Chương 1394 Trường An!(4)
Nhưng nếu muốn nhận được phần sau của Thanh Dương công pháp chỉ sợ dù hành động lần này cực kỳ mạo hiểm, hắn cũng không thể không tham gia.
Mặc dù thông qua Tiên Phủ, mở rộng Thanh Dương công pháp tới tầng thứ chín, có lẽ vẫn có thể mở rộng thêm một chút nữa, cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Nhưng những nội dung liên quan đến việc Kết Anh trong tương lai?
Dù cho Lưu Ngọc có tự tin đi nữa, cũng sẽ không cho rằng mình ở Kim Đan hậu kỳ, phát triển lên là tới Nguyên Anh kỳ, đây là chuyện hoàn toàn không có sơ hở.
Một khi đi nhầm một bước, thì có khả năng sẽ tạo thành điểm thiếu sót không thể vãn hồi.
Dù cho miễn cưỡng Kết Anh đi nữa có lẽ cũng bởi vì thiếu hụt công pháp dẫn tới con đường đoạn tuyệt, khó mà gần thêm bước nào nữa.
Loại kết quả này là việc Lưu Ngọc khó mà tiếp nhận!
Không phải mọi sai lầm đều có thể được bù đắp bằng những nỗ lực sau này.
Nhưng trên thực tế, dù cho có Linh vật nghịch thiên có thể bù đắp cũng chỉ là một phần nhỏ.
Ở cảnh giới Kim Đan cũng chỉ có thể nói “Đan thành mới không hối hận”.
Kết thành Kim Đan đổi nửa đời công pháp của tu sĩ, tỷ lệ ngưng kết Nguyên Anh là xa hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Chỉ là bởi vì bất luận thuộc tính tương thích như thế nào, công pháp ban đầu là ngưng kết Kim Đan, ít nhiều cũng sẽ có xung đột với công pháp mới.
Tựa như phía trên tờ giấy trắng nõn, không chút tì vết nhưng chỉ một giọt mực nước bị nhỏ lên sẽ dễ dàng nhận ra, từ đây đã không còn tinh khiết nữa rồi.
Kim Đan hỗn tạp không còn thuần túy, làm gì có thể tạo ra được Nguyên Anh?
Đến cảnh giới Nguyên Anh, Nguyên Thần và Nguyên Anh hợp lại thành một, liên hệ cũng cao hơn một tầng.
Nếu cảnh giới Kim Đan có thể chấp nhận trả giá lớn, còn có khả năng thay đổi công pháp tu luyện, thì cảnh giới Nguyên Anh gần như không tồn tại việc này.
Trừ phi, là loại công pháp kế thừa nhất mạch kia.
Hoặc là dựa vào tình huống bản thân của tu sĩ, sẽ định chế công pháp dựa trên bản thân, nhưng mấy khả năng này ít càng thêm ít.
Loại phương pháp thứ hai cũng tồn tại một tai họa ngầm.
Bị giới hạn tầm nhìn, có lẽ sáng tạo ra công pháp thì tạm thời không có vấn đề gì, và việc tu luyện trong cảnh giới này sẽ không bị cản trở.
Nhưng đến lúc tấn thăng đại cảnh giới có lẽ sẽ xảy ra vấn đề.
Tu Tiên Giới hiện hữu công pháp, đều trải qua vô số lần thất bại mà thành, không biết có bao nhiêu tu tiên giả cũng vì vậy ôm lấy tiếc nuối mà chết đi.
Công pháp thành thục chẳng những có thể tu luyện bình thường ở cảnh giới cơ bản, hơn nữa khi tấn thăng đại cảnh giới cũng sẽ không gây ra trở ngại.
Mấu chốt ở chỗ “chuyển tiếp”!
Bị giới hạn tầm nhìn và kiến thức, dù cho cái gọi là công pháp do thiên tài sáng tạo ra cũng chỉ làm được một bước “mở đường trước” này.
Nhưng muốn hoàn thiện đến mức “thượng thừa” thì phải trải qua mấy đời, thậm chí mười mấy đời tu sĩ thí nghiệm thì cũng không thể thành.
Lúc này Lưu Ngọc đang ở trong loại tình huống như thế này.
Sử dụng Tiên Phủ mở ra Thanh Dương công pháp, có lẽ xảy ra chút vấn đề ở cảnh giới tự thân, nhưng lúc tấn thăng đại cảnh giới có thể gặp phải hố sâu hay không thì còn chưa biết.
Hơn nữa với thực nghiệm của chính mình, đánh cược con đường đang đi quá mạo hiểm thì hiển nhiên quá lỗ mãng.
“Xem ra vì con đường sau này, chuyến đi Trung Vực lần này, mình nhất định phải tham gia.”
Suy tư thật lâu, trong lòng đã đưa ra quyết định, khóe miệng Lưu Ngọc lộ ra nụ cười khổ.
Lui lại một vạn bước mà nói, cho dù ở Trung Vực không tìm được phần tiếp theo của Thanh Dương công pháp, nhưng với sự cường thịnh của Trung Vực ở Tu Tiên Giới, công pháp tu tiên dĩ nhiên càng nhiều hơn.
Kể từ đó, độ khó trong việc sưu tập công pháp có lẽ sẽ hạ xuống không ít.
Nếu có thể thu thập thêm được vài loại, nối thẳng công pháp phỏng theo Nguyên Anh hoặc Hóa Thần thì nói không chừng chỉ dựa vào Tiên Phủ, hắn đã có thể mở ra bộ công pháp không có chút thiếu sót nào.
“Dù cho có thể dựa vào Tiên Phủ, nhưng muốn đi càng xa trên con đường tu tiên, có đôi khi mình không thể không mạo hiểm thử.”
“Cho dù biết đây là con đường thập tử vô sinh, rất có thể một đi là không trở lại!”
Lưu Ngọc cảm thán, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Có Tiên Phủ giúp đỡ, dưới tình huống bình thường, hắn có ưu thế nhiều hơn bất kỳ tu sĩ nào khác, cũng càng có khuynh hướng khiêm tốn ẩn náu để tu luyện.
Nhưng điều này không có nghĩa là sẽ mất đi lòng mạo hiểm!
Nếu như có liên quan tới con đường sau này, hắn cũng nguyện đánh cược tính mạng của bản thân để đọ sức với một tương lai không biết gì phía trước!
Nên vững vàng thì sẽ vững vàng, lúc cần ra tay thì cũng nên quả quyết ra tay!
Ngay lúc Lưu Ngọc còn suy tư, đã có tu sĩ đưa ra quyết định.
“Khởi bẩm sư thúc, đệ tử Triệu Vô Cực, nguyện ý tham gia!”
“Đệ tử Khương Vân Phong, nguyện ý tham gia hành động lần này, xin lão tổ đồng ý!”
“Đệ tử Chu Trác Phong, cũng đã quyết tâm đi, xin lão tổ đồng ý!”
Mấy tiếng nói kiên định vang vọng bên trong đại điện trống trãi.
Bên trong giọng nói kia lộ ra vẻ kiên định, khiến người ta nghe thấy được sự quyết tâm của chủ nhân.
Triệu Vô Cực, Khương Vân Phong, Chu Trác Phong, ba đồng môn Kim Đan nhanh chóng đưa ra quyết định, vượt qua mọi người đi về phía Thiên Phong lão tổ, chủ động xin tham gia.
Bất kỳ ai trong mỗi người bọn họ đều mang theo ánh mắt cực kỳ kiên định, giọng điệu không có chút do dự nào cả.
Hiển nhiên là sau khi xem xét lợi hại một phen, vẫn lựa chọn buông tay, đánh cược một lần!
Xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, đi về phía Đại Đường trong truyền thuyết, dĩ nhiên là thập tử vô sinh nhưng lợi ích cũng là phong phú hơn người.
Mỗi một loại như Hóa Anh đan, Ngưng Anh đan, Huyền Thai đan đều có thể tăng tỷ lệ ngưng kết Nguyên Anh không nhỏ.
Chỉ cần có thể sống sót trở về, đạt được một trong số những loại đan dược này, tiền đồ sẽ không thể đo lường được!
Bọn họ biết rõ sự nguy hiểm trong đó, ẩn chứa nguy cơ sinh tử thế nào, thậm chí Thiên Phong lão tổ còn nói thẳng là “thập tử vô sinh”, nhưng họ vẫn buông tay thử đánh cược một lần.
Đạo nhân từng nói, sớm sống chiều chết là đủ!
Thất bại thì thân tử đạo tiêu!
Thành công thì một bước lên trời!
“Quả nhiên ở Tu Tiên Giới này, không hề thiếu những hạng người nguyện ý buông tay đánh cược một lần.”
“Cược lớn thật nhiều!”
“Điều làm người ta thất vọng nhất là ngay cả cơ hội buông tay đánh cược một lần cũng không có, không nhìn thấy chút hy vọng nào cả.”
Nhìn ba người kia, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, lập tức vượt qua đám người, chắp tay với người trên đại điện:
“Khởi bẩm lão tổ, đệ tử nguyện ý tiến vào!”
Trong điện, còn có thêm vài tu sĩ Kim Đan khác nhìn thấy bốn người đứng ra, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.