← Quay lại trang sách

Chương 1415 Nhân quả của Linh bảo

Trải qua những năm tháng quan sát và bồi dưỡng này, hắn biết người đệ tử này cũng không phải là gỗ mục, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không đi được đến mức này.

“Sư tôn nói có lý.”

Khổ sở suy tư hồi lâu, cuối cùng Chu Vân Long cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Có một phương hướng đại khái rồi, thao tác cụ thể thế nào trong lòng hắn ta cũng có được chút đường lối mơ hồ.

Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ dọc theo phương hướng này, thì luôn có thể nghĩ ra cách.

Nhưng vui sướng chung quy vẫn là quá ngắn ngủi, áp lực trĩu nặng mới là vấn đề lâu dài.

Cho dù đã chuẩn bị xong các loại tài nguyên như Linh khí pháp khí, đan dược phù lực, nhưng Chu Vân Long vẫn không có lòng tin là bản thân hắn ta sẽ làm tốt vị trí Thánh Tử này.

Hắn ta sợ hãi, sợ hãi bởi vì bản thân, sợ sẽ khiến giáo phái rơi vào hoàn cảnh hiểm ác hơn.

Thậm chí là vạn kiếp bất phục!

Chẳng biết tại sao, trong cái khoảnh khắc chính thức trở thành Thánh Tử kia, trong lòng Chu Vân Long chảy một luồng cảm giác sứ mệnh, âm thầm lặng lẽ ngày một sâu hơn.

Chung quy là do mọi thứ ập đến cùng một lúc, nên áp lực càng thêm nặng nề.

“Sư tôn, đồ đệ thật sự có thể chứ?”

Chu Vân Long thấp thỏm hỏi.

Nghe vậy, khóe miệng Lưu Ngọc lộ ra vẻ tươi cười, quan sát tỉ mỉ người đệ tử ký danh trước mặt.

Năm đó hắn ta vẫn còn là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi ngây ngô, nay đã lớn khôn rồi.

Sắp phải một mình đối mặt với bão táp mưa sa.

Nhìn ánh mắt không chút hy vọng của đối phương, hắn biết hắn ta vì còn ít kinh nghiệm nên sâu trong lòng vẫn còn chưa đủ tự tin, lúc này chắc chắn cần sự cổ vũ.

Dù sao người không phải công cụ, cũng phải có tình cảm chứ.

“Đệ tử của bổn tọa không thể nào là hạng người vô danh được.”

“Bổn tọa tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm được.”

“Không đi thử một lần thì sao biết được cực hạn của bản thân đến đâu!”

Lưu Ngọc thu lại ý cười, nghiêm túc nói, giọng điệu vô cùng trịnh trọng.

Dứt lời, trong tay thả lỏng.

Thư tịch màu đen vẫn chưa có tên lập tức bay qua, vô thức rơi vào trong tay đối phương.

Một khắc sau, hắn sâu xa nói:

“Con đường cứu rỗi ngay ở đó!”

Tay Chu Vân Long nâng thư tịch màu đen vô cùng dày, nghe vậy nhưng hắn ta vẫn không hiểu rõ lắm, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Chỉ với quyển sách này thì có thể thay đổi cái gì?

Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra, chỉ yên lặng gật đầu.

Mặc dù không thu hoạch được sự trợ giúp mang tính thực tế nào, nhưng nghe vài câu cổ vũ, cuối cùng hắn ta cũng phấn chấn lên, không còn dáng vẻ áp lực như núi nữa.

Mọi thứ chỉ cần đi làm, chắc chắn sẽ có cơ hội, không phải sao?

“Đọc thật kỹ quyển sách này, nhanh chóng thích ứng với Tu Tiên Giới này.”

“Chỉ cần thay đổi tư duy, muốn phát triển Thánh Hỏa Giáo cũng không khó, mấu chốt là các ngươi có thể quyết định hay không.”

“Được rồi, đi xuống đi.”

Nói vài câu cuối cùng, Lưu Ngọc phất tay ra hiệu cho đối phương lui xuống.

Tài nguyên đầu tư vào Chu Vân Long đủ để bồi dưỡng hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, hắn không thể tiếp tục đầu tư thêm nữa.

Dù sao Lưu Ngọc không chỉ có một sự lựa chọn, cũng không phải là phường thua cờ bạc sẽ nổi giận.

Dù cho nước cờ này thất bại, sau này hắn cũng có thể tìm một người có tư chất để truyền thụ công pháp của Thánh Hỏa Giáo, xem như là hoàn thành lời hứa ban đầu.

Lần này, xem như là tương đối nghiêm túc một lần, còn đặc biệt vì chuyện này mà chạy một chuyến, cũng coi như không thẹn với lương tâm rồi.

“Thế này hẳn là ngươi đã thỏa mãn.”

Lưu Ngọc ngồi một mình ở đại sảnh, cởi Phá Bại kiếm bên hông xuống, nhìn nó chăm chú, thấy nó cũng như bình thường, thậm chí còn hơi sứt mẻ.

Sau khi hoàn toàn lột xác thành Linh bảo, thanh kiếm này đã hoàn toàn không còn có màu lửa đỏ như đã từng, mà toàn thân đã chuyển thành màu xám lạnh tinh xảo.

Nếu cầm trong tay tinh tế cảm nhận, còn có thể cảm nhận được loại khí tức hoang vu, đổ nát, khiến người ta sợ hãi bất an.

Thậm chí phần mũi kiếm còn bị thiếu mất một đoạn.

Nhưng cái này cũng chẳng mang ý nghĩa gì cả, Phá Bại kiếm không hoàn chỉnh thì không hoàn chỉnh thôi, dù nó không hoàn chỉnh, nhưng một khi sinh ra linh tính thì nó sẽ biến thành Linh bảo.

Tính chất căn bản xảy ra thay đổi, dù tìm về được mũi kiếm đã mất, thì nó cũng không thể nào trở nên hoàn hảo như ban đầu được.

Giống như gương vỡ khó lành, chia rẽ khó mà đoàn tụ!

Thân kiếm tổn hại, bản thân nó vẫn là một thanh kiếm hoàn hảo, giống như tên của nó.

“Dù có là Linh bảo thì cũng sẽ có khuyết điểm, đúng không?”

Vuốt ve thân kiếm, Lưu Ngọc hơi cảm khái.

“Ong ong ong.”

Bỗng nhiên Phá Bại kiếm rung lên, tiếng vang ong ong reo lên bên tai.

Tiếng kiếm vang lên không lớn, nhưng trong phòng quá yên tĩnh, cho nên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

“Là Kiếm linh!”

Vẻ mặt Lưu Ngọc vui mừng không thôi.

Trong khoảnh khắc tiếng kiếm vang lên, hắn cảm nhận rõ ràng được sự dao động của Kiếm linh, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự đáp lại của Kiếm linh.

“Giữa Phá Bại kiếm và Thánh Hỏa Giáo quả nhiên có nhân quả không rõ ràng.”

“Nếu đã như thế, vì để Kiếm linh chân chính nhận chủ, nói không chừng mình thật sự phải hao tốn một phen rồi.”

Lưu Ngọc vừa vuốt ve thanh Phá Bại kiếm đang yên tĩnh lại, trong lòng vừa lóe lên suy nghĩ này.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy thanh kiếm này không còn kháng cự hắn nghiêm trọng như lúc trước, không biết có phải vì hắn đã hóa giải một phần nguyên nhân của nhân quả không.

Mặc dù hắn dựa vào Tiên Phủ để cưỡng ép luyện hóa thanh kiếm này, nhưng dù sao Linh bảo cũng không phải Pháp Bảo bình thường, nó sở hữu trí tuệ hoàn chỉnh.

Không thể nào kháng cự ý chí của chủ nhân, nhưng nó có thể tiêu cực lười nhác, thậm chí là âm thầm cản trở.

Lưu Ngọc cũng không muốn đến lúc sử dụng nó sẽ gặp phải tình huống như vậy, cho nên đến nay hắn đều tích cực liên kết với Kiếm linh, chỉ là vẫn chưa thu được chút hiệu quả nào.

“Bởi vì nó vì Thánh Hỏa Giáo mà sinh ra, cho nên có lẽ mình nên bắt đầu từ hướng này thì mới có thể khiến thanh kiếm này nhận chủ.”

“Dùng thời gian có lẽ là không có ích lợi gì, bởi vì Linh bảo vừa là vật chết vừa là vật sống, thời gian tồn tại chắc chắn phải cao hơn sinh linh khác.”

Trong lòng của hắn hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định ra tay từ phương diện Thánh Hỏa Giáo.

Đối với việc liên kết với Kiếm linh, thật ra trong lòng Lưu Ngọc đã sớm có suy đoán.