Chương 1387 Lão tổ Nguyên Anh!
Bí thuật này lập ý cao vô cùng, sau khi trải qua cửu biến thì theo lý có thể tăng cấp tới ‘Thiên Hỏa’, dù đối diện đại năng Luyện Hư cũng có thể đốt cháy!
Như vậy ít ra sẽ khiến cho Ma Hỏa không rơi vào tình cảnh dần trở nên bình phàm so với tu vi không ngừng tăng cao của Lưu Ngọc.
“Có lẽ chờ bổ sung đủ vốn liếng thì số nhiên liệu cần để thăng cấp cũng giảm đi một chút?”
“Ban đầu chính là tính toán sơ lược mà thôi, muốn tăng cấp tầng tiếp theo cần nhiên liệu bảy ngàn độ.”
“Nhưng giờ ngẫm lại cũng do bản thân không đủ, không có bí thuật tiếp theo, dù nhiên liệu đạt tới yêu cầu tăng cấp thì đại khái cũng khó mà tăng lên được.”
Lưu Ngọc âm thầm suy đoán, đồng thời, động tác trong tay không ngừng chút nào.
Từng đạo pháp quyết huyền ảo không ngừng đánh vào sâu trong ngọn lửa màu xanh, trọng tạo, tế luyện, đền bù những thiếu sót ở phương diện khác khi trước.
Sau năm ngày năm đêm, lần tế luyện này mới hoàn thành.
Mặc dù tiêu trừ một ít thiếu sót, nhưng vẫn cần chiếm đoạt một loại Linh Hỏa nhất giai mới có thể đền bù thiếu sót từ căn bản.
Sau khi hoàn thành tế luyện Ma Hỏa, bởi vì Nguyên Thần suy yếu nên hiếm khi Lưu Ngọc không tiến vào tu luyện mà lấy từng món pháp bảo ra, lần lượt ôn dưỡng.
Lạc Nhật Kim Hồng thương, Kim Ngọc hoàn, Vạn Hồn phiên, cánh Hắc Phong, Phi Tinh phiêu… …
Thời gian thấm thoắt, ba tháng nháy mắt trôi qua trong yên tĩnh đến kỳ dị.
“Hửm?”
Trong động phủ, Lưu Ngọc đang hứng thú bừng bừng đọc một cuốn cổ tịch chợt giật mình.
Linh quang từ nhẫn trữ vật lóe lên, truyền tới từng tia chập chờn.
“Là lệnh bài của tông môn, chẳng lẽ tông môn thông tin gì.”
Lưu Ngọc thoáng dùng ý nghĩ lấy lệnh bài tông môn nửa trong suốt đang tản ánh sáng đỏ nhạt ra ngoài, dùng một luồng thần thức thâm nhập.
“Mau hồi tông môn thương nghị chuyện quan trọng, chuyện của phường thị Vĩnh Thịnh tạm thời do Kim Đan của Trâu gia tiếp quản.”
Một tin tức ngắn gọn lập tức được đọc ra.
Nhưng tin tức không nói rõ cần hồi tông môn thương nghị chuyện gì, Lưu Ngọc chỉ có thể âm thầm suy đoán.
“Chẳng lẽ là ngũ tông không kiên trì nổi nữa, cuối cùng cũng muốn rút lui?”
“Hay là nguyên nhân gì khác?”
Hắn nhanh chóng lướt qua vài ý niệm, nhưng cũng không nhận được đáp án xác thực.
Nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, nếu không đã chẳng triệu hồi Lưu Ngọc từ tiền tuyến trở về.
“Mặc kệ.”
“Không cần biết thế nào, chỉ cần không phải canh giữ tiền tuyến cũng đều tốt.”
“Về trước tông môn xem thử.”
Lưu Ngọc nghĩ vậy, quyết định lập tức lên đường, đứng dậy ra ngoài động phủ.
Ba tháng trôi qua, thú triều vẫn đang lan tràn xuống các châu, Thanh Châu cũng thất thủ hơn nửa, lúc này khoảng cách phường thị Vĩnh Thịnh chưa đầy năm trăm dặm.
Nhưng chúng lại dừng lại ngay vị trí bên ngoài năm trăm dặm, quỷ dị không tấn công tiếp.
Trong ba tháng này, phường thị Vĩnh Thịnh cũng chỉ bị vài bầy thú quy mô nhỏ quấy rầy, chưa từng thấy yêu tu cấp ba hiện thân.
“Có lẽ là đang tiêu hóa thành quả chiến thắng.”
“Cũng hoặc là đang chờ đợi cái gì, tập trung càng nhiều lực lượng.”
Lưu Ngọc âm thầm suy đoán, không cảm thấy bên phía yêu thú sẽ ngưng lại tại đây, dễ dàng thỏa mãn lòng tham.
Lúc này chẳng khác nào đêm trước cơn bão, những khu vực lớn tụ tập người tu tiên phòng ngự yếu ớt, sớm muộn gì cũng bị cơn mưa như thác đổ xâm nhập!
Mà những tu sĩ nhân loại ôm tâm tư riêng, tranh tới tranh lui thì hoàn toàn không có biện pháp gì với lần tấn công này.
“Tông môn quyết định rút lui cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất không cần đối mặt với lần công kích mãnh liệt nhất của yêu thú.”
“Nếu tự khiến bản thân chết thảm thì dù có đánh lui yêu thú cũng còn lâu mới tính là thắng lợi.”
“Lợi ích của tu sĩ nhân loại chưa chắc đã thống nhất với lợi ích của tông môn, đây là hoàn cảnh khu vực quyết định.”
Trong lúc suy tư, hắn đã tới phòng nghị sự tại phường thị, thần thức phát ra truyền âm, thông báo hai người Khổ Vân và Tuệ Tâm.
Không lâu sau, hai người vội vàng chạy tới.
“Khổ Vân đạo hữu, Tuệ Tâm đạo hữu.”
Lưu Ngọc chắp tay, khách khí chào hỏi, sau đó ngưng trọng nói:
“Lưu mỗ nhận được tông môn truyền tin, có chuyện quan trọng cần trở lại một chuyến, sợ rằng không thể tiếp tục đợi ở phường thị Vĩnh Thịnh.”
“An nguy nơi này đành dựa vào hai vị đạo hữu.”
“Nhưng hai vị yên tâm, trong lệnh của tông môn có nhắc tới, có một vị đạo hữu Kim Đan của Trâu gia sẽ nhanh chóng tới nơi này thay thế cho vị trí của Lưu mỗ.”
Tuy hai người Khổ Vân, Tuệ Tâm đến Thanh Châu trú đóng, nhưng lại không cần nghe Nguyên Dương tông chỉ huy, chỉ cần trực tiếp nghe lệnh của liên minh hoặc tông môn của mình.
“Nếu vậy, bần tăng chúc Thanh Dương đạo hữu thuận buồm xuôi gió.”
“Chỉ tiếc vô duyên chứng kiến phong thái khi đạo hữu xuất thủ.”
Khổ Vân chắp hai tay, cười nói.
Bọn họ nghe tu sĩ canh phòng kể lại chuyện Lưu Ngọc chém chết tứ sí hắc hổ, thành ra vô cùng tò mò với thực lực của Lưu Ngọc.
Sau khi tấn chức Kim Đan, năng lực bảo vệ tính mạng của tu sĩ tăng cường rất nhiều, muốn hoàn toàn chém chết không phải chuyện đơn giản.
Mà Lưu Ngọc có thể chém chết yêu tu cấp ba từ ba mươi năm trước thì hiện tại phải có thực lực bực nào.
Hai người đều vô cùng hiếu kỳ.
“Ha ha ha. Lưu mỗ chẳng qua may mắn nhất thời thôi. Hai vị đạo hữu, núi cao đường xa, hữu duyên gặp lại!”
Lưu Ngọc nở nụ cười thản nhiên, đứng lên chắp tay với hai người họ, sau đó đi về phía động phủ.
“Nhiệm vụ tại thân, bần tăng và sư muội không tiễn xa.”
“Thanh Dương đạo hữu, hữu duyên gặp lại.”
Giọng của Khổ Vân và Tuệ Tâm từ sau lưng vang lên.
Hai người đều rối rắm suy đoán, không biết lần này Lưu Ngọc trở lại tông môn rồi có quay về đây nữa hay không.