← Quay lại trang sách

Chương 1414 Con đường cứu rỗi nằm ngay trong đó! (4)

Sau khi nàng ta phát ra tin tức, bởi vì danh nghĩa của Thánh Hỏa lệnh, nên chỉ ba ngày sau, năm đại chủ sự đã tề tụ đủ ở Minh Quang Lâu.

Ngoại trừ nàng ta ra thì bốn chủ sự còn lại đều là nam tu.

Sau khi Tử Tâm dẫn bốn người tiến vào đại sảnh, bốn người lập tức nhìn thấy Lưu Ngọc và Chu Vân Long đứng ở phía sau.

Trong đó có hai người co rụt con ngươi, đã từng có duyên gặp “Hồng đạo hữu” một lần, nên bọn họ lập tức nhận ra thân phận của hắn.

“Thuộc hạ bái kiến Thái Thượng trưởng lão!”

Bốn người quỳ một chân trên đất, cùng nhau hành lễ bày tỏ sự thần phục, chấp nhận thân phận Thái Thượng trưởng lão của hắn.

Hoàn cảnh sống ở khu vực Tây Sa như vậy, còn phải đối mặt với sự truy sát của Thần Sa Môn, bốn tên chủ sự đều không còn là loại tu sĩ mà những tu sĩ bình thường có thể so sánh được, trong mắt bọn họ lập tức hiện lên ánh sáng lấp lánh.

Bốn tên nam tu nhìn qua đều là dáng vẻ trung niên đầy tang thương.

“Đứng dậy đi!”

Sau khi bốn người giới thiệu sơ lược xong, Lưu Ngọc đưa tay đánh ra vài đạo pháp lực, nhẹ nhàng nâng năm người dậy.

Sau đó, hắn thản nhiên nói:

“Năm đó.”

Hắn chậm rãi mở miệng, lại lần nữa thuật lại lý do thoái thác lúc trước.

Phó thác của Thánh Tử đời trước, ý nghĩ đặc biệt của Thánh Hỏa lệnh và thực lực quan trọng nhất, đủ để xác minh tính chính phái của hắn.

Điểm này Tử Tâm đã sớm nói rõ trong lúc đưa tin, bốn người có thể tới chỗ này dĩ nhiên cũng đều thừa nhận lời giải thích này.

Mặc kệ có tin hay không, lúc này bọn họ đương nhiên sẽ không phản bác.

“Thời điểm này vô cùng khó khăn, vị trí Thánh Tử không thể không công bố.”

“Đồ đệ Vân Long của bổn tọa, thiếu học văn võ, nhưng lại tinh thông thao lược, có thể đảm nhiệm vị trí Thánh Tử.”

“Các vị có dị nghị gì không?”

“Nếu có dị nghị, lúc này có thể nói ra, mọi thứ đều có thể thương lượng.”

Lưu Ngọc nhìn quanh đại sảnh, ánh mắt đảo trên năm người bọn họ, chậm rãi nói.

Tuy nói là thương lượng, nhưng giọng điệu lại không có chút nghi vấn nào, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.

Đây không phải là ngầm làm, mà là trực tiếp chỉ định.

“Đương nhiên, Tu Tiên Giới tôn vinh thực lực.”

“Nếu các vị có thể thắng được một nửa chiêu thức của Vân Long, chuyện Thánh Tử này coi như thôi vậy.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu.

Công pháp tu luyện đỉnh giai, còn có Linh khí pháp khí hoàn hảo, khi đối mặt với tu sĩ kinh nghiệm phong phú thì dù tu vi thấp hơn một chút, Lưu Ngọc vẫn không nghĩ Chu Vân Long sẽ thất bại.

Bốn gã chủ sự cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau, dường như đang truyền đạt một ít tin tức.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh rơi vào im lặng.

Thấy vậy, Lưu Ngọc nghiêng người, ra hiệu cho Chu Vân Long.

Chu Vân Long gật nhẹ đầu, lập tức vận chuyển pháp lực trong cơ thể, một đóa hỏa diễm đỏ tươi lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Loại khí tức này, còn có đặc tính của hỏa diễm.”

“Sẽ không sai…”

“Là Thánh Hỏa kinh!”

Trong lòng bốn người chấn động, chợt cảm thấy vô cùng đắng chát.

Thánh Hỏa kinh có ý nghĩ vô cùng quan trọng, chỉ có mỗi giáo chủ của mỗi đời hoặc Thánh Tử mới có thể tu luyện.

Lúc này Chu Vân Long trực tiếp tu luyện Thánh Hỏa kinh, đúng là tiền trảm hậu tấu, mà dưới áp lực mạnh mẽ của Lưu Ngọc, mấy người bọn họ đã không còn lựa chọn nào nữa.

“Thuộc hạ nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của Thái Thượng trưởng lão!”

“Bái kiến Thánh Tử!”

Ngay lập tức, năm người lại quỳ một chân trên đất lần nữa, đầu tiên là hành lễ với Lưu Ngọc, sau đó lại hành lễ với Chu Vân Long.

Tuy nói có thể đấu pháp để phủ quyết, nhưng tu sĩ Kim Đan đã mở miệng, bọn họ không ngây thơ đến mức cho rằng Kim Đan chân nhân nhìn lầm.

“Chư vị đều là nguyên lão của Thánh Giáo, ngày sau chúng ta vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau thì hơn, cùng nhau suy tính cho Thánh Giáo.”

Dưới sự ra hiệu của Lưu Ngọc, Chu Vân Long đứng ra chủ trì nói.

Sau khi xác lập danh phận Thánh Tử, hắn ta bắt đầu hỏi đến tình huống gần đây của Thánh Hỏa Giáo, hiểu rõ cụ thể thực lực lúc này của giáo phái cùng với tình cảnh nguy hiểm mà giáo phái đối mặt.

“…”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự hiểu rõ tình cảnh khó khăn lúc này của Thánh Hỏa Giáo, sắc mặt Chu Vân Long vẫn dần chìm xuống.

Mất đi sự cung ứng của bí cảnh, lại từ bỏ một lượng lớn sản nghiệp, đầu tiên là Linh Thạch cực kỳ túng quẫn.

Ngay cả một chút tài nguyên tu luyện của giáo chúng thành kính cũng không cung ứng được.

Chớ đừng nói chi là bọn họ còn phải đối mặt với sự truy sát của Thần Sa Môn, bọn họ có thể kiên trì được đến bây giờ đã không dễ dàng rồi.

Nếu không có Lưu Ngọc đến, chỉ sợ chưa đến vài chục năm nữa, đợi khi mấy vị tu sĩ Trúc Cơ này thọ tận rồi tạ thế, thì Thánh Hỏa Giáo này cũng chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi. …

Sau khi xác lập vị trí Thánh Tử, hiểu rõ một chút tình huống của Thánh Hỏa Giáo xong, dặn dò giữ vững hiện trạng bây giờ, năm người Tử Tâm lần lượt rời đi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại sư đồ hai người.

Mặt mày Chu Vân Long nặng nề, cảm nhận được áp lực nặng trĩu.

Mặc dù trong ba mươi năm nay, hắn ta có thể học tập được không ít tri thức trên các phương diện, nhưng khi thật sự đối đầu thì lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn ta cũng không biết bản thân có thể đảm đương được vị trí Thánh Tử này hay không.

Nhưng hắn ta đã quyết rồi thì nhất định phải cố sức mà làm, quyết không trốn tránh!

“Xin sư tôn chỉ điểm, đệ tử thực sự không biết làm thế nào cho phải.”

Chu Vân Long cắn răng, liên tục chắp tay, hành lễ với Lưu Ngọc.

Lúc này biện pháp tốt nhất hắn ta có thể nghĩ đến chính là thỉnh giáo sư tôn.

Lưu Ngọc nằm trên ghế thái sư, nghe vậy thì khép thư tịch màu đen lại, lắc đầu bất đắc dĩ.

Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn chậm rãi nói:

“Với thực lực lúc này của Thánh Giáo mà tính đến chuyện báo thù thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.”

“Cho nên chủ yếu vẫn lấy việc ẩn núp làm chủ, tạm thời bỏ qua ý nghĩ báo thù.”

“Trước hết phải tìm cách mưu đồ tài nguyên, giải quyết khó khăn về tài nguyên mới là quan trọng nhất, củng cố tín ngưỡng của giáo chúng bình thường.”

“Bổn tọa không phải đã cho ngươi mười viên Trúc Cơ đan sao?”

“Ngươi có thể suy xét ban vài viên xuống phía dưới, bồi dưỡng vài tên tu sĩ Trúc Cơ làm tâm phúc, đồng thời gieo hy vọng cho chúng tu sĩ bình thường.”

“Không nên để giáo chúng thất vọng đau khổ, phải để cho bọn họ biết, chỉ cần cố gắng, cuối cùng sẽ có hồi báo.”

“Giáo phải sẽ không cô phụ bọn họ, giáo phái sẽ không bỏ rơi bất kỳ một giáo chúng nào.”

“Chỉ có như vậy, đạt được sự ủng hộ của phần lớn giáo chúng thì mệnh lệnh của ngươi mới có thể không gặp trở ngại.”

“Có câu tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, trước chỉnh đốn tốt nội bộ giáo phái, sau lại mưu đồ những thứ dài lâu hơn thì mới có thể không lưu lại tai họa ngầm.”

Lưu Ngọc chưa từng nói cụ thể thao tác, chỉ là đang chỉ điểm vài câu, cho một phương hướng.