Chương 1417 Nhân quả của Linh bảo(3)
Mãi cho đến khoảng bảy ngày sau thì hắn mới triệu tập hết tất cả những tu sĩ từng tiếp xúc với Đường Thiên Bảo, nghe xong tất cả những lời kể của chúng tu sĩ.
Trong đại sảnh, Lưu Ngọc ngồi bên cạnh một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một quyển sách trống.
Sau khi chỉnh lý xong toàn bộ thông tin thu thập được, cùng với sự lý giải của bản thân hắn, hắn mài mực rồi nâng bút, bắt đầu chậm rãi viết:
[Ta sinh ra trong một nhà dân nghèo, phụ mẫu đều là tá điền nhà địa chủ, thời gian trôi qua vô cùng cực khổ.]
[Năm đó ta bảy tuổi, quê nhà có tận mấy tháng không mưa, nổ ra nạn đói trăm năm khó gặp. Vì để sống sót, phụ mẫu quyết định dẫn ta rời khỏi sơn thôn nhỏ, tìm nơi nương tựa, đi tha phương kiếm ăn. Mặc dù luyến tiếc ruộng đồng, không nỡ rời quê hương quen thuộc, nhưng vì để tiếp tục sống sót, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.]
[Dưới ánh bình minh vừa ló dạng, một nhà ba người chúng ta cùng rất nhiều đồng hương ly biệt quê hương bước vào hành trình chạy nạn.]
[…]
[Dù thế nào cũng không chạy khỏi số trời, mới rời quê hơn nửa tháng, lộ trình còn đi chưa được một nửa, đội ngũ đã gặp phải giặc cướp.]
[Trong lúc hỗn loạn, phụ mẫu bị giết trong tay giặc cướp, chỉ có ta may mắn sống sót.]
[Thật hận thế đạo vô thường!]
[Chỉ một mình ta lẻ loi, lại không có tiền hay kỹ nghệ, không ai nguyện ý thu nhận ta, nhiều nhất cũng chỉ bố thí cho ta một cái bánh bao chay.]
[Ta ngơ ngơ ngác ngác không biết qua bao lâu, cuối cùng ta được “Tiên sư” cưu mang đưa đến Thánh Giáo, lại một lần tìm được cảm giác “nhà”.]
[Khoảng thời gian kia là khoảng thời gian vui sướng nhất trong đời của ta!]
[Ngày ngày đều có thể ăn no bụng, còn có người dạy ta học chữ, đây chính là đãi ngộ chỉ có người nhà giàu mới có được!]
[Ta chậm rãi lớn lên, cũng biết càng nhiều về thế giới này, biết được nơi mình sống tên là vùng đất Tây Sa.]
[Năm mười hai tuổi kiểm tra linh căn ấy, tư chất của ta vô cùng tốt, may mắn có được tư chất Song linh căn, hơn nữa còn có Hỏa linh căn.]
[Từ đây về sau ta nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của Thánh Giáo, chính thức bước vào con đường tu tiên.]
[Ta cố gắng tu luyện, ta không muốn phụ lòng sự chờ đợi của các trưởng lão, nên tu vi của ta tiến bộ vượt bậc!]
[Ta lập lời thề, phải bảo vệ phần vẻ đẹp không dễ tìm thấy này, phải thừa kế di chí của tiền bối, để Thánh Giáo trở nên vĩ đại lần nữa!]
[Một năm này, khi ta mười bảy tuổi, tu vi đạt được Luyện Khí tầng bảy.]
[…]
“Ha…”
Viết viết rồi lại ngừng, mãi cho đến nửa ngày sau, Lưu Ngọc mới hạ bút xuống.
Dựa theo vài lời nói của giáo chúng Thánh Hỏa Giáo, cộng thêm sự hiểu biết của hắn, cuối cùng hắn cũng biên soạn ra một bản “Đường Thiên Bảo truyện”.
Trong sách, lấy góc nhìn thứ nhất từ Đường Thiên Bảo, viết về những chuyện hắn ta đã trải qua, từ một phàm nhân cho đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong này nhất định có rất nhiều thiếu sót, hoặc là chỗ không đúng, nhưng cảnh còn người mất khó có thể tra rõ, chỉ có thể tạm chấp nhận mà thôi.
Đương nhiên cũng bởi vì nguyên nhân này, lúc Lưu Ngọc biên soạn cũng tiến hành xử lý cho hoàn mỹ hơn.
Còn những chuyện liên quan đến Linh bảo, bí cảnh Thánh Hỏa, trong “Đường Thiên Bảo truyện” lại không hề đề cập đến nửa chữ.
“Là một bản truyện ký, trình độ như vậy của mình có lẽ đã tạm ổn rồi.”
“Chẳng qua vẫn có chút tiếc nuối, cuốn sách này chỉ có thể cất ở Tàng Thư Thất của mình, định sẵn chỉ có số ít người có thể đọc được.”
“Như vậy, cũng coi như hoàn thành lời hứa lúc trước.”
“Lần này ngươi chắc cũng nên hài lòng rồi?”
Lưu Ngọc khép sách lại, tự lẩm bẩm với Phá Bại kiếm.
“Ong ong.”
Thanh kiếm hơi run lên, lần này không phát ra tiếng kêu nữa, cũng không biết nó hài lòng hay còn bất mãn.
Thấy vậy, Lưu Ngọc cười mỉm, biết hắn thử một phen như vậy, cuối cùng cũng có được một ít hiệu quả.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.
Hóa giải nhân quả dây dưa giữa Phá Bại kiếm và Thánh Hỏa Giáo để thanh kiếm này yếu đi sự kháng cự với hắn, sau này hắn chỉ cần thường xuyên liên kết với nó thì sẽ có lúc hắn thu phục được nó.
“Đến tận lúc này, hành trình đi Tây Sa cũng kết thúc, đã đến lúc nên rời đi.”
“Trước khi xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, còn có một chuyện cuối cùng mình muốn làm.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc lập tức đứng dậy rời khỏi Minh Quang Lâu, bay về một tòa Tiên Thành gần đấy, dự định dùng Truyền Tống trận trở về Sở quốc.
Về phần Chu Vân Long, hắn ta sẽ ở lại khu vực Tây Sa, phấn đấu vì sự phát triển của Thánh Hỏa Giáo, xem như đã thật sự tự do rồi.
Những gì ghi lại trong “Ma tu yếu lược” đều là những thủ đoạn chân thực, chỉ cần cẩn thận học tập kỹ lưỡng, muốn phát triển Thánh Hỏa Giáo là điều không khó.
“Chỉ là lần đến này, chỉ sợ thanh danh của giáo phái sẽ đột ngột chuyển biến, sắp biến thành Ma giáo chân chính rồi?”
“Có điều đứng trước sự tồn vong của giáo phái, thanh danh là cái gì chứ?”
“Mình chỉ xuất ra một quyển sách, lại không can thiệp vào sự phát triển của bọn họ, quan trọng vẫn là do bọn họ tự lựa chọn.”
Bên trong tia sáng, Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm.
Cái nồi này hắn không muốn cõng đâu.
Vì để phòng ngừa Chu Vân Long chết bất đắc kỳ tử, cũng như để hóa giải càng nhiều nhân quả của Linh bảo, trước khi đi, hắn còn cố ý để lại hai tờ Phù Bảo.
Chỉ cần không trêu chọc tu sĩ Kim Đan, Thánh Hỏa Giáo có thể ứng phó được với mọi nguy cơ.
Nếu như bọn họ không biết tốt xấu, đi trêu chọc thế lực Kim Đan hoặc là Thần Sa Môn, vậy thì chính là do Thánh Hỏa Giáo tự mình gieo gió gặt bão.
Mặc kệ kết quả thế nào, trước khi có được Phá Bại kiếm, Lưu Ngọc đều sẽ thực hiện theo hứa hẹn.
Kháng cự của Phá Bại kiếm cũng đã được tiêu trừ rất nhiều.
Sau đó dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không nhúng tay vào hưng suy tồn vong của Thánh Hỏa Giáo.
“Chẳng qua dù là như thế, muốn xóa bỏ hoàn toàn mọi nhân quả thì hiện tại vẫn còn chưa đủ.”
“Bởi vì kiếm bị suy bại, cũng chính là vì để kiếm quật khởi.”
“Có lẽ một ngày nào đó, hủy diệt được Thần Sa Môn mới có thể kết thúc hoàn toàn nhân quả của Phá Bại kiếm, khiến thanh kiếm này hoàn toàn quy thuận mình?”
“Chẳng qua điều này quá xa vời, ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì mình mới có thể thật sự biến tất cả thành hành động.”
Bên trong tia sáng, Lưu Ngọc lẳng lặng mỉm cười.
Một canh giờ sau, hắn đã đến một phường thị cỡ lớn, dùng Truyền Tống trận quay về Sở quốc.
“Vù vù.”
Từng vòng phù văn nhanh chóng sáng lên, ánh sáng màu bạc nở rộ chói mắt.