← Quay lại trang sách

Chương 1413 Con đường cứu rỗi nằm ngay trong đó! (3)

Người không biết điều thường chỉ có một con đường để đi, đó chính là… hồn phi phách tán!…

Bên trong một căn phòng trang trí tinh xảo, tràn ngập màu sắc Tây Sa, hai người ngồi đối diện nhau.

Thoáng hàn huyên vài câu, cũng hiểu rõ những chuyện mấy năm nay mà Tử Tâm trải qua, Lưu Ngọc không nói nhảm gì thêm, lập tức lấy ra Thánh Hỏa lệnh.

Nhẫn trữ vật hơi lóe lên Linh quang, một lệnh bài nửa mặt vẽ bãi cát vàng, nửa mặt vẽ ngọn lửa màu đỏ lập tức xuất hiện trên bàn.

Chính là Thánh Hỏa lệnh!

Thánh Hỏa lệnh với Thánh Hỏa Giáo mà nói có ý nghĩ vô cùng đặc biệt, thường là giáo chủ hoặc Thánh Tử sẽ giữ chúng, đại biểu cho hạch tâm tuyệt đối.

Mà người chấp chưởng vị trí Thánh Tử này chính là Đường Thiên Bảo!

Chưa đến thời khắc mấu chốt, Thánh Hỏa lệnh tuyệt đối không thể giao vào tay tu sĩ khác.

Liên tưởng đến chuyện nhiều năm như vậy mà Đường Thiên Bảo không có tin tức gì, điều này đại biểu cho cái gì, dường như không cần nói cũng biết.

“Xin hỏi Hồng tiền bối, Thánh Tử, Thánh Tử?”

Nhìn thấy Thánh Hỏa lệnh, Tử Tâm lập tức thi lễ một cái, sau đó mới run rẩy hỏi.

Nhiều năm như vậy Đường Thiên Bảo không hề xuất hiện, khiến toàn bộ Thánh Hỏa Giáo rơi vào trạng thái chia năm xẻ bảy.

Biết năm đó đã xảy ra sự cố, nhưng đối với việc sống chết của hắn ta thì nàng ta vẫn ôm chút hy vọng.

“Năm đó.”

Trong mắt Lưu Ngọc lóe lên suy tư, rồi chậm rãi mở miệng.

Vẫn là lý do thoái thác năm đó, vẫn là bị tu sĩ Thiên Nhất Tông, Thiên Ma Tông truy sát, cuối cùng bỏ mạng trong tay tu sĩ hai tông.

Về phần chuyện xảy ra trong bí cảnh và tin tức Linh bảo Thánh Hỏa kiếm thì hắn không hề đề cập đến một chữ nào.

“Trước khi Thánh Tử chết đã phó thác Thánh Hỏa lệnh lại cho ta.”

Cuối cùng, Lưu Ngọc từ tốn nói.

Còn về phần hắn, vì sao nhiều năm như vậy hắn không liên hệ với Thánh Hỏa Giáo, thì hắn không giải thích nhiều.

Chỉ dùng lý do là tránh né tai tiếng, nâng cao cảnh giới để lấp liếm cho qua.

Với cảnh giới bây giờ của Lưu Ngọc, không cần bất kỳ tu sĩ nào thừa nhận thì hắn vẫn có thể cưỡng ép khống chế Thánh Hỏa Giáo mà chẳng có khó khăn gì, chỉ là hơi tốn chút thời gian mà thôi.

Nghe xong tiền căn hậu quả, trong mắt Tử Tâm lóe lên chút suy tư và giãy giụa, cuối cùng nàng ta vẫn quỳ một trên trên đất, quả quyết nói:

“Thuộc hạ bái kiến Thái Thượng trưởng lão!”

Đối với lời của Lưu Ngọc, nàng ta vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Bởi vì lấy thực lực của tu sĩ Kim Đan, phàm là ôm theo chút ác ý thì Thánh Hỏa Giáo bây giờ cũng sẽ là vạn kiếp bất phục!

Tử Tâm chỉ có thể cầu nguyện, Lưu Ngọc không có ác ý, mọi chuyện không phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Nếu không hậu quả nàng ta cũng không thể tưởng tượng nổi.

“Đứng dậy đi.”

“Ngươi cũng coi như là nguyên lão của Thánh Giáo, cả đời cúc cung tận tụy vì Thánh Giáo rồi, thế nên không cần đa lễ như vậy.”

Lưu Ngọc tự tay nâng đỡ nàng ta dậy, giọng điệu ôn hòa nói.

“Quả nhiên thời gian không tha cho bất cứ ai, nếu như không thành công tấn thăng Kim Đan, chỉ sợ mình cũng chỉ còn lại vài chục năm tuổi thọ mà thôi.”

Nhìn dáng vẻ của đối phương bây giờ đã không còn như xưa, trên mặt che kín những nếp nhăn và lấm chấm đồi mồi, hắn hơi cảm khái.

Tử Tâm thuận thế đứng dậy, cũng không dám nói nhiều, thái độ của “Thái Thượng trưởng lão” ôn hòa khiến nàng ta an tâm hơn một chút.

Nếu quả thật có ác ý, vậy thì đường đường là một tu sĩ Kim Đan như hắn sẽ không cần phải lá mặt lá trái với một người sắp chết như nàng ta.

Bây giờ Thánh Hỏa Giáo sớm đã không còn vinh quang gì, một Kim Đan chân nhân quả thật có thể tùy tiện cầm nắm.

“Nếu bổn tọa đã Kết Đan thì nên chấp chưởng Thánh Giáo.”

“Hôm nay bổn tọa đến đây có hai việc muốn làm.”

Lưu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, nói đến đây thì hơi dừng lại, thấy thái độ của đối phương là rửa tai lắng nghe thì mới nói tiếp:

“Một là vì vị trí Thánh Tử.”

“Lúc này Thánh Giáo đang vô cùng khó khăn, Thánh Tử đời trước đã ngã xuống, vị trí Thánh Tử tuyệt đối không thể bỏ trống quá lâu, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến lòng người tan rã.”

“Bất lợi cho sự đoàn kết của Thánh Hỏa Giáo.”

Nghe vậy, Tử Tâm nghiêm túc gật nhẹ đầu:

“Thái Thượng trưởng lão nói có lý, tiếc là những năm Thánh Tử và Thánh Hỏa lệnh biến mất này, mấy đại chủ sự đã không phục lẫn nhau, khiến cho…”

“Cũng xin Thái Thượng trưởng lão chủ trì đại cục.”

Nàng ta vô cùng hiểu chuyện, bày tỏ tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Lưu Ngọc.

Nghĩ đến tu sĩ trẻ tuổi đi cùng hắn, nàng ta biết chỉ sợ Thái Thượng trưởng lão đã có đối tượng cho vị trí Thánh Tử này, cho nên nàng ta biểu hiện vô cùng thuận theo.

Không đề cập đến tu vi, bản thân Thánh Hỏa lệnh đã đại biểu cho Thánh Hỏa Giáo chính thống, còn có tầng quan hệ là Thánh Tử đời trước phó thác, cộng thêm lúc trước Lưu Ngọc còn là giáo chúng hạch tâm.

Chỉ dựa vào việc nắm giữ Thánh Hỏa lệnh và thực lực hiện có thì hắn tuyệt đối có thể giải quyết mọi chuyện dễ như trở bàn tay.

“Ngươi hẳn là còn giữ liên lạc với những giáo chúng khác?”

“Trước tiên dùng Thánh Hỏa lệnh triệu tập những giáo chúng khác lại rồi lập ra một vị Thánh Tử mới.”

“Về phần những chuyện khác thì tương đối đơn giản, có thể xử lý sau.”

Lưu Ngọc đặt chén trà xuống, sau đó dặn dò.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp!”

Tử Tâm lĩnh mệnh, sau khi hành lễ thì đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Có một tu sĩ Kim Đan tọa trấn, không có nơi nào an toàn hơn nơi này, cho nên nàng ta không cần lo lắng bị tận diệt nữa.

Hơn nữa dùng Thánh Hỏa lệnh mất tích đã lâu để triệu tập, nên cũng không cần lo lắng những giáo chúng khác không nghe theo.

Trước mắt còn chưa có giáo chúng phản bội, mặc dù vẫn có người có chút tâm tư nhỏ, nhưng vẫn trung thành không gì bắt bẻ được với giáo phái.

Lưu lạc đến tình cảnh này, những tu sĩ tín ngưỡng không kiên định cũng đã sớm phản bội hết rồi.

Sau khi Tử Tâm rời đi, Lưu Ngọc sờ lên Phá Bại kiếm bên hông, sau đó lấy ra một bản công pháp rồi bắt đầu tìm hiểu.

Linh bảo này ảnh hưởng đến sự hưng suy của Thánh Hỏa Giáo, nhưng lúc này trừ hắn ra thì toàn bộ Thánh Hỏa Giáo không ai biết được.

Nó là thánh kiếm truyền thế, cũng là thanh kiếm kỳ tích.

Cũng là Phá Bại kiếm!…

Từng trải qua mấy chục năm sa vào suy bại, còn có mấy chục năm biến cố lúc trước, thế nên thế lực của Thánh Hỏa Giáo cũng chỉ có thể xếp hạng trung thượng trong số những thế lực ở cảnh giới Trúc Cơ.

Bên trong toàn bộ giáo phái chỉ còn lại năm tu sĩ Trúc Cơ, cũng chính là năm đại chủ sự.

Mà Tử Tâm với tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng chính là một trong năm đại chủ sự này.