Chương 1396 Mặc cảm
Lúc trước tốn bao nhiêu là thời gian để thành lập quan hệ cũng trở nên uổng phí.
Cho nên những tu sĩ này trông giống như đang quan tâm, nhưng trong đó cũng đã có suy nghĩ vì lợi ích của bọn họ.
“Lưu mỗ đã hạ quyết tâm, các vị sư huynh không cần khuyên nữa!”
Lưu Ngọc chắp tay với khắp nơi, vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó đi thẳng ra ngoài điện thể hiện quyết tâm của mình.
“…”
Sau lưng hắn, mấy tên Kim Đan trưởng lão liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu. …
Một đám Kim Đan đi ra ngoài điện, Thiên Phong lão tổ lơ lửng phía trên mấy trăm trượng, bắt đầu tuyên bố quy tắc đấu pháp với tất cả mọi người.
Bốn người rút thăm tiến hành hai đấu hai, kẻ thất bại sẽ trực tiếp bị loại bỏ, bên thắng sẽ tiến hành quyết đấu sau cùng, cuối cùng chọn ra người để tham gia nhiệm vụ.
Địa điểm đấu pháp vẫn tiến hành bên trên không trung cao mấy trăm trượng này.
Uy năng khi Kim Đan đấu pháp quá mạnh, đài đấu pháp ở Thiên Nam của Tu Tiên Giới đã không thích hợp để tiếp nhận điều này.
Nếu mặc kệ uy năng kia tùy tiện tiêu tán, vậy sẽ không khác gì “cưỡng ép phá dỡ”, chắc chắn những vùng xung quanh đây đều sẽ thay đổi hoàn toàn.
Ở tông môn của mình thì đương nhiên không thể làm như vậy.
Đối thủ vòng đầu tiên của Lưu Ngọc chính là Triệu Vô Cực, người xếp hạng nhất trong “Tam Anh Tứ Kiệt” khi còn ở cảnh giới Trúc Cơ.
Hai người rời khỏi đội ngũ, đứng yên trên không trung cao mấy trăm trượng, từ xa quan sát lẫn nhau.
Lưu Ngọc với tóc đen, áo bào đen bay phấp phới, vẻ mặt không chút biểu cảm, yên lặng nhìn đối phương, từ bên ngoài nhìn vào thì không nhìn ra bất cứ thái độ nào.
Đã ba mươi năm trôi qua, ở các phương diện về thực lực và tu vi của hắn đều có bước tiến dài.
Pháp Bảo bản mệnh là Lạc Nhật Kim Hồng thương cũng được ôn dưỡng, uy năng đã được gia tăng thật lớn, sức công phá cũng càng cường đại hơn.
Mặc dù đối phương có thanh danh cực thịnh khi ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng lúc này, Lưu Ngọc cũng không xem trọng lắm.
Thân là Kim Đan cửu phẩm, lại có một món Pháp Bảo thật tốt, tu sĩ cùng giai bình thường có thể không bị hắn nghiền ép đã được xưng tụng là tài giỏi rồi.
“Nên dùng bao nhiêu thực lực để thắng đối phương đây?”
Trên mặt không có chút dao động nào, nhưng trong lòng Lưu Ngọc lại đang tự hỏi, cần phải phát huy bao nhiêu thực lực trong đấu pháp.
Mà ở phía đối diện, trên mặt Triệu Vô Cực lại tràn ngập vẻ ngưng trọng.
Ở cảnh giới Trúc Cơ, y dừng lại quá lâu, vì để rèn luyện căn cơ thật tốt, cố gắng đề cao phẩm chất Kim Đan.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ ngưng kết ra Kim Đan ngũ phẩm, còn kém đối phương “Một bậc”.
Dù tự nhận là thực lực tiến bộ không nhỏ, cũng là người nổi bật trong Kim Đan sơ kỳ, nhưng khi đối mặt với “Thanh Dương Tử”, trong lòng người này vẫn có chút không nắm chắc.
Dù sao trong truyền thuyết, đối phương đã có thực lực chống lại yêu tu trung kỳ tam giai, còn là loại yêu huyết mạch đứng đầu kia!
“Sư huynh, mời.”
Gió lớn thổi áo bào đen bay phấp phới, Lưu Ngọc vòng hai tay trước ngực, từ tốn nói.
Đối mặt với đồng môn đã Kết Đan sớm mấy mươi năm, hắn lựa chọn để đối phương xuất thủ trước.
Lời nói vừa dứt, người vây xem một bên lại không hề cảm thấy có gì không đúng.
Hiển nhiên, trong mắt bọn họ đúng là thực lực Triệu Vô Cực không tệ, nhưng Lưu Ngọc hiển nhiên càng mạnh hơn!
“…”
“Đáng chết, dám khinh thường như thế!”
Triệu Vô Cực nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, trở nên vô cùng khó coi.
Từ khi tu hành đến nay, y chưa từng bị người nào xem thường như vậy?
Huống chi, còn là tu sĩ đã từng bình thường như vậy, bây giờ nhiều lắm cũng chỉ đắc chí mà thôi!
Quả nhiên nháy mắt sau đó, người này há mồm phun ra một thanh kiếm màu đỏ rực, từ mũi kiếm kích xạ ra năm viên hỏa diễm, nhanh chóng vọt tới chỗ Lưu Ngọc.
Hỏa diễm phi đạn có uy thế cực mạnh, gần như là pháp thuật không dưới hạ phẩm tam giai, hơn nữa còn bắn ra liên tiếp năm viên, có thể thấy được sự bất phàm của Pháp Bảo bản mạng.
Đồng thời tu vi pháp lực cả người cũng chỉ thiếu một bước đã tới sơ kỳ đỉnh phong.
Sau khi bắn ra hỏa diễm phi đạn, hai tay Triệu Vô Cực liên tục bấm pháp quyết, còn chưa ngừng lại thế công.
Chỉ thấy phi kiếm Hỏa Hồng nhanh chóng phồng lớn lên, chỉ thoáng một cái đã biến lớn chưng ba trượng, toàn thân là ngọn lửa màu đỏ sậm đang thiêu đốt, hơi đổi phương hướng một chút, nhắm ngay chỗ Lưu Ngọc mà chém mạnh xuống.
Kiếm này bất phàm, mặt ngoài của thân kiếm có khắc một mặt trời rực cháy, trên thân kiếm cũng có hoa văn giống như mặt trời, nhìn một cái là biết Pháp Bảo thuần túy thuộc tính Hỏa.
Chính là “Tam Dương Phần Thiên Công” nối từ Nguyên Dương Tông lên Nguyên Anh kỳ.
Lúc ở Trúc Cơ kỳ, Triệu Vô Cực là người đứng đầu Tam Anh Tứ Kiệt, đương nhiên có tư cách tu luyện.
Có cảm giác dưới thái độ “phách lối cuồng vọng” của Lưu Ngọc nên y vừa ra tay đã dùng toàn lực.
“Không ngờ Triệu sư đệ đã lĩnh ngộ “Tam Dương Phần Thiên Công” tới tình trạng này.”
“Hơn nữa còn luyện chế được Pháp Bảo đỉnh cấp cỡ “Nam Minh Ly Hỏa kiếm” thế này.”
Bên trong những tu sĩ Kim Đan vây xem, có người đã kích động không thôi.
“Không chỉ như vậy, còn có Kiếm thế!”
“Không ngờ trong lúc bất tri bất giác vị Triệu sư đệ này lại có loại thực lực như vậy!”
“Cho dù như vậy thì cũng phải xem tiếp đã.”
Một người bên ngoài tràn đầy đồng cảm gật đầu nói.
“Tam Dương Phần Thiên Công.”
“Kiếm thế.”
Ngoài miệng tuy không khách khí, nhưng trong lòng Lưu Ngọc không hề xem thường đối phương, thấy đối phương xuất toàn lực thì lúc này hắn lập tức nghiêm túc lại.
Đối mặt với hỏa diễm phi đạn bắn tới, uy năng của mỗi viên đều tương đương với pháp thuật hạ phẩm tam giai, thân hình hắn cũng không hề nhúc nhích.
Chỉ là phun trào pháp lực trong thân thể, từng ngọn lửa màu xanh bắt đầu tràn ra, ngưng tụ trước người hắn thành một tấm chắn bằng lửa.
Hộ Thể Diễm Thuẫn!
Theo tu vi càng ngày càng cao, uy năng của Thanh Dương Ma Hỏa cũng càng lúc càng lớn, công pháp này bổ sung cho pháp thuật dĩ nhiên uy năng cũng càng ngày càng khả quan.
“Vù vù.”
Năm viên hỏa diễm phi đạn phá không mà tới, trong chốc lát lập tức rơi vào bên trên Hộ Thể Diễm Thuẫn, bùng nổ tạo ra tiếng vang không nhỏ.
“Rầm rầm rầm.”
Linh quang hai màu xanh đỏ sáng lấp lánh, hai loại hỏa diễm nhanh chóng xen lẫn với nhau, lập tức phân ra kết quả.