Chương 1397 Mặc cảm(2)
Hộ Thể Diễm Thuẫn không thể phá vỡ, chỉ là Linh quang mờ đi một nửa, mà năm viên phi đạn lại chỉ còn là ngọn lửa màu đỏ, tất cả đều bị ngọn lửa màu xanh bao trùm.
Linh hỏa!
Trong lòng Triệu Vô Cực chấn động.
Cho dù ở cảnh giới Kim Đan, Linh hỏa cũng vô cùng hiếm có, Linh hỏa nhất phẩm thấp nhất thì uy năng cũng đã không thua Pháp Bảo bình thường.
Mà Linh hỏa nhị giai thì uy năng đã vượt qua nhiều Pháp Bảo khác.
Y không ngờ, trong khoảng thời gian Kết Đan ngắn như vậy mà đối phương đã có “Linh hỏa”!”
Chẳng qua dù ngạc nhiên thì cũng chỉ có vậy, động tác của Triệu Vô Cực vẫn không hề dừng lại, thanh kiếm màu đỏ biến lớn khoảng ba trượng vẫn bổ ầm ầm lực lượng tới chỗ Lưu Ngọc.
Một kiếm này hợp với đại thế trong cõi u minh, khiến uy năng vốn có của nó được tăng vọt lên ba phần, sức lực sát phạt cũng càng mạnh hơn.
Kiếm thế!
Ở nơi này, một kiếm này vừa chém ra, Lưu Ngọc lập tức cảm nhận được cảm giác đã từng quen, đồng thời cảm giác mình bị một kiếm này khóa lại.
Đối với cảnh giới Kiếm thế mà đối phương có được, hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Tu sĩ Kim Đan dĩ nhiên sẽ ưu tú hơn tu sĩ Trúc Cơ, cho dù không phải chuyên kiếm tu, nhưng người tu luyện tới cảnh giới Kiếm thế thì cũng không ít.
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhưng đây chỉ là chuyện diễn ra trong chớp mắt, động tác của Lưu Ngọc lại không hề chậm.
Há miệng ra, Lạc Nhật Kim Hồng thương lập tức xuất hiện trước người, nhanh chóng biến lớn khoảng năm trượng, phát ra Linh quang màu vàng nhạt sáng rực rỡ.
Mũi thương lấp lóe hàn quang, những đường vân đỏ nhạt trên thân thương sinh động như thật, trên đó còn có hỏa diễm đang cháy hừng hực.
Lạc Nhật Kim Hồng thương mang theo uy thế trùng trùng nhanh chóng bắn ra, không hề có ý tứ nhượng bộ, muốn đối chọi gay gắt với một kích của Kiếm thế kia.
Cùng lúc đó, pháp lực trong thân thể Lưu Ngọc cũng không hề giữ lại, khiến cho Linh quang quanh Lạc Nhật Kim Hồng thương càng lúc càng thịnh!
“Đinh đinh đinh.”
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả tu sĩ, hai món Pháp Bảo có sức công phạt mạnh mẽ va vào nhau, giữa từng trận giao phong phát ra tiếng va chạm chói tai.
Chỉ khoảng một hơi qua đi, đã giao phong tới mấy chục lần!
Bên trên khoảng không gần mấy trăm trượng này, Linh quang hai màu vàng và đỏ sáng lấp lánh, uy thế của cấp bậc Kim Đan cũng càng tung hoành tùy ý.
“Không tệ.”
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng chỉ hơi chuyển pháp lực, tăng thêm chừng hai phần nhỏ, Linh quang của Lạc Nhật Kim Hồng thương lập tức thịnh hơn, che mờ của đối phương.
Dưới phương diện công kích mà phi kiếm Hỏa Hồng am hiểu nhất, chỉ cần vài hơi thở sẽ khiến nó rơi vào thế bất lợi!
Cường thế và bá đạo!
Cùng lúc đó, Linh áp quanh thân Lưu Ngọc cũng thoáng vượt qua phạm trù Kim Đan sơ kỳ, khiến tu sĩ vây xem ngạc nhiên không thôi.
Dù cho Triệu Vô Cực có xuất ra hết thủ đoạn, không giữ lại chút gì thì vẫn không có cách nào vãn hồi xu hướng lụi tàn này.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bại vong chỉ là vấn đề thời gian.
“Cũng đến lúc rồi.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Vai trái thoáng nghiêng về sau một chút, tay phải vung về phía trước, thuần thục vẩy ra vô số ánh sáng màu xanh.
Trong chốc lát, đã bao phủ Triệu Vô Cực vào.
Khô Uy!
Tám đường ngân bạc khắc họa thêm một đạo thứ chín trên Kim Đan lập tức sáng lên, thuận lợi phát động “Khô Uy”.
Thuận theo thần thức vừa bị khóa chặt là ánh sáng màu xanh giáng xuống trên người Triệu Vô Cực.
Nguyên Thần, thân thể, pháp lực.
Trong giây phút Khô Uy giáng xuống có thể khiến thực lực của ba phương diện này lập tức suy yếu.
“Hừ…”
Triệu Vô Cực đau đớn kêu lên.
Cảm giác pháp lực trong cơ thể vận chuyển vô cùng khó khăn, ngay cả thân thể cũng trở nên “nặng nề” hơn rất nhiều.
“Không hay rồi, đây là thần thông quỷ dị gì đây?”
“Rốt cuộc là ta bị trúng chiêu như thế nào?”
Pháp lực giảm xuống cùng với thân thể nặng nề đều không thể hóa giải hoàn toàn sự kinh hãi trong lòng Triệu Vô Cực, khiến y vô cùng khiếp sợ.
Thậm chí ý còn không phát hiện ra mình bị trúng chiêu như thế nào!
Loại thần thông chỉ dẫn động một tia “Kim Triện Văn” này đã vượt qua cảnh giới tưởng tượng của các tu sĩ.
Ít nhất cũng phải từ cảnh giới Hóa Thần mới có thể nhìn ra chút manh mối.
Cho dù cảnh giới thấp hay cảnh giới cuối cùng như “Nguyên Anh kỳ” cũng khó lòng tiếp xúc được với chữ triện, vốn không thể hiểu rõ lực lượng “Khô Uy” này cao thượng tới cỡ nào!
Biểu hiện cũng chẳng tốt hơn tu sĩ Kim Đan là bao nhiêu.
Chỉ bởi vì bản chất sinh mạng cao hơn nên tính kháng cực cao hơn tu sĩ Kim Đan mà thôi.
Nhưng nếu nhằm vào Lưu Ngọc, thì cũng khó mà ngăn cản, vẫn không thể tránh thoát việc sẽ trúng chiêu.
Lưu Ngọc đã từng cho rằng tu sĩ Nguyên Anh là thần thông quảng đại, có thể trường sinh bất lão, có thể tiêu diêu tự tại mà sống.
Nhưng khi cảnh giới càng tăng lên, đặc biệt là khi gia tăng tri thức, hắn đã nhận biết lý trí hơn.
Tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải là “thần thông quảng đại” hơn trong tưởng tượng, chẳng qua vì họ là tu tiên giả đi trước mà thôi.
Lưu Ngọc tin tưởng chỉ cần tiếp tục, cuối cùng mình cũng sẽ có ngày này, đồng thời có thể đạt tới cấp bậc kia.
Sánh vai, thậm chí là vượt xa hơn họ!
“Đinh đinh.”
Phi kiếm Hỏa Hồng cũng bị liên lụy, Linh quang chỉ thoáng một cái đã suy yếu xuống, uy thế cũng bị hạ thấp hơn rất nhiều.
Đồng thời thế công của Lạc Nhật Kim Hồng thương lại càng thêm mãnh liệt.
Đâm, chém, quét ngang.
Mỗi một lần công kích đều có thể khiến phi kiếm Hỏa Hồng bại lui, hiện ra tư thế hết chống đỡ nổi vô cùng rõ ràng.
Thật ra Triệu Vô Cực là người đứng đầu Tam Anh Tứ Kiệt, được tông môn nâng đỡ nhiều hơn cả Lưu Ngọc, luyện chế ra được món Pháp Bảo như phi kiếm Hỏa Hồng, bản chất cũng chẳng kém hơn Lạc Nhật Kim Hồng thương là bao.
Nhưng cũng đành chịu, phẩm chất pháp lực của chủ nhân lại chênh lệch quá lớn!
Một là Kim Đan ngũ phẩm, một là Kim Đan cửu phẩm, chênh lệch không thể tính toán đơn giản được.
Nếu không phải không muốn bại lộ quá nhiều thực lực, thậm chí Lưu Ngọc còn không dùng tới thần thông.
Chỉ dựa vào Lạc Nhật Kim Hồng thương chỉ sau vài chục hiệp nữa cũng có thể dễ dàng đánh bại Triệu Vô Cực.
Cho dù lấy ra “Khô Uy”, cũng không phát động toàn lực, chỉ làm suy yếu một phần ở trên hai phương diện pháp lực và thân thể.