Khoảnh khắc hắn tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra thì đã có luồng mệt mỏi dày nặng từ Nguyên Thần tấn công tới.
Nguyên Thần lực khôi phục khó khăn hơn thể xác nhiều lắm.
Lại thêm lần này tiêu hao quá lớn, ngủ say ba ngày ba đêm ngắn ngủi không thể khôi phục triệt để.
“……”
Lưu Ngọc mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, cố nén mệt mỏi ngồi dậy, sau đó duỗi người.
Ngồi yên vài tức, hắn mới khôi phục tinh thần.
Việc đầu tiên hắn làm là lấy thêm một viên ‘Dưỡng Thần đan’ ra, uống vào luyện hóa.
Từng sợi khí lạnh băng từ bụng dưới dâng lên, tiến vào Nê Hoàn cung, sau đó tác dụng lên Nguyên Thần.
Một khắc sau, Lưu Ngọc luyện hóa Dưỡng Thần đan, cơn mệt mỏi từ Nguyên Thần lại giảm thêm đôi phần.
Không nên uống nhiều viên đan dược trong một ngày, nếu không chẳng những khiến dược liệu suy giảm, đan độc và tính kháng dược tích lũy lại cũng sẽ vượt xa thời kỳ bình thường.