← Quay lại trang sách

Chương 1385 Nông cạn dốt nát(2)

Lưu Ngọc suy nghĩ rất nhanh, thu công đứng dậy, đi tới giữa sảnh.

“Công tử!”

Văn Thải Y nghe tiếng chạy tới hành lễ, nhỏ nhẹ nói.

Hôm nay nữ tử này mặc chiếc váy dài bó sát màu sắc tươi sáng, bao lấy cơ thể mềm mại lả lướt.

Mái tóc đen dài còn cài một chiếc trâm con bướm rực rỡ, thoạt nhìn trong sáng như thiếu nữ.

Nhưng bên trong vẻ ngây thơ lại mang theo vài phần quyến rũ.

Người bình thường nhìn thấy chỉ muốn ôm nàng vào lòng, sau đó hung hăng ‘trao đổi’ một phen.

Nguyên Dương tông coi trọng lễ nghi, không thể vượt qua tôn ti trên dưới.

Mà Lưu Ngọc lại là Tu sĩ Kim Đan, thế nên đương nhiên là thị nữ trong động phủ đều không thể ăn mặc trang điểm lộng lẫy, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng.

Bởi vậy, thị nữ bình thường không thể ăn mặc quá mức tươi sáng, chỉ có thể tự mình trang điểm trong mức độ có hạn.

Chẳng qua Văn Thải Y là ‘thị nữ trưởng’, lại được chủ nhân yêu thương qua, đương nhiên không hề bị giới hạn.

Bình thường nếu Giang Thu Thuỷ và Kỷ Như Yên ở đây thì nàng ấy còn hơi khiêm tốn một chút, nhưng hai nữ tử kia không có mặt ở phường thị Vĩnh Thịnh thì nàng ấy dứt khoát không e dè chút nào.

Chẳng qua hiện tại Lưu Ngọc hoàn toàn không có tâm tư ấy.

Nguyên Thần mệt mỏi, thành ra còn thanh tâm quả dục hơn cả trạng thái ‘như Thánh như Phật’ nữa.

Lúc này hắn muốn tu luyện bình thường còn quá sức, hơi đâu dâng lên tâm tư ấy?

“Ừ.”

Lưu Ngọc hờ hững đáp một tiếng, đi thẳng về phía ghế Thái sư, thái độ hơi lạnh nhạt.

“…”

Văn Thải Y cẩn thận trang điểm, ăn vận một phen lại không thể thu hút sự chú ý của chủ nhân, đáy mắt lập tức tràn đầy ảm đạm, mất mát.

Nhưng nàng nhìn ra trạng thái của Lưu Ngọc hôm nay hình như không tốt cho lắm, thành ra cũng không suy nghĩ bậy bạ như phải chăng mình thất sủng và vân vân.

Nữ tử chỉnh lý tâm trạng, tiếp tục mỉm cười, thành thạo pha chế linh thảo, vén tay áo rót cho chủ nhân một ly.

“Không tồi.”

Một hớp Linh trà nâng cao tinh thần vào bụng, Lưu Ngọc thoáng tỉnh thần, không khỏi khen ngợi.

“Công tử thích là tốt rồi!”

Văn Thải Y được khen lập tức mừng rỡ ra mặt.

Làm thị nữ thời buổi này cũng cạnh tranh kịch liệt lắm!

Vì phòng ngừa có ‘tiểu yêu tinh’ nhân cơ hội lên chức, nàng đặc biệt đầu tư trong phương diện này, đặc biệt mời đại sư trà nghệ tới, chăm học khổ luyện.

Tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa xuống cần kiệm lại khó!

Đãi ngộ của thị nữ thiếp thân cho Kim Đan chân nhân tốt hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường không biết bao nhiêu lần, rất nhiều nữ tu mơ ước vị trí ấy.

Hơn nữa, Lưu Ngọc cũng chỉ có vài nữ nhân, thành ra địa vị càng thêm tôn quý.

“Chỉ cần phục vụ tốt cho công từ, muốn gì cũng sẽ có đủ.”

Văn Thải Y thoáng nghĩ như vậy.

Từ khi nữ tử này tu luyện tới Luyện Khí kỳ đã trở thành thị nữ thiếp thân của Lưu Ngọc.

Hiện tại đã qua sáu, bảy mươi năm, những kỹ năng sinh tồn vốn có đã không theo kịp cảnh giới tu vi, mà cũng bỏ quên rất nhiều.

Có thể nói, ngoại trừ phục vụ người, Văn Thải Y không biết gì cả, thành ra đào rỗng tâm tư phục vụ Lưu Ngọc cho tốt chính là toàn bộ những gì nàng biết.

“Ngồi đi.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, chỉ cái ghế bên cạnh ý bảo.

Đã từng trao đổi thân mật, thân phận nữ tử này đương nhiên sẽ khác với thị nữ bình thường.

“Vâng.”

Văn Thải Y gom váy ngồi xuống, lại không được tự nhiên như Giang Thu Thuỷ, Kỷ Như Yên.

“Trong mấy ngày bổn tọa bế quan, có tin gì của hai vị đạo hữu Như Thị tự truyền tới không?”

Lưu Ngọc nhấp nhẹ một ngụm Linh trà, tùy tiện hỏi.

“Khởi bẩm công tử, hai vị tiền bối của Như Thị tự không truyền tin gì tới.”

“Trong mấy ngày công tử bế quan, phường thị chỉ bị vài yêu thú cấp thấp quấy rầy, đều bị thoải mái giải quyết.”

Văn Thải Y nhớ lại một chút, lập tức trả lời.

“Ừ.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn bị Nguyên Thần ảnh hưởng, trạng thái thật sự không tốt lắm, thực lực chắc chắn giảm bớt rất nhiều, không muốn vừa xuất quan đã gặp phải đại chiến.

Có thể gió êm sóng lặng vượt qua đoạn suy yếu này là tốt nhất.

“Tắm rửa thay quần áo.”

Lưu Ngọc uống cạn một ly Linh trà, thuận miệng phân phó một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Văn Thải Y theo sát sau lưng, giữ khoảng cách nửa bước.

Lần này nữ tử nhìn ra chủ nhân không có hứng thú, vậy nên rất quy củ, không cố gắng ‘tác quái’. …

Lưu Ngọc tắm rửa một phen, thay một bộ hắc bào mới, dẫn Văn Thải Y đi tới thư phòng.

“Mài mực.”

Hắn lời ít ý nhiều ra lệnh.

“Vâng.”

Văn Thải Y lĩnh mệnh, sau đó sắp xếp văn phòng tứ bảo đúng vị trí, vén tay áo bắt đầu mài mực.

Đây không phải lần đầu nữ tử làm chuyện như vậy, thế nên động tác đều vô cùng thuần thục.

Tư thế đoan trang ưu nhã, làm người ta nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Hồng tụ thiêm hương!

Sau khi mài mực xong, Lưu Ngọc vẫy tay cho nữ tử lui ra, nhấc bút bắt đầu nhớ lại tầng thứ chín ‘Thanh Dương công’.

Mấy hơi thở sau, hắn mới bắt đầu động bút.

Người tu tiên đã gặp qua là không quên được, dù khiến cho Nguyên Thần rơi vào suy yếu thì nội dung tầng thứ chín của Thanh Dương công cũng in sâu vào trong đầu.

Lúc này nghĩ đến thì nhớ đến rành mạch, không bỏ sót một chữ.

Hắn viết toàn bộ Thanh Dương công mình suy diễn ra trong trạng thái ‘Chí cao chí thượng’ xuống giấy.

Bao gồm cả những vấn đề gặp phải trong tu luyện khi trước, biện pháp loại bỏ tai họa ngầm, cách giải quyết và phương pháp tu luyện tốt hơn.

Lưu Ngọc ung dung từ tốn, mục nào cũng viết vô cùng cẩn thận.

Chữ viết không tính là ‘rồng bay phượng múa, phóng khoáng tiêu sái không kìm chế được’, nhưng cũng coi là quy củ ngay ngắn.

Lần này hắn chấp bút suốt bốn canh giờ.

Toàn bộ nội dung chín tầng Thanh Dương công đều được viết vào sách, bao gồm cảm ngộ dưới trạng thái ‘chí cao chí thượng’ của hắn.

Nội dung viết xuống chia làm chín quyển.

Quyển một đến quyển chín tương ứng với nội dung Thanh Dương công từ tầng một đến tầng chín, quyển thứ mười là cảm ngộ của hắn với môn công pháp này.

“Phù, . .”

Sau khi đặt bút xuống, Lưu Ngọc cầm sách lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, lớp mực bên trên thoáng chốc hong khô.

Tiếp đó, hắn cất chín quyển sách đi, chỉ giữ lại quyển thứ chín mà mình suy diễn ra tới, cũng là nội dung Kim Đan hậu kỳ.

Lưu Ngọc bước ra khỏi thư phòng, đi tới phòng luyện công, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

“Soạt!”

Trang sách bị nhanh chóng lật mở, hắn đọc nhanh như gió.