← Quay lại trang sách

Chương 1412 Con đường cứu rỗi nằm ngay trong đó! (2)

Còn chưa tiến vào phường thị, thần thức cường đại lan tràn bảy tám mươi dặm đã thu tất cả vào đáy mắt!

“Minh Quang Lâu.”

Mục tiêu của Lưu Ngọc chính xác là đây, hắn đi đến trước một cửa tiệm vô cùng bình thường, sau đó nhìn ký hiệu ngọn lửa màu đỏ nhỏ xíu khó mà nhận ra ở đó, thoáng thở dài một hơi.

“Xem ra cứ điểm ở chỗ này vẫn chưa bị vứt bỏ.”

“Nếu không lại phải tiếp tục tìm kiếm, không thể không hao tổn nhiều công phu, trước mắt mình cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để lãng phí.”

Lóe lên ý nghĩ này, hắn bước chân qua vạch cửa, dẫn theo Chu Vân Long đi vào trong cửa tiệm.

“Lão thân xin ra mắt tiền bối!”

Một nữ tu già mặc hoàng sam mộc mạc, mặt mũi đầy nếp nhăn vội vàng đi đến hành lễ, nói.

Tin tức Kim Đan chân nhân giá lâm đã sớm được lan truyền, thông báo cho tất cả tu sĩ trong phường thị.

Để tránh có tu sĩ không có mắt xúc phạm đến cao nhân, dẫn đến việc toàn bộ phường thị gặp phải tai họa.

Cho nên thân là chủ của Minh Quang Lâu, nữ tu già lập tức đứng ra chủ trì đại cục, nhưng nàng ta làm sao cũng không ngờ tới, vậy mà vị tu sĩ Kim Đan lại trực tiếp đến Minh Quang Lâu!

“Chẳng lẽ một vài năm thanh bình trước khi mình sắp tận thọ lại có Thần Sa Môn truy xét đến tận đây sao?”

“Hay là Thiên Ma Tông, Thiên Nhất Tông?”

“Hy vọng không phải, bởi vì bây giờ Thánh Giáo rất khó khăn, thật sự không chịu nổi sóng to gió lớn gì nữa.”

Trong lòng nữ tu già chưa kịp tính toán gì mà cái ý nghĩ này đã mọc lên, không tự chủ được nghĩ ngay đến tình huống xấu nhất, chỉ là nàng ta vẫn ôm một chút hy vọng cầu may.

Dù cho là giáo đồ thành kính nhất thì lúc này cũng đã hiểu rõ tình thế, không dám vọng tưởng bản thân sẽ lật đổ được con quái vật khổng lồ như Thần Sa Môn.

Ba mươi năm qua đi, Thánh Hỏa Giáo vẫn không có một tu sĩ Kim Đan nào được sinh ra, thực lực đã trượt dài thêm một bước, cho nên trong hàng thế lực Trúc Cơ mới có thể xếp hạng đầu.

Ngay cả phần lớn tâm nguyện của những giáo chúng thành kính đã từng lật đổ Thần Sa Môn, giờ đây cũng đã biến thành “cầu mong sống” là được, không hy vọng lại xuất hiện tình trạng đổ máu, tử vong.

Chỉ vì với thực lực hôm nay của Thánh Hỏa Giáo, bọn họ không chịu nổi gió táp mưa sa nữa rồi.

Không dám dùng thần thức nhìn trộm, chỉ là cảm nhận được bên ngoài có tiền bối Kim Đan tiến vào, nữ tu sĩ già đã vội vàng tiến lên hành lễ vấn an.

Sau đó nàng ta lập tức cảm nhận được luồng Linh áp kia đột nhiên biến mất.

“Tử Tâm tiên tử, có còn nhớ cố nhân không?”

Cười khẽ một tiếng, Lưu Ngọc thu liễm Linh áp, mỉm cười nói.

“Âm thanh này sao có hơi quen thuộc nhỉ?”

Tử Tâm cúi đầu, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên lóe lên tinh quang.

Dường như nghĩ đến điều gì, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ khó mà tin nổi.

“Hồng đạo hữu?”

“Không, Hồng tiền bối!”

Âm thanh vừa rơi xuống, nàng ta lại đột nhiên cúi đầu, nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của bản thân thì không khỏi dâng lên cảm giác tự ti mặc cảm.

Tu sĩ nàng ta năm đó quen biết bây giờ đã nhảy lên thành Kim Đan chân nhân, mà nàng ta lại dần già đi, khiến trong lòng Tử Tâm tràn ngập chán nản.

“Nếu năm đó tiền bối đáp ứng đề nghị của Thánh Tử, có lẽ tiền bối sẽ không thay đổi thành dáng vẻ bây giờ nhỉ?”

Kìm lòng không đặng, Tử Tâm nghĩ đến chuyện năm đó, một lần nói chuyện với Đường Thiên Bảo.

Năm đó Lưu Ngọc vừa mới gia nhập Thánh Hỏa Giáo, vì để lôi kéo hắn Đường Thiên Bảo đã cố ý tác hợp cho hai người, nhưng bị nàng ta từ chối ngay.

Nhưng lúc này, khi cảm nhận được khí tức cao cao tại thượng quanh người Lưu Ngọc, trong lòng nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng đắng chát.

“Tiên tử không cần lạnh nhạt như thế, ngươi và ta vẫn cứ dựa theo xưng hô lúc trước là được.”

Nụ cười trên gương mặt Lưu Ngọc không thay đổi, thuận miệng nói.

“Không, không, Tu Tiên Giới có luật, sao lão thân dám làm trái?”

“Bây giờ tiền bối đã là Kim Đan chân nhân cao quý, tuổi thọ của lão thân lại chẳng còn nhiều, đang dần già đi, không thể nào dám nói chuyện ngang hàng với tiền bối được!”

Tử Tâm lắc đầu, mặc kệ đối phương có thật lòng hay không, nàng ta cũng không dám cho là thật.

“Được rồi.”

Lưu Ngọc gật đầu, không tiếp tục cưỡng cầu.

Đẳng cấp ở Tu Tiên Giới nghiêm khắc, lúc này hắn là người được lợi, cho nên hắn cũng không muốn thay đổi làm gì, mời vừa rồi chỉ là ý muốn nhất thời mà thôi.

“Có thể thấy rõ, tính cách của đối phương vẫn khéo léo, cẩn thận như năm đó, không có thay đổi nhiều.”

“Chính vì vậy, cho nên nhiều năm qua mới không bị Thần Sa Môn truy xét được.”

Lưu Ngọc tùy ý đánh giá cửa tiệm, rồi thuận miệng nói:

“Cửa tiệm có thể có được loại quy mô này, đạo hữu đúng là có phương pháp kinh doanh.”

Tòa “Minh Quang Lâu” này, tuy là trong mắt hắn nó không đáng là gì, nhưng ở phường thị Hồng Sa này cũng coi như là không tệ.

“Lão thân không dám nhận, so với thành tựu của Hồng tiền bối thì chỉ càng thêm tự ti mặc cảm hơn thôi.”

Tâm tư phức tạp nhanh chóng được chỉnh đốn tốt, Tử Tâm nịnh bợ nói.

Giữa vài ba câu trao đổi, hai người vừa khách khí lại vừa xa lánh, sinh ra một kẽ hở vô hình, không còn nhẹ nhàng thoải mái như năm đó nữa.

“Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, mời Hồng tiền bối lên gian trên.”

Cho lui hết điếm viên trong tiệm, Tử Tâm tự mình dẫn đường đi trước.

“Có lẽ sư tôn và nữ tu này có chuyện xưa không muốn người khác biết đến chăng?”

Chu Vân Long bị bỏ lại dưới lầu, yên lặng nghĩ thầm, sau đó hắn ta khẽ lắc đầu, bắt đầu làm chính sự.

“Kim Đan chân nhân làm việc, những người không có phận sự mau nhanh chóng rời đi!”

Hắn ta quát một tiếng chói tai, bắt đầu xua đuổi đám người trong cửa tiệm, không cho phép ai đến gần.

Ở trước mặt Kim Đan chân nhân, tu sĩ cấp thấp trong tiệm đã sớm đứng ngồi không yên, lúc này nghe thấy vậy thì lập tức như ngựa không ngừng vó rời khỏi Minh Quang Lâu.

“Nhìn thái độ hữu hảo của vị Kim Đan chân nhân kia, Minh Quang Lâu đây là sắp bay lên cành làm phượng hoàng rồi sao?”

Rất nhiều tu sĩ chật vật rời đi nhưng trong lòng đồng thời cũng thầm nảy ra ý nghĩ này trong lòng.

Mặc dù bị xua đuổi quả thật có hơi thảm hại, nhưng tất cả tu sĩ đều không cảm thấy có gì không đúng.

Chỉ vì đây là Tu Tiên Giới, thực lực cảnh giới mới là chân lý!