Chương 1416 Nhân quả của Linh bảo(2)
Chỉ là lúc trước tu vi của hắn quá thấp, lại hành động dưới mí mắt của Thần Sa Môn, không nắm chắc bao nhiêu phần thắng, nên hắn không có lý do để mạo hiểm.
Nhưng bây giờ tu vi của hắn đã ở Kim Đan kỳ, điều cố kỵ cũng đã biến mất hơn phân nửa, chỉ cần hắn không gặp phải Nguyên Anh lão quái thì cơ bản sẽ không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Sắp xếp vị trí Thánh Tử cho Chu Vân Long, chỉ là bước đầu tiên.
Kế tiếp Lưu Ngọc vẫn còn bước thứ hai, nói không chừng có thể tiếp tục hóa giải một ít nhân quả mà Phá Bại kiếm đang gánh.
Nghĩ như vậy, thần thức cường đại của Lưu Ngọc lại lan tràn, trong nháy mắt đã vượt qua sự ngăn cản của trận pháp cấp thấp, khóa chặt vị trí của Tử Tâm.
Dùng một đạo thần thức truyền âm, triệu nàng ta đến. …
“Kẽo kẹt.”
Cửa phòng bị đẩy ra, tia sáng dìu dịu chiếu vào đại sảnh.
Dần dần già đi khiến mặt mũi Tử Tâm tràn ngập nếp nhăn và những điểm lấm chấm đậm màu, đáy mắt nàng ta mang theo chút ngờ vực.
Mọi việc vừa rồi đã thảo luận xong, nàng ta không rõ vì sao Thái Thượng trưởng lão lại triệu kiến mình đến.
“Thuộc hạ bái kiến Thái Thượng trưởng lão!”
Trong lòng nghi hoặc nhưng Tử Tâm vẫn quy củ hành lễ.
“Đứng dậy đi!”
“Lần này bổn tọa triệu kiến ngươi là vì muốn hiểu rõ một chút về cuộc đời của Thánh Tử đời trước.”
“Năm đó Thánh Tử đời trước lâm chung, bổn tọa đã đáp ứng hắn giữ vững truyền thừa, mặc dù trễ mấy chục năm, nhưng lúc này hẳn là vẫn chưa muộn lắm.”
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Chủ nhân đời đầu tiên của Phá Bại kiếm chính là Thánh Tử đời trước, bắt đầu từ hướng này có lẽ có thể hóa giải được một phần nhân quả nhỉ?
“Truyền thừa?”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Tử Tâm gật đầu, dưới sự ra hiệu của Lưu Ngọc, nàng ta ngồi trên một chiếc ghế thái sư.
Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ hồi ức, giống như là đang đuổi theo hồi ức, ôm một tâm trạng phức tạp không rõ.
Cả đời Đường Thiên Bảo thật sự chỉ là sống vì để quật khởi và báo thù cho Thánh Hỏa Giáo.
Mặc dù không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng loại tinh thần tích cực hướng lên này khiến cho đa số giáo chúng phải tâm phục khẩu phục.
Thế cho nên mấy chục năm đã trôi qua, nhưng vẫn còn vài lão giáo chúng chưa tạ thế nhớ về hắn ta.
Im lặng chừng khoảng mười hơi thở, Tử Tâm sắp xếp tốt ngôn ngữ, rồi chậm rãi mở miệng.
“Lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy Thánh Tử đời trước là ở trong một nhiệm vụ.”
“Lúc ấy tu vi của thuộc hạ chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, ở giai đoạn người mới, còn chưa chính thức thành công ở Thánh Đường.”
“Mỗi một lần thực hiện nhiệm vụ đều phải đi theo các tiền bối để tích lũy kinh nghiệm.”
“Mà trong một lần kia, tiền bối dẫn dắt thuộc hạ chính là Thánh Tử đời trước, lúc ấy ngài ấy đã có tu vi Luyện Khí viên mãn, đã bắt đầu bộc lộ tài năng, hiển nhiên là vô cùng bất phàm, vượt xa những người cùng thế hệ.”
“…”
Khi nói đến Đường Thiên Bảo, âm thanh trầm thấp của Tử Tâm trở nên nhu hòa hơn, quanh quẩn trong đại sảnh trống trải, mang theo sự thương cảm nhè nhẹ khó nói thành lời.
Lưu Ngọc kiên nhẫn lắng nghe, nhớ kỹ không sót chữ nào về những lời này của nàng ta, đợi cuối cùng sẽ tổng kết chỉnh sửa, viết lại trên sách.
Thời gian một năm tiếp xúc, hắn đã biết uy danh của Đường Thiên Bảo tại Thánh Hỏa Giáo, nhưng loại uy danh này tích lũy như thế nào thì hắn lại không biết được.
Theo lời Tử Tâm kể, nghi ngờ trong lòng hắn đã dần được hóa giải.
Cùng với tưởng tượng của Lưu Ngọc, uy danh của Đường Thiên Bảo là được tích lũy từng giờ từng phút, cuối cùng mới tạo dựng lên được.
Nếu nói hắn khiến người ta kính sợ chủ yếu bởi vì “vũ lực”, thì Đường Thiên Bảo chính là mạnh về “đức hạnh”.
Đối với giáo phái, hắn ta nói được là làm được, nhiều lần vào sinh ra tử, khiến tất cả mọi người biết rõ tình hình đều phải tâm phục khẩu phục.
Tuyệt đối không chỉ bởi vì Thái Thượng trưởng lão Thạch Nhân Kiệt chỉ định hắn ta làm Thánh Tử không thôi.
Hai phương pháp thiết lập uy nghiêm này đều có thể thâm nhập vào lòng người, so sánh ra thì đều có ưu khuyết điểm riêng, cũng không thể phân chia cao thấp.
Đa số thời gian, Lưu Ngọc đều đồng ý dùng loại thứ nhất để có được hiệu quả nhanh chóng, nhưng hắn cũng chẳng bài xích loại thứ hai.
Trong lúc Tử Tâm kể chuyện còn mang theo rất nhiều cảm xúc chủ quan, cũng như cái nhìn của bản thân, tất cả đều tràn ngập khen ngợi với Đường Thiên Bảo.
Tử Tâm kể không đủ ngắn gọn, có kha khá lời dư thừa.
Chẳng qua Lưu Ngọc cũng không thúc giục, chút thời gian ấy hắn vẫn có.
“Ngay lúc thuộc hạ đạt Trúc Cơ không lâu, Thánh Tử đời trước bỗng nhiên chết đi, Thạch trưởng lão quyết định tuyển chọn Thánh Tử đời sau, trong giáo phái có rất nhiều người cùng thế hệ tham gia.”
“Bởi vì là nữ tử, thuộc hạ không có tư cách trở thành Thánh Tử, lúc ấy thuộc hạ vô cùng mất mát.”
“Thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, cuối cùng Thánh Tử đời trước cũng trổ hết tài năng, đồng thời người có tài năng xuất sắc nhất còn có Chu Tử Văn.”
“Cho dù là tư lịch hay là cống hiến với Thánh Giáo, cả hai người đều tương xứng.”
“Trận quyết đấu cuối cùng cũng bắt đầu nổ ra giữa hai người.”
“Nhưng trận đấu pháp kia mãi cho đến khi hao hết pháp lực, hai người đều không phân được thắng bại.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì thì thuộc hạ không rõ, chỉ là ngày hôm sau Thạch trưởng lão bỗng nhiên tuyên bố, Đường Thiên Bảo trở thành Thánh Tử đương nhiệm.”
“Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng trước đó thanh danh của Thánh Tử đời trước quá tốt, những cống hiến cho Thánh Giáo cũng rõ như ban ngày, còn có sự ủng hộ của Thạch trưởng lão, cho nên mọi người vẫn công nhận.”
“Sau đó ngài ấy nhiều lần biểu hiện sự xuất sắc của mình, cũng chứng minh Thạch trưởng lão không chọn sai.”
“Sau đó…”
Vừa nhớ lại vừa giảng giải mọi thứ, tốc độ kể chuyện của Tử Tâm cũng không nhanh.
Mãi cho đến khoảng ba bốn canh giờ sau, lúc này Tử Tâm mới kể hết ra những tin tức liên quan đến Đường Thiên Bảo.
Lưu Ngọc hỏi thăm những giáo chúng hiện đang còn sống, còn có những người từng tiếp xúc với Đường Thiên Bảo, sau đó phất tay để nàng ta lui xuống.
Sau đó, hắn bắt đầu triệu kiến những giáo chúng từng tiếp xúc với Đường Thiên Bảo, tiếp tục sưu tập tin tức có liên quan.
Liên quan đến nhân quả của Phá Bại kiếm, việc này hắn rất để bụng, triệu kiến từng người đã từng tiếp xúc với Đường Thiên Bảo để hỏi thăm những tin tức có liên quan.